Ôn Đình Trạm kéo tay Dạ Dao Quang vừa bước vào cửa phòng liền nhìn thấy ba người sắc mặt giận dữ.
“Ôn đại nhân thật ngông nghênh quá rồi.” Tề Cương hừ lạnh một tiếng.
“Ồ, ba vị đại nhân còn chưa dùng bữa sao?” Ôn Đình ngữ khí kinh ngạc, “Vừa lúc hạ quan cũng đói bụng, ba vị đại nhân nếu là không chê, hạ quan xin mượn hoa dâng Phật* mời ba vị đại nhân dùng bữa sáng.”
*Mượn hoa dâng Phật: ý chỉ “của người phúc ta”, Ôn Đình Trạm hiện đang ở Tiêu Hiên Trang là phải mượn đồ của Tiêu Hiên Trang rồi.
“Ôn Doãn Hòa, ngươi muốn chúng ta tới, chúng ta cũng đã tới. Có việc gì mau nói, ba người chúng ta không có nhàn rỗi chờ ngươi. Nếu ba người chúng ta không có ở thành, có chuyện đại sự xảy ra, ngươi đảm đương nổi không?” Tống Thanh sắc mặt u ám.
“Phải ăn no mới có sức xem diễn kịch.” Ôn Đình Trạm bất cần xoay người đi tới nhà ăn, “Ba vị đại nhân cũng bôn ba một ngày, chẳng lẽ không đói bụng sao? Đến nỗi trong thành……” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm mới khẽ cười nói, “Ba vị đại nhân cũng không phải lần đầu tiên rời khỏi thành, chuyện có xảy ra hay không e rằng hạ quan là người biết rõ nhất.”
Lời này vừa nói ba người sắc mặt cứng lại. Làm võ quan cầm quân quyền nhiều năm, Đô Chỉ Huy Sứ Tề Cương tay nắm thành nắm đấm chặt đến mức phát ra tiếng. Minh Nặc nín nhịn ý cười: “Tối hôm qua lăn lộn cả đêm, bổn thế tử cũng chưa dùng bữa, vừa lúc bụng đói kêu vang, ba vị đại nhân nếu là không đói bụng, vậy xin chờ một lát.”
Chờ? Chờ cái gì, chờ các ngươi ăn?
Thân phận Minh Nặc cũng không phải tầm thường. Minh Nặc đã mở miệng, bọn họ liền cho rằng là bọn họ giữ thể diện cho thế tử Minh Vương phủ chứ không phải do khuất phục Ôn Đình Trạm. Chính mình tìm được một lối thoát, vì thế cũng đồng ý nhượng bộ.
Vợ chồng Trang thị ý thức được không nên đụng chạm vào những người này vì thế đưa theo hai nha đầu đi dùng bữa sáng. Ăn xong bữa sáng, Ôn Đình Trạm mới hỏi Minh Nặc: “Thế tử, người đã thẩm vấn rõ ràng?”
“Đều đã theo công đạo.” Minh Nặc gật đầu.
“Vậy thế tử không ngại để ba vị đại nhân uống thuốc đắng chứ.” Ôn Đình Trạm cầm lên một quả nho từ trên bàn, bắt đầu lột vỏ.
Minh Nặc chuyển ánh mắt sang ba người: “Bổn thế tử vì sao tới đây, ba vị đại nhân hẳn là đã biết. Mà bổn thế tử chẳng những không tìm được tài bảo, ngược lại có người dựa vào thế núi hiểm tr của lão lang sơn mà đuổi giết suýt chết. Người từ triều đình đưa đến cũng không có may mắn thoát thân, vì bảo hộ bổn thế tử chu toàn đều đã táng thân tại lão lang sơn.”
“Là người phương nào to gan lớn mật như thế?” Làm chưởng quản một phương, Bố Chính Sử Kha Ích lập tức trầm mặt hỏi.
“Đúng thế, bổn thế tử cũng đang buồn bực không biết người phương nào to gan lớn mật như vậy.” Minh Nặc nhướn mày, “Xuống tay đối với thị vệ của triều đình, người mang thân phận thế tử là ta ngược lại càng bị đuổi giết tàn bạo hơn.” Nói xong, Minh Nặc đảo mắt qua ba người, người trấn định nhất là Đề Hình Án Sát Tống Thanh, “Đêm trước, bổn thế tử trọng thương nặng nhưng bỏ trốn được, lập tức bị tiết lộ hành tung, bị người khác thuê sát thủ tới giết, nếu không phải vô tình gặp được Ôn đại nhân, bổn thế tử giờ phút này chỉ sợ đã là một xác chết lạnh lẽo.”
“Hung thủ đã bị bắt?” Kinh qua nhiều năm làm Đề Hình Án Sát, Tống Thanh lập tức nghe hiểu ý Minh Nặc nói, vì thế vội vàng hỏi.
“Bắt được, chẳng những bắt được, bổn thế tử còn sử dụng chút thủ đoạn, đem hắn bức khẩu cung. Ba vị đại nhân thử đoán xem, là người phương nào ăn gan hùm mật gấu.” Minh Nặc ý vị thâm trường hỏi.
Trực giác người này có liên lụy tới bọn họ, Đề Hình Án Sát vẫn thực bình tĩnh, hắn có mười phần nắm chắc cùng hắn không quan hệ, mà Bố Chính Sử cùng Đô Chỉ Huy Sứ hai người lại có chút chột dạ, trong lòng lo lắng có phải người của bọn họ ăn chơi trác tang hay không.
