Dạ Dao Quang vốn dĩ ấm áp trong lòng khi nghe thấy mấy lời âm dương quái khí của Càn Dương, dù cô có chậm chạp đi chăng nữa cũng nghe ra được vài thứ, nhất là theo ánh mắt Càn Dương nhìn Đơn Cửu Từ, mặc dù không lộ sắc mặt gì nhưng đôi mắt nhỏ dài vẫn có cảm xúc chập chờn, trong lòng Dạ Dao Quang lập tức có dự cảm chẳng lành.
Hình như cô đã mở ra một đóa hoa đào...
Cô đã trêu ghẹp ai rồi, cô cứu người hoàn toàn xuất phát từ đạo nghĩa, xuất phát từ không thẹn với lương tâm, sao lại khiến người ta yêu thầm được đây? Quả nhiên, cổ đại đều lưu hành mấy kiểu ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp gì đó. Xem ra sau này cứu người cô phải thận trọng hơn một chút mới được.
Có được chút sức lực, Dạ Dao Quang muốn đưa tay nâng trán nhưng vừa động cánh tay đã đau, Càn Dương nhìn thấy vội vàng nói: “Sư phụ, người không thể lộn xộn, tay người bị Ngũ Hành Hỏa làm bị thương, kinh mạch đều bị Ngũ Hành Hỏa tinh khiết chặn lại, ta cũng đã mất rất nhiều sức lực mới có thể đả thông kinh mạch cho người.”
Cũng không biết sư phụ bị vật gì làm bị thương, Ngũ Hành Hỏa tinh khiết đó Càn Dương chưa từng nghe nói đến. Cũng may hắn là thể toàn dương, Ngũ Hành Hỏa trong cơ thể cũng đủ vượng nên mới có thể đả thông kinh mạch bị Ngũ Hành Hỏa chặn lại của Dạ Dao Quang, nếu không thì khí ngũ hành trong cơ thể Dạ Dao Quang đã mất cân bằng tán loạn rồi, không bao lâu nữa sẽ trở thành một phế nhân.
“Vâng vâng, ta biết rồi, công lao vất vả của cậu lớn!” Dạ Dao Quang không kiên nhẫn:
“Nhanh cho ta ăn cái gì đó, không bị thương mà chết, chưa biết chừng còn bị đồ bất hiếu cậu bỏ đói mà chết!”
"Sư phụ..." Càn Dương tủi thân méo miệng, nhưng động tác trong tay lại không chậm, nhanh chóng đút canh gà cho Dạ Dao Quang. Thuốc này là thuốc từ trước tới giờ Ôn Đình Trạm vẫn luôn cho Dạ Dao Quang uống để bổ nguyên khí, trộn với gà chưng cách thủy. Dạ Dao Quang bị thương cũng tổn hại đến nguyên khí, đối với Dạ Dao Quang mà nói, canh gà này đúng là không gì tốt hơn.
Dạ Dao Quang ăn trong miệng, ấm áp ở trong lòng. Dường như sau lần đầu tiên cô tính bát tự cho Ôn Đình Trạm bị tổn hại nguyên khí, Ôn Đình Trạm vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn. Mùi vị này đã bốn năm năm rồi chưa được ăn, trước khi Ôn Đình Trạm và cô chia cách, đã hơn một năm cô không bổ sung nguyên khí rồi. Dạ Dao Quang khẩu vị tốt ăn liền ba bát, cả con gà cũng ăn hơn một nửa.
Vết thương của Dạ Dao Quang khá nặng nhưng có Kim Tử và Càn Dương trước bổ sung khí ngũ hành vào đan điền, sau lại đả thông kinh mạch bế tắc, cộng thêm chén thuốc bổ dưỡng của Ôn Đình Trạm và thuốc trị thương của Mạch Khâm, cô chỉ dưỡng bệnh một ngày là có thể xuống giường.
Bóng đêm vắng vẻ, Dạ Dao Quang nằm trên giường cả ngày, cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi tới giữa sân. Đây là một tiểu viện nông gia mới tinh, nghe Càn Dương nói đây vốn là căn nhà một gia đình trong thôn mới xây, chủ nhà còn chưa vào ở, hôm qua mới cất nóc, buổi chiều gặp được bọn họ, Đơn Cửu Từ mua lại với giá cao.
Tuy thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng Dạ Dao Quang lại có thể cảm giác được rõ ràng bốn phía có rất nhiều ám vệ, dưới mái hiên dao động từng người và những chiếc đèn lồng tinh xảo không phù hợp với nhà nông khiến tiểu viện không được coi là lớn này đặc biệt sáng rõ.
Sân vẫn là bùn, phủ mấy phiến đá phân chia đường ra, có lẽ để phòng ngừa trời mưa xuống giẫm trên bùn đất dễ trượt, còn có mấy chiếc ghế trúc đặt tùy tiện. Dạ Dao Quang tìm một chiếc ghế ngồi xuống, lười biếng dựa lưng lên, tắm ánh trăng vừa lúc rơi xuống người mình.
