“Ngươi yên tâm, Bạch Vưu trưởng lão đã đông ý, tuyệt sẽ không làm thương tới tánh mạng của ngươi.” Dạ Dao Quang có chút áy náy nói.
Đối với ánh mắt đầy sự áy náy của Dạ Dao Quang, Bạch Kỳ cũng không có oán hận, người thông minh như hắn kỳ thật sớm đã biết được Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới Phượng tộc là vì Bạch Minh chân quân mà đến, chẳng qua hắn cũng không biết lý do là gì: “Bởi các ngươi vì ta mà cầu người khác, các ngươi muốn biết cái gì, hãy hỏi đi.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đồng thời quay sang nhìn nhau, Ôn Đình Trạm ánh mắt đảo qua Bạch Nguyệt đang mặc trang phục giả nam đã ăn vào ức linh đan cùng dịch dung ở bên cạnh Dạ Dao Quang: “Có người gửi gắm, ta muốn biết chuyện Bạch Nguyệt năm đó.”
“Bạch Nguyệt?” Bạch Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu: “Các ngươi đã gặp nàng?”
“Đúng thế.” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Nàng ta thế nhưng chưa có chết, thật là ông trời không có mắt.” Bạch Kỳ lại trào phúng cười lạnh.
Bạch Nguyệt sắc mặt biến đổi, Dạ Dao Quang bất động thanh sắc che ở phía trước nàng: “Tại sao ngươi nói những lời này? Rõ ràng là nàng ấy nhận hết nhục nhã từ Phượng tộc, rõ ràng nàng ấy mới là khổ chủ.”
“Khổ chủ?” Bạch Kỳ lạnh lùng cười ra tiếng, “Nàng ta không xứng.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm nghi hoặc, không tiếp tục hỏi mà nhìn Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ cũng không để bọn họ chờ lâu, liền chậm rãi mở miệng: “Bạch Nguyệt, nàng ta có thân thể thuần thủy linh căn, sư phó vừa nhìn thấy nàng qua ánh mắt đầu tiên, liền quyết tâm bảo hộ nàng, mới vô cớ thu nàng làm đồ đệ. Sư phó đối với nàng thật tốt, nhưng nàng chẳng những không cảm ơn, không rõ sự khổ tâm của sư phó, còn si tâm vọng tưởng muốn làm tộc trưởng!”
“Tộc trưởng? Ha ha ha ha ha……” Bạch Kỳ mỉa mai đôi mắt xẹt qua một đám trưởng lão Phượng tộc, “Nữ nhân ngu ngốc kia, nàng ta nào biết rằng tộc trưởng Phượng tộc đều là tế phẩm, là Phượng tộc dùng làm tế phẩm để phóng linh huyết nhập hồ phượng hoàng dưỡng linh điểu!”
Phượng hoàng tộc vì sao lựa chọn tộc trưởng không quan tâm tới xuất thân, vì sao đều là nữ tử, lại vì sao đều để Ế điểu tới chọn lựa? Toàn bộ bí mật này bị Bạch Kỳ lôi ra ánh sáng.
Nguyên lai trước đây Phượng tộc tộc trưởng cũng là phụ thuộc vào kế thừa, hơn bốn trăm năm trước Phượng tộc cũng đã có được Ế điểu, nhưng rồi Ế điểu trống chết đi, chim mái không thể sinh hạ đời sau. Ế điểu là tuyệt tích của tộc trưởng Phượng tộc lúc đó cho nên vị tộc trưởng này không cho phép, sau đó nàng phát hiện có thể dùng máu của chính mình để nuôi nấng Ế điểu, có thể kéo dài Ế điểu sinh cơ.
Cho đến khi nàng vì Ế điểu mà bỏ mạng. Trước khi chết nàng liền biết được làm thế nào tốt nhất để dưỡng Ế điểu. Nàng từ bỏ việc sinh con nối dõi, từ trong tộc tuyển chọn ra tộc trưởng đời sau. Lúc trước Phượng tộc rất bí ẩn, Phượng tộc cũng là từ lúc này truyền ra ngoài việc tuyển chọn, cho nên mọi người đều cho rằng Phượng tộc từ xưa giờ đã như vậy. Vì không để người ngoại giới hoài nghi Phượng tộc, thậm chí còn sửa đổi những ghi chép về trưởng tộc.
Từ khi đó tộc trưởng Phượng tộc đều thành tế phẩm, nàng hưởng thụ sự tôn quý của tộc trưởng nhưng lại không có quyền lợi, sứ mạng duy nhất, chính là đúng giờ hiến một lượng máu cho Ế điểu.
Như thế giằng co hơn ba trăm năm. Cho đến khi có thiên tài Bạch Minh giáng thế, làm cho Phượng tộc thấy được hy vọng đồng thời cũng mang cho Phượng tộc một hồi đau kịch liệt kinh biến cùng sự giải thoát.
Ba trăm năm nuôi nấng, É điểu đã trở nên khát máu. Tính cách ôn hòa thiện lương cũng vì dùng máu nuôi dưỡng dần trở nên thô bạo. Thậm chí trong Phượng tộc đã thường xuyên xuất hiện nữ tử vô tội bị giết.
Bạch Minh rất phản cảm với Ế điểu, nhưng Phượng tộc đã để hắn định đoạt, cho nên hắn mỗi ngày không ngừng tu luyện, chính là vì có thể sớm ngày thay thế được phụ thân hắn trở thành thượng tộc trưởng, hoàn toàn thay đổi sự hy sinh không cần thiết này.
