Dạ Dao Quang cùng mẫu tử Quan Chiêu dùng xong bữa trưa. Tại thời điểm ăn trưa cũng không có lý do gì để kiêng dè, liền đưa Lôi Đình Đình đi ra. Dù sao nàng cùng Quan đại thái thái đều ở đây, cũng không phải tình cảnh cô nam quả nữ.
Quan Chiêu nhìn Lôi Đình Đình có chút thận trọng, tay lúng túng không biết để chỗ nào cho đúng.
Dạ Dao Quang vẫy vẫy tay: “Đình tỷ nhi lại đây.”
Lôi Đình Đình nở nụ cười hết sức trong sáng, an vị ngồi cạnh Dạ Dao Quang. Ngồi bên kia Dạ Dao Quang là Quan đại thái thái, bên cạnh Quan đại thái thái bên cạnh là Quan Chiêu. Bàn ăn hình tròn, Lôi Đình Đình cứ như vậy ngồi cách xa Quan Chiêu nhất nhưng lại là mặt đối diện, bỗng chốc Quan Chiêu liền càng không được tự nhiên cúi đầu.
Đồ ăn lần lượt được đưa lên, không giống như những người khác, Lôi Đình Đình dùng chính là thìa, nhưng cầm hết sức vụng về. Tất cả thức ăn đều do Dạ Dao Quang để ý và cho vào trong bát của nàng, hơn nữa tướng ăn của nàng thật sự không hơn một hài tử ít tuổi là mấy.
Dạ Dao Quang là cố ý để mẫu tử Quan Chiêu nhìn thấy bộ dáng này của Lôi Đình Đình, chẳng phải để Lôi Đình Đình xấu mặt, mà là làm cho mẹ con bọn họ hiểu rõ Lôi Đình Đình đang ở trong tình cảnh như thế nào. Một bên chăm sóc cho Lôi Đình Đình, một bên không quên để ý đánh giá thần sắc của Quan Chiêu. Quan đại thái thái tránh ánh mắt khẽ thở dài, Quan Chiêu thì nhìn bộ dáng này của Lôi Đình Đình, ngồi lặng im, hốc mắt có chút nổi hồng, áy náy cùng tự trách vô cùng...
Nhìn hai mẫu tử đều không có thần sắc chán ghét, Dạ Dao Quang trong lòng cũng thư thái không ít.
“Cá, cá...” Lôi Đình Đình đột nhiên ầm ĩ muốn ăn cá.
Là cá trích, loại cá này có rất nhiều xương, Dạ Dao Quang phân phó làm canh, đồ ăn của Lôi Đình Đình đều là cho cái gì thì được ăn cái đó, hiện tại có lẽ cảm giác được sự dung túng của Dạ Dao Quang đối với nàng ta, cho nên bắt đầu yêu cầu. Dạ Dao Quang không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên mở miệng muốn ăn cá trong canh.
“Đình tỷ nhi đừng vội.” Nhìn khuôn mặt muốn khóc của Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang vội vàng trấn an. Vài nha hoàn đều nhanh chóng đem cá vào bàn, sau đó dỡ xương cá cho Lôi Đình Đình.
Ăn được món mình thích, Lôi Đình Đình nở nụ cười hài lòng, Dạ Dao Quang cũng bị nụ cười thuần khiết của nàng cảm nhiễm. Lúc này tốc độ rút xương của đám nha hoàn chậm lại, thỏa mãn không xong Lôi Đình Đình. Lúc này, sắc mặt Lôi Đình Đình chuyển u ám, mắt thấy liền muốn đổ mưa. Một mâm đầy thịt cá được đưa tới trước mặt nàng. Lôi Đình Đình ngẩng đầu lên, bàn tay nhanh chóng rụt lại. Tựa hồ nàng nhìn thấy một người xa lạ mà chưa từng nhìn thấy trước đó, như thể đang nghiên cứu những sinh vật ngoài hành tinh. Nghiêng đầu nhìn Quan Chiêu một hồi lâu, người được nhìn thì co quắp bất an, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, nàng nở nụ cười ngốc nghếch của mình, sau đó tiếp tục vùi đầu bắt đầu ăn.
Có lẽ nhờ động thái này, Quan Chiêu chậm rãi cũng không kiêng kị gì nữa, trực tiếp dùng đũa mới gắp thức ăn cho Lôi Đình Đình. Lôi Đình Đình không biết có phải Quan Chiêu dùng cá thịt lấy lòng nàng hay không, Quan Chiêu cho nàng ăn cái gì, đôi mắt nàng đều biến thành hình trăng lưỡi liềm.
Quan Chiêu nhìn vào đôi mắt này, tuy rằng ngày xưa không ở bên cạnh, nhưng vẫn có thể thấy ánh mắt tinh thuần như hồ nước trong suốt động lòng người, cứ như vậy nhìn vào ánh mắt nàng, có thể cảm thấy đủ an tĩnh.
Một bữa cơm có chút ấm áp. Cơm nước xong Quan đại thái thái cũng không làm phiền cứ như vậy rời khỏi, Dạ Dao Quang chủ động nói: “Có thể không để hai người đi tiêu thực.”