Đơn Cửu Từ ở căn phòng cách vách với phòng của Dạ Dao Quang, nghe được động tĩnh bèn đứng dậy đi ra ngoài thì thấy cửa phòng Dạ Dao Quang đang mở, biết ngay là Dạ Dao Quang đã ra khỏi phòng. Vì vậy hắn mặc quần áo rồi cầm một chiếc áo choàng đi ra, vừa hay nhìn thấy một cảnh như vậy.
Thiếu nữ kia nhẹ nhàng ngồi dựa vào ghế trúc trong sân, chiếc ghế dựa vào sau cây hạnh, ánh trăng như lụa mỏng bao phủ lên người cô khiến cô càng thêm phần điềm nhiên và yên tĩnh.
Gần như Đơn Cửu Từ vừa ra khỏi cửa thì Dạ Dao Quang đã nhìn về phía hắn, sau đó mặt không đổi sắc dời ánh mắt đi. Mãi đến khi Đơn Cửu Từ tiến lên trước, đưa áo choàng cầm trong tay cho Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương, đêm khuya nhiều khí lạnh, thân thể cô chưa lành, chú ý sức khỏe.”
Dạ Dao Quang quay đầu nhìn Đơn Cửu Từ, lắc đầu: “Tam công tử, ta bị thương, khí lạnh cũng không xâm nhập vào cơ thể ta được, đa tạ tam công tử quan tâm.”
Đơn Cửu Từ cũng không miễn cưỡng, lấy một chiếc ghế bên cạnh, cũng đổi hướng chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Hai người cách nhau ba bước, cùng ngồi trong chốc lát, Dạ Dao Quang mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng:
“Tam công tử, ban đầu ở trà lâu, là ta dẫn báo yêu đi, cứu tam công tử thì không cần nói, đó là trách nhiệm ta phải đối phó. Nhưng yêu vật kia không phải do ta dẫn đi, ta là một người tu luyện chính phái, cũng không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh vô tội bị yêu vật làm hại ngay trước mắt ta. Ngoài ra, chuyện hôm qua, tam công tử chịu sự phó thác của ta đi đến phủ Phượng Tường, nếu vì vậy mà chết oan, nghiệp chướng này ta cũng có trách nhiệm phần nào. Người tu luyện không dễ, làm một người tu luyện chính phái lại càng không dễ. Ta rất coi trọng danh tiếng, thà chịu thêm chút tội cũng không muốn đối mặt với nhân quả báo ứng chưa biết trước. Cứu tam công tử là việc tất nhiên mà thôi.”
“Dạ cô nương, cô muốn nói gì với ta?” Đơn Cửu Từ quay đầu, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Dạ Dao Quang.
“Ta muốn nói với tam công tử, tam công tử không cần cảm tạ, ta cứu tam công tử vì chính ta thôi.” Dạ Dao Quang thản nhiên nhìn lại.
“Dạ cô nương đang sợ sao?” Đơn Cửu Từ chợt cười nói.
Dạ Dao Quang không nói gì, yên lặng nhìn hắn.
Đơn Cửu Từ nói tiếp: “Dạ cô nương dường như rất sợ ta có ý khác với cô.”
"Lẽ nào cậu không có?" Dạ Dao Quang bình tĩnh hỏi.
"Có." Đơn Cửu Từ rất khẳng định phun ra một chữ.
“Dạ cô nương, thế gian này tình và oán là khó nói nhân quả và đúng sai nhất. Từ khi sinh ra ta đã có cao tăng tặng Phật bảo, càng lớn lên càng gặp vô số người không phải người phàm. Vì sao Dạ cô nương cứu ta, càng không nói đến trong lòng ta đã hiểu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta hiểu Dạ cô nương không phải vì ta mới cứu ta, vậy là có thể khống chế lòng ta. Nếu tình cảm dễ dàng thu phóng như vậy, quả quyết lý trí thì không phải thật tình.”
“Tam công tử, thực ra ta không sợ đàn ông có tình ý vượt qua tình bạn với ta.” Ánh mắt Dạ Dao Quang trở nên lạnh lùng:
“Mà là cực kỳ ghét.”
Đơn Cửu Từ vô cùng kinh ngạc, hắn chăm chú nhìn Dạ Dao Quang. Từ phản ứng của Dạ Dao Quang, hắn biết rõ đây không phải là lời từ chối của Dạ Dao Quang, thông minh như hắn cũng thấy khó hiểu: "Là vì Ôn Đình Trạm?"
“Không.” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Ta thân là người tu luyện, ta đã trải qua những chuyện gì cậu tuyệt đối không điều tra rõ ràng được, nhìn thấu quá nhiều. Luôn có một số người mượn danh nghĩa yêu, vì lợi ích riêng của bản thân mà làm những chuyện tổn thương người, ngược lại lại cảm thấy mình mới là người bị phụ bạc bị tổn thương, loại người như vậy ta thấy rất đáng ghét.”
“Nói như vậy, Dạ cô nương ghét tất cả những người đàn ông có tình ý với cô?” Đơn Cửu Từ nghe được chút tin tức từ ngữ khí của Dạ Dao Quang.
"Ôn Đình Trạm thì sao?"
“Chàng ấy, là sự cứu rỗi và ngoại lệ trong cuộc đời ta.”