Cho đến khi hắn gặp gỡ Bạch Nguyệt, đây là sự trùng hợp. Bạch Nguyệt là thuần thủy linh căn thân thể, loại linh thể này làm gân mạch tắc nghẽn, cho nên hơi thở của nàng đến năm mười lăm tuổi cũng chưa từng bị phát hiện. Khi đó Bạch Minh cũng mới bước vào tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng hắn đã cùng Ế điểu giao phong qua vài lần, có thắng có bại. Có thể nói, tu vi Bạch Minh một nửa là khắc khổ tu luyện, một nửa còn lại là từ những lần thực chiến cùng Ế điểu.
Cho nên, hắn rất rõ ràng, tiểu cô nương vô tội này sớm hay muộn sẽ bị Ế điểu để ý. Lúc ban đầu hắn là không muốn lại hy sinh một người vô tội, đương nhiên việc tồn dưỡng Bạch Nguyệt lại bên người chắc chắn hấp dẫn ánh mắt Ế điểu, nó sẽ không đi hại người khác, rốt cuộc hắn có thể bảo vệ Bạch Nguyệt bên người.
Dụng ý như vậy, Bạch Minh không có nói cho Bạch Nguyệt, vì bảo hộ Bạch Nguyệt, hắn cơ hồ đối với Bạch Nguyệt một tấc cũng không rời. Dần dần, Bạch Nguyệt người chưa bao giờ có người quan tâm đến nàng, ở Phượng tộc này nàng biết cũng có một nam tử giống như phụ thân nàng.
Vì thế nàng bắt đầu nảy sinh tình cảm, đi quan tâm hắn, từng chút từng chút chiếm lĩnh trái tim hắn, làm mọi cách làm hắn biết được tâm ý của nàng. Tuy rằng nàng cũng không trực tiếp biểu đạt ra bên ngoài, nhưng Bạch Minh cũng không phải người gỗ, hắn chung quy cũng đã hiểu ý tứ của nàng. Hắn trốn tránh, uyển chuyển cự tuyệt, cuối cùng lại phát hiện hắn thật sự đã động phàm tâm, yêu cô nương hồn nhiên này.
Ngay khi Bạch Minh muốn thẳng thắn bộc lộ tâm ý với Bạch Nguyệt, hơn nữa nói rõ ràng cho nàng chuyện trong tộc thì Bạch Nguyệt đột nhiên nói với Bạch Minh nàng muốn đi tham tuyển tộc trưởng, Bạch Minh hỏi nàng, nàng đều chỉ nói nàng không muốn tiếp tục hèn mọn.
Hèn mọn không xứng với ngươi, những lời này thì Bạch Nguyệt lại chưa từng mở miệng. Nàng sợ hãi nếu nói ra thì bọn họ liền không còn có khả năng. Nàng nghĩ rằng đợi đến khi nàng trở thành tộc trưởng sẽ nói với hắn. Nhưng nàng lại không biết câu trả lời của nàng làm hắn thương tâm cùng tức giận cỡ nào.
Vì để ngăn Bạch Nguyệt tham gia tuyển chọn tộc trưởng, ở lúc chọn lựa người được đề cử, Bạch Minh đem Bạch Nguyệt giam lỏng. Nhưng không biết vì sao chậu hoa ngô đồng cùng châu hoa của nàng lại ở trong tay người khác, hơn nữa còn trình báo đề cử nàng. Bạch Minh một bên buồn bực Bạch Nguyệt vì sao không cẩn thận như thế, một bên cực lực vì sự an toàn của nàng.
Vì thế cùng phụ thân đánh nhau, hai người Độ Kiếp kỳ giao phong, phụ thân Bạch Minh cuối cùng là người thua, nhưng phụ thân hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ: “Trừ phi con giết cha, nếu không vi phụ dù còn một hơi thở, con đừng mơ tưởng có thể mang Bạch Nguyệt đi!”
Giết cha hắn không dám, nhưng hắn có thể giam lỏng phụ thân hắn. Ngay cả phụ thân hắn cũng không phải đối thủ của hắn, toàn bộ Phượng tộc ai dám đối hắn nói một chữ “không”? Nhưng ngày sau, Bạch Minh lại bị phụ thân hắn cùng toàn bộ trưởng lão liên thủ chế phục, hết thảy liền chờ tộc trưởng tuyển định.
“Sư phó vì cứu nàng, dốc hết tâm huyết, đem một viên đan dược cho ta, nói ta cho nàng ăn vào, nàng tự nhiên sẽ không thể tham gia tuyển thượng tộc trưởng.” Bạch Kỳ nói tới đây, lạnh lùng cười, “Đó là một viên oanh mộng đan mà sư phó sửa chế, ăn vào lúc sau nàng sẽ mơ một giấc mộng, mà người trong tộc sẽ nhìn ra nàng đã không còn hoàn bích.” Nói xong Bạch Kỳ dừng một chút, mới tựa chế nhạo tựa trào phúng tiếp tục, “Vì che dấu bí mật về tộc trưởng, Phượng tộc sẽ để một nam nhân ưu tú nhất cưới tộc trưởng, nhưng có cưới cũng không thể chạm vào, bởi vì chỉ có tấm thân xử nữ, máu huyết mới có linh khí. Sauk hi ăn vào oanh mộng đan, ta cẩn thận dặn dò nàng bất luận như thế nào cũng không được rời động phủ, chờ đến khi sư phó được thả ra, tự nhiên sẽ nói nàng là nữ nhân của người. Nhưng xuẩn nữ nhân kia, nàng ta vẫn là chạy ra, còn bị bắt được tại chính đường, ở trước mọi người bị nghiệm ra phi hoàn bích!”