Nhấc lên một ly trà, nhẹ nhàng mở nắp trà, Minh Nặc nói tiếp: “Nếu ba vị đại nhân không biết, bổn thế tử cũng sẽ không dài dòng nữa, người sai sử không phải ai khác, đúng là Tề đại nhân……”
“Thế tử!” Không đợi Minh Nặc nói hết lời, Tề Cương liền đứng bật dậy, sắc mặt khí giận đan xen: “Thế tử, hạ quan tuyệt không có gan làm chuyện này, công khai đối nghịch với triều đình! Đối địch với Minh Vương phủ!”
“Tề đại nhân không cần gấp gáp” Ôn Đình Trạm đem quả nho đã lột hoàn hảo đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang, cầm lấy khăn ướt chậm rãi lau ngón tay thon dài, “Thế tử cũng không có nói là do Tề đại nhân sai sử, mà là môn sinh Tề đại nhân đắc ý nhất và còn là người một tay đề bạt hắn, Chỉ Huy Thiêm Sự, Tào Khuê.”
“Tào Khuê?” Tống Thanh cùng Kha Ích liếc nhau, hai người đều kinh ngạc, “Tào Khuê vì sao phải hành thích thế tử……”
“Chuyện này bắt đầu từ việc thế tử nhận hoàng mệnh, không, là từ rất nhiều năm trước hắn đã từng có giao tình với Cửu Môn Đề Đốc, Mẫn đại nhân……” Ôn Đình Trạm không nhanh không chậm đem sự tình từ đầu đến cuối nói lại một lần.
Tề Cương nghe xong sắc mặt chuyển trắng, không rõ là do giận hay bực tức hoặc là cả hai.
“Hiện giờ nhân chứng đang ở trong tay bổn thế tử.” Minh Nặc tiếp lời Ôn Đình Trạm nói, “Bổn thế tử thật ra có thể đưa người này đi tới hỏi tội Tào Khuê và cũng là muốn ba vị đại nhân thấy rõ sự tình.”
“Ba người chúng ta đều đã tới, Tào Khuê chỉ sợ sớm đã biết sự tình bại lộ, giờ phút này tìm hắn quy tội, hắn chỉ sợ sẽ tìm cớ chối.” Kha Ích cau mày nói.
“Tung tích của ba vị đại nhân Tào Khuê sẽ không biết được.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói một câu. Nếu tung tích của ba người bị bại lộ, hắn tuyệt đối sẽ không yêu cầu bọn họ chờ mà sớm quay trở về, cũng sẽ không làm người hắn yêu phải đứng dưới mưa, “Một canh giờ trước, thế tử đã phái người truyền tin cho Tào Khuê, nói thẳng với hắn mọi chuyện ở Tiểu Hiên Trang đã giải quyết. Hơn nữa ở Tiểu Hiên Trang còn phát hiện có vàng bạc châu báu, thỉnh Tào đại nhân phái người tới giúp đỡ, đến lúc đó tiền bạc chia đều.”
“Ba vị đại nhân chỉ cần ở lại chờ trong chốc lát, Tào đại nhân sẽ tự tìm đến.” Minh Nặc hớp một ngụm trà rồi nói.
Tai mắt của Tào Khuê sớm đã bị Ôn Đình Trạm động tay động chân, là người truyền tin hay là người thân tín của hắn, đều sẽ làm hắn tin tưởng rằng Tiểu Hiên Trang có châu báu. Có thể vì tiền bạc liền hạ sát với cả người triều đình và thế tử vương phủ, đủ để chứng minh hắn là người cực kỳ tham tài.
“Chính là không biết khi Tào Khuê thật sự đúng hẹn mà đến, Tề đại nhân sẽ lấy lại công đạo cho bổn thế tử như thế nào.” Minh Nặc đưa ánh mắt tới trên người Tề Cương.
Chuyện cho tới hiện giờ, Tề Cương còn có thể làm như thế nào? Nếu Tào Khuê thật sự tới, như vậy chứng cứ vô cùng xác thực, nơi này chẳng những có Kha Ích mà còn có Tống Thanh. Tuy rằng hắn cùng Kha Ích không có xích mích, nhưng Tống Thanh là Đề Hình Án Sát không có tương giao cùng hắn. Nếu nhờ Tống thanh cấu kết với hắn nói là bọn họ hãm hại cũng không thể được, khó trách Ôn Đình Trạm nhất định phải gọi cả ba người bọn họ tới, đây là chặn mọi đường lui.
“Nếu Tào Khuê thật sự đại nghịch bất đạo như thế, hắn nên chịu trừng phạt cho những tội ác của mình. Hạ quan dùng người không quản, cũng sẽ trực tiếp thỉnh tội với bệ hạ.” Tề Cương trầm giọng nói.
“Đây là những điều mà Tề đại nhân hẳn là nên làm.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói một câu, “Chẳng qua Minh thế tử chính là tận mắt nhìn thấy người của Tào Khuê mang đi không ít rương tài bảo. Hạ quan cùng Minh thế tử nhưng đều là chịu hoàng mệnh vì số vàng bạc này mà tới, tuyệt không thể làm nhục thánh mệnh. Tào Khuê nếu là thủ hạ của Tề đại nhân, vậy xin nhờ Tề đại nhân tốn thêm ít tâm tư, tìm lại số tài bảo này.”