Kết làm đạo lữ, mà không phải kết làm vợ chồng.
Với người tu luyện, đạo lữ là cả đời phải trung thành với đối tượng. Bởi vì bọn họ phải không hề có khúc mắc, toàn bộ tập trung cho việc song tu, tuyệt đối không được có phản bội dù chỉ là một chút ít.
Người tu luyện, đặc biệt là đại tông môn, bọn họ sẽ vì truyền thừa mà thành thân, khả năng sẽ vì ích lợi, thậm chí là vì tu luyện tâm cảnh mà thành thân. Tất cả đều có hôn lễ long trọng, nhưng lại đều là hư danh. Kết làm đạo lữ tắc bất đồng, bọn họ hai người có thể tâm ý tương thông lẫn nhau, không cần nói đã hiểu ý. Không cần quảng đãi bằng đại hôn, nhưng lại cần thiết phát tin thông tri toàn bộ giới tu luyện, làm mọi người tới chứng kiến thề hẹn của bọn họ, nhất sinh nhất thế song nhân hứa hẹn.
Qua Vô Âm thu lại nụ cười, nàng thực xúc động, nhưng vẫn như cũ nắm chặt tay, mạnh mẽ buộc mình bình tĩnh cùng lý trí: “Phi Ly, huynh có thật sự nguyện ý, huynh thật sự minh bạch tình cảm của huynh sao?”
Vân Phi Ly gắt gao cầm tay Qua Vô Âm: “Vô Âm, ta quá khứ có dấu diếm muội. Ta không phủ nhận ta từng có lòng với người khác, nhưng vậy là tốt rồi, người tu luyện gặp gỡ kiếp số, chính là mài giũa tâm cảnh cùng ý chí, nếu không vượt qua được liền sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng ta hiện giờ cũng đã trải qua những thứ tựa phồn hoa mới có thể nhìn đến tâm ý thực sự, chính là kiếp số đều không thể gượng ép, mọi thứ sẽ hóa công dã tràng, vì thế ta đã buông.”
Qua Vô Âm cúi đầu nhìn bàn tay nàng mang theo vết chai mỏng cùng vết thương trên tay, có chút không tự chủ được run rẩy, biểu hiện nội tâm của nàng đầy thấp thỏm cùng bất an. Nàng khóe môi khẽ nhếch, không nói gì, chậm rãi duỗi tay rồi lại nắm lại, chậm rãi xòe bàn tay đưa xuống, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý hai người lưu chuyển, tuy không có tiếng động nhưng lại có tâm.
Bên này tình ý miên man, bên kia cũng là một đôi tình ý miên man, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đi thăm Bạch Kỳ, nhìn Bạch Kỳ hai mắt quấn băng trắng, Dạ Dao Quang nhẹ giọng hỏi: “Bạch Kỳ đạo hữu, hôm nay có khá hơn không.”
Mọi tối tăm trên người Bạch Kỳ toàn bộ đều tan đi, hắn ngữ khí khoan khoái nói: “Ta từ nhỏ sống ở thế giới không tiếng động, tuy rằng hiện tại có thể nghe, có theer mở miệng, nhưng sớm đã có thói quen sống khác những người khác. Hiện giờ chẳng qua là mất một đôi mắt, kỳ thật cũng không khác lúc trước là mấy. Dạ cô nương không cần vì ta mà lo lắng.”
Kỳ thật Dạ Dao Quang lo lắng không phải là thân thể Bạch Kỳ, mà là lo lắng hắn gặp đại biến, có thể hay không có ý niệm phí hoài bản thân mình. Đã có một Bạch Nguyệt, Dạ Dao Quang không muốn quỷ tài này cũng bỏ mạng, vậy quá mức lãng phí anh tài.
Phảng phất nghe được tiếng lòng Dạ Dao Quang, Bạch Kỳ cười nói: “Dạ cô nương, ta cùng sư muội đều là đệ tử sư phó, sư muội hoàn thành sứ mệnh sư phó, mà điều ta có thể làm, đó là thay sư phó bảo hộ Phượng tộc. Từ giờ khắc này, sinh mệnh của Bạch Kỳ là vì sư phó mà sống, vì sư muội mà sống, vì Phượng tộc mà sống. Ta còn muốn cảm tạ Dạ cô nương cùng Ôn công tử, nếu không có hai người, ta cùng sư muội chỉ sợ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu Dạ cô nương cùng Ôn công tử không có ngại, Bạch Kỳ liền mặt dày kết hạ bằng hữu với nhị vị.”
“Bạch Kỳ đạo hữu, tuy là không thể tu luyện, nhưng thuật cơ quan của ngươi ta thán phục không thôi, có thể kết giao bằng hữu với ngươi, kia thật là không thể tốt hơn. Ngày sau ta nếu gặp gỡ đối thủ không đối phó được, liền có mặt cầu tới cửa.” Dạ Dao Quang phi thường thẳng thắn nói.
Bạch Kỳ nghe xong đầu tiên là hơi sửng sốt, chợt cười sang sảng ra tiếng. Mạch Khâm cùng Ôn Đình Trạm cũng là bất đắc dĩ, nào có người kết giao bằng hữu, vừa mở miệng liền nói nhờ vả.
“Đúng vậy, nghe xong Dạ cô nương nói, ta thật sự may mắn vì ta còn có tác dụng như vậy.” Bạch Kỳ cũng trêu ghẹo nói.
“Không phải sao, cho nên a, trời sinh tài tất phải dùng, đừng lãng phí.” Dạ Dao Quang uyển chuyển nói.
Bạch Kỳ trong lòng cảm động, biết Dạ Dao Quang là đang cổ vũ hắn, khích lệ hắn, vì thế nói: “Dạ cô nương cùng Ôn công tử rảnh rỗi, cũng đừng quên đến thăm bằng hữu này.”
“Sẽ, ta tin tưởng, ta sẽ thỉnh thoảng nghĩ đến ngươi.” Dạ Dao Quang nói ra lời thề son sắt. Trong lòng nghĩ như thế nào để tìm ra điểm gây sát thương cao, nhằm vào mục tiêu hiện tại, chính là bảo vật cùng đám người Nguyên quốc sư.
Không ai nghe hiểu ngữ khí của Dạ Dao Quang, ngay cả Bạch Kỳ đều không khỏi dở khóc dở cười. Nhưng đối với sự thẳng thắn thành khẩn của Dạ Dao Quang như vậy, hắn chẳng những không có một chút bài xích, ngược lại tâm tình đang nặng nề cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Mấy người hàn huyên hết một buổi chiều. Tuy rằng hôm nay là hội trung thu, nhưng Bạch Nguyệt hôm qua mới ngã xuống, bọn họ cũng không có tâm tình nào để vui mừng. Đây là tết Trung thu lần đầu tiên của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm sau ba năm chia lìa, tuy rằng không có tâm tình, nhưng cũng không thể qua loa cho xong.
Nghe nói núi Phụng Lai mặt trời mọc thực đẹp, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đêm khuya liền đi lên đỉnh núi, dựa vào trên vai Ôn Đình Trạm nhìn ánh trăng cả một đêm, lại cùng nghênh đón ánh sáng mặt trời ngày hôm sau.
Nhìn mặt trời từ mặt biển dần nhô lên, Dạ Dao Quang trong lòng phá lệ xúc động, một vòng đỏ rực kia, là một loại tân sinh, tựa như sinh hoạt bọn họ còn cần tiếp tục.
Sau trung thu, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm quyết định cáo từ. Phượng tộc cũng tu sửa chưa xong, nên cũng không giữ lại bọn họ. Bạch Vưu cùng Bạch Thanh, hai vị trưởng lão đối với Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm có nhiều cảm kích, đặc biệt là Ôn Đình Trạm, Bạch Thanh rất thích, thẳng than đáng tiếc Ôn Đình Trạm là người nhận thiên mệnh, bằng không hắn thật sự muốn thu Ôn Đình Trạm làm đồ đệ.
Bị Bạch Vưu trưởng lão châm chọc một hồi, nói thẳng nếu Ôn Đình Trạm không phải người thiên mệnh, làm gì tới lượt hắn tới thu đồ đệ. Cuối cùng vì yêu quý nhân tài, hai người cho Ôn Đình Trạm một tín vật. Bạch Vưu trưởng lão nói: “Tuy là Phượng tộc kém xa Duyên Sinh Quan, nhưng Thiên Cơ chân quân đang tới tu vo Độ Kiếp kỳ, thời gian bế quan đặc biệt lâu, nếu là Phượng tộc có thể hỗ trợ, chỉ cần truyền tin tới, chúng ta đem xương cốt già này xuất tới.”
“Đa tạ nhị vị trưởng lão, ngày sau nếu có việc, vãn bối sẽ mặt dày tới nhờ.” Ôn Đình Trạm cũng không có từ chối.
Bạch Thanh trưởng lão cùng Bạch Vưu trưởng lão tự mình đưa bọn họ ra tới biển, tới bờ biển mới trở về.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm cũng cùng đám người Mạch Khâm cáo biệt: “Mạch đại ca, Vân tông chủ, Vô Âm, ta cùng A Trạm còn có hoàng mệnh trong người, không thể tiếp tục trì hoãn, như vậy cáo từ, thường xuyên truyền tin liên hệ.”
“Hảo, chúng ta ở tông môn chờ thiếp cưới của muội cùng Doãn Hòa.” Qua Vô Âm tiến lên ôm lấy Dạ Dao