Dạ Dao Quang nhìn ẻ mặt chờ mong khẩn thiết của Quan Chiêu, lại nhìn Lôi Đình Đình lôi kéo một góc áo của hắn rất thân mật, không khỏi dở khóc dở cười, đây chính là duyên phận, liền chỉ qua một bữa cơm Quan Chiêu liền được nha đầu kia ưng ý? Cuối cùng gật đầu bất đắc dĩ, bất quá để nha hoàn cùng Lưu cô cô đi theo.
“Đại thái thái, ngài cũng thấy được, bộ dáng lúc này của Đình tỷ nhi, là không có khả năng làm bất cứ việc gì.” Đợi đến sau khi hai người rời đi, Dạ Dao Quang mới cùng Quan đại thái thái nghiêm túc nói, “Mà theo ta được biết, quý phủ chỉ có Quan Chiêu là con đích tôn.”
Trường tử đích tôn là phải kế thừa gia nghiệp, làm dâu cả đích phụ, muốn chống lên một phủ điều này là cơ bản nhất, còn có người tình lui tới, Quan gia một đại gia tử, cũng cần con nối dòng truyền thừa...
“Ôn phu nhân, ta cũng không gạt ngươi, sở dĩ hôm nay mới tới tìm. Thứ nhất quả thật là khuyển tử thân thể không khoẻ, thứ hai là ta đã trải qua nhiều ngày suy nghĩ, thận trọng nghĩ tới mới đăng môn, cái này ta tự nhiên là đã biết.” Quan đại thái thái cười nói, “Ôn phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ không bạc đãi Lôi cô nương, ta cũng không nghĩ qua Ôn phu nhân cùng Ôn đại nhân phẩm hạnh tốt như vậy, dễ dàng liền nhận lời hôn sự này, bất quá là tới viếng thăm, hi vọng Ôn phu nhân có thể cho Chiêu ca nhi tích thêm cơ hội.”
Dạ Dao Quang nghe gật gật đầu, xem như là đáp ứng.
Sau khi nhận được đáp ứng, mẹ con Quan Chiêu cũng không ở lại, liền hồi phủ. Dạ Dao Quang cùng Lôi Đình Đình nghỉ trưa một lát, hôm đó buổi chiều đợi đến khi Ôn Đình Trạm bãi triều trở về, Dạ Dao Quang đã đem tất cả mọi chuyện nói cho Ôn Đình Trạm.
“Hôm nay sau khi hạ triều, quan thượng thư cũng có nói qua việc này với ta.” Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói, “Ý nghĩ của ta cùng muội giống nhau, để thuận theo tự nhiên đi, Quan Chiêu muốn vào Quốc Tử Giám, xem ra ngược lại lại muốn thay đổi triệt để tư thế, Đình tỷ nhi còn chưa tới tuổi cập kê, chờ được rất tốt, cho Quan Chiêu một cơ hội không khó.”
Dừng một chút, Ôn Đình Trạm nói tiếp: “Về phần chuyện muội lo lắng, Quan đại thái thái tuy là người bén nhọn, có thể thủ đoạn cũng không tệ. Những việc bà đề cập đều đã suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên chu toàn kế sách.”
“Chu toàn kế sách?” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Cho Đình tỷ nhi một thân phận chính thê để bù lại áy náy trong lòng bọn họ, sau đó lại cưới một nữ tử bình thường để nối dõi tông đường?”
“Dao Dao không biết Quan gia có quy củ, nam bốn mươi chưa có con sẽ được nạp thiếp.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Nếu không vì Quan Chiêu là bùn nhão không dựng được tường, chỉ sợ người coi trọng Quan gia không thiếu.”
“Theo như ý của chàng, chẳng phải là về sau sẽ có nhiều người vùng lên?” Trước kia là chướng mắt Quan Chiêu, bây giờ Quan Chiêu làm lại người, hơn nữa là hăng hái tiến tới, sẽ có người không bỏ qua khối thịt béo này?
“Muốn dùng sức nhấn đầu trâu, cũng phải là con trâu nguyện ý uống nước.” Ôn Đình Trạm lôi kéo Dạ Dao Quang khuyên nhủ, “Điều này phải xem bản thân Quan Chiêu, hơn nữa không phải còn có chúng ta luôn nhìn? Bệ hạ đã nhận lời, Lôi cô nương từ nay do vợ chồng chúng ta chăm sóc, Ôn gia bây giờ chính là nương gia của nàng ta, hơn nữa hôm nay muội không xem tướng mạo Quan Chiêu sao?”
Dạ Dao Quang rất rõ ràng có chút động, mới có thể như vậy lo lắng quan tâm, dựa theo thói queb của Dạ Dao Quang thói quen, Ôn Đình Trạm khẳng định tin tưởng nàng đã xem qua tướng mạo Quan Chiêu.
“Mi thô lại dày, mắt tiểu nhân thanh, mũi hình vô thương, chính xác đầy đặn. Quan Chiêu có tướng mạo điển hình của người đại tài trưởng thành trễ.” Dạ Dao Quang cũng không giấu diếm Ôn Đình Trạm.
Nàng đã sớm nhìn thấu tướng mạo Quan Chiêu, Quan Chiêu năm mới tầm thường vô vi, tuổi thanh niên có đại kiếp nạn, gặp quý nhân thoát hiểm, mà sau sẽ xuôi gió xuôi nước, lại còn có thể có địa vị cao, đây mới là điều Dạ Dao Quang thấy rối rắm.