Quái Phi Thiên Hạ

chương 873

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những suy đoán của Dạ Dao Quang từ trước đều dựa trên tiền đề rằng Ấp Đức công chúa là hung thủ, nhưng hôm nay Ấp Đức công chúa phủ định là hung thủ. Như vậy hung thủ tại sao phải bỏ nhiều sức lực như vậy dùng chấn âm phù đem Nguyệt Cửu Tương âm khí trấn áp đồng thời lại mâu thuẫn đem nàng chôn gốc hòe ngàn năm.

Liền giống như Ôn Đình Trạm suy nghĩ, đối phương có tu vi cao như thế, làm sao có thể nhìn không ra trong cây hòe ngàn năm có một viên Âm châu sắp hình thành? Biết rõ có Âm châu ngàn năm, còn đem Nguyệt Cửu Tương chôn ở nơi đó, kia chẳng phải là...

Điện quang hỏa thạch cùng một chỗ, phu thê hai người đồng thời nhìn nhau, Dạ Dao Quang ánh mắt lạnh lùng: “Hắn là cố ý!”

“Đúng vậy.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Kỳ thực Dao Dao theo ngay từ đầu liền đã quên một điểm, nếu Ấp Đức công chúa biết điều này, hơn nữa sợ hãi Nguyệt Cửu Tương hóa thành lệ quỷ tới tìm báo thù, bà ta không cần hao hết tâm tư dùng chấn âm phù trấn áp Nguyệt Cửu Tương, mà là tìm người mạnh mẽ độ hóa trước khi Nguyệt Cửu Tương trở thành quỷ hồn, tu vi của người kia, chẳng nhẽ không làm được việc này?.

“Đúng vậy, muội thế nhưng đã quên mất điểm này!” Dạ Dao Quang vỗ vỗ trán.

Dùng chấn âm phù trấn áp một người chết bị hàm oan, tăng thêm nghiệt duyên, không bằng đợi Ấp Đức công chúa giết người, ở tại chỗ coi giữ đợi đến khi Nguyệt Cửu Tương ngưng hồn trở thành lệ quỷ, mạnh mẽ tru diệt, như vậy ngược lại là công đức...

“Muội bất quá là nghe sơ qua Nguyệt Cửu Tương sự tình, bị câu chuyện của nàng ấy vây lấy, đây chuyện thường tình.” Ôn Đình Trạm đau lòng cúi đầu nhìn cái trán trơn bóng của Dạ Dao Quang, động tác ôn nhu xoa xoa, “Ngày sau sẽ không xảy ra chuyện giống như thế nữa.”

“Chàng đừng an ủi muội, muội chính là không đủ thông minh.” Dạ Dao Quang cúi mí mắt, ủ rũ nói.

“Dao Dao của ta, nhân tình thạo đời, xinh đẹp vô song, tu luyện thiên phú trác tuyệt, nếu là ngươi có trí tuệ có một không hai, vậy muốn ta làm cái gì?” Ôn Đình Trạm cười nói, “Thế gian này chỗ nào có người thập toàn thập mỹ như vậy, Dao Dao tuy rằng không phải tuyệt đỉnh trí tuệ, nhưng cũng không phải người ngu dốt, còn có gì đáng để ủ rũ?”

“Ta nào có ủ rũ.” Dạ Dao Quang liếc trắng mắt, “Ta chính là suy nghĩ, nếu là ngày sau con của chúng ta theo ta nên như thế nào cho phải.”

Kiếp trước, Dạ Dao Quang tuy rằng không nhận mình là người thông minh, nhưng cũng chưa từng cảm thấy mình là người đần. Có thể đời này bên người đã có người yêu đa trí Ôn Đình Trạm, đem trí tuệ của nàng đem vào bụi bậm. Nếu không biết người thông minh có bộ dáng gì, hoặc nếu người thông minh hơn là đối tượng không thể tiếp cận, có một lão công thông minh như vậy, nếu Bảo Bảo của nàng không đạt được độ cao này, kia chẳng phải là bị nàng kéo chân sao?

Ôn Đình Trạm nhịn không được thấp giọng cười ra tiếng, hắn thân thủ đem Dạ Dao Quang ôm vào trong lòng: “Con của ta cùng Dao Dao như thế nào lại có thể không trí tuệ? Dao Dao chỉ cần nghĩ hài tử sẽ giống như ta, liền tất nhiên sẽ không thất vọng. Kỳ thực, ta ngược lại hi vọng con chúng ta sau này không cần phải quá giống ta, như Tiểu Dương không phải là rất tốt hay sao?”

“Đây chính là chàng nói, ngày sau chàng đừng ghét bỏ.” Dạ Dao Quang liếc xéo Ôn Đình Trạm.

“Dao Dao vì ta chịu mười tháng mang thai sinh hạ cốt nhục, ta yêu thương còn không kịp, nào dám ghét bỏ.” Ôn Đình Trạm ôn hòa cười.

“Tốt lắm, không nói chuyện với chàng nữa.” Dạ Dao Quang làm sao có thể ghét bỏ chỉ số IQ của chính mình. Nếu đến điểm này đều nhìn không thấu, còn nói chuyện gì tu luyện, bất quá là chuyện nói chơi cùng Ôn Đình Trạm, “Chúng ta trở lại chuyện chính, ý của chàng là hung thủ, hoặc là bên cạnh hung thủ có người tu luyện được tu vi cao thâm, vì kỳ thực chính là cố ý nuôi dưỡng Cửu Tương. Nếu nói như vậy, hung thủ đối với Cửu Tương dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng là có giải thích hợp lý, vì chính là để kích thích oán khí cùng lệ khí của nàng. Có thể hung thủ đã không tiếc một cái gốc hòe, bồi thêm một viên Âm châu ngàn năm, vì sao mười chín năm qua không bắt Cửu Tương nắm giữ trong tay, lại để muội đem Cửu Tương cứu đi, hắn cũng chưa từng xuất hiện?”

“Điểm này ta cũng không biết vì sao.” Ôn Đình Trạm hai tay nắm bả vai Dạ Dao Quang, “Bất quá Dao Dao, muội phải để ý, đối phương đã không tiếc dùng một viên Âm châu ngàn năm nuôi dưỡng Nguyệt Cửu Tương. Muội như vậy mang Âm châu cùng Nguyệt Cửu Tương đi. Tuy là không biết bọn họ vì sao cho tới bây giờ còn chưa có động thủ, mà theo ta thấy bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Chàng không cần lo lắng, hiện tại bọn họ đều không có đuổi theo, nói như vậy có thể bọn họ cũng không biết được Nguyệt Cửu Tương cùng Âm châu là khi nào biến mất, có thể đi hỏi thăm cũng nghe không hiểu. Muội ở Hán Dương là lấy nam trang xuất hành, cũng không để người khác thấy rõ diện mạo. Lại lấy tu vi hiện tại của muội, bọn cho dù lên quẻ, cũng bói không ra.” Dạ Dao Quang đối Ôn Đình Trạm nói.

Tiến vào Nguyên Anh kỳ, cũng là bước vào tu tiên chi đồ, ở trên quẻ tượng cũng sẽ trở nên mơ hồ. Nếu người lên quẻ chính là Đại Thừa kỳ, vậy vô pháp thành quẻ, liền cùng nàng vì Trọng Nghiêu Phàm lên quẻ tìm Bách Lý Khởi Mộng giống nhau, Bách Lý Khởi Mộng không phải là người, tu vi Đại Thừa kỳ cũng đã là nửa tiên.

Nghe được Dạ Dao Quang nói như vậy, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì liên lụy tới người tu luyện, hắn không nắm chắc đối tượng, nên cũng không dám vội vàng phái người đi điều tra có người hỏi thăm Dạ Dao Quang hay không. Sợ hãi như vậy ngược lại sẽ làm bại lộ Dạ Dao Quang, bởi vậy trong lòng luôn lo lắng.

“Đừng lo lắng, đối phó với người muội không am hiểu, nhưng đối phó với yêu ma quỷ quái, ta đều có trăm phương nghìn kế.” Dạ Dao Quang vòng tay qua cổ Ôn Đình Trạm, hôn môi hắn một cái, liền đẩy hắn, “Sớm đi nghỉ a.”

Tuy rằng ngoài miệng an ủi Ôn Đình Trạm, nhưng trong lòng Dạ Dao Quang vẫn hết sức cẩn thận. Thậm chí truyền tin đến Duyên Sinh quan, nhờ Trường Diên sư huynh hỗ trợ hỏi thăm một chút, nhìn xem có thể hay không thu lại phạm vi.

Sau đó liền không suy nghĩ nhiều về chuyện rối rắm này, vui vẻ chuẩn bị hôn sự Ấu Ly cùng Diệp Phụ Duyên. Hơn nữa vì Ấu Ly cùng Diệp Phụ Duyên mà chọn một ngày lành, vừa vặn là ngày hai tháng sáu.

Vào cuối tháng năm, cách ba ngày trước ngày thành hôn của Ấu Ly cùng Diệp Phụ Duyên, Dạ Dao Quang đem Ấu Ly một mình lưu lại, mở một cái tráp đưa cho nàng: “Đây là tâm ý người làm chủ tử của ta.”

Dạ Dao Quang thật sự đưa ra một ngàn lượng ngân phiếu. Ấu Ly đã theo nàng mười năm, đối với nàng phải trả giá rất nhiều, tự nhiên muốn so những người khác cho nhiều hơn một ít.

“Cô nương...” Ấu Ly nhìn mặt trên trạch khế không khỏi hốc mắt đỏ lên.

“Ta thương lượng qua với A Trạm, Diệp Phụ Duyên nếu muốn ở Đế Đô nhập học, phải có được Đế Đô hộ tịch. Căn nhà này ngươi có thể dùng danh nghĩa Diệp Phụ Du, xem như là lễ nhập môn của ngươi cho tiểu thúc tử và tiểu cô tử. Diệp Phụ Du cùng muội muội cũng đều lớn, cũng không tiện ở lại phủ của chúng ta. Ta cùng A Trạm thì không có vấn đề gì, tuy nhiên sợ bọn họ không chịu nổi những lời nói của người đời.” Dạ Dao Quang tự tay nâng Ấu Ly dậy, “Về phần ngươi cùng Diệp Phụ Duyên, muốn cùng bọn hắn ở một chỗ, hoặc là tiếp tục ở tại trong phủ, đều do bản thân các ngươi quyết định.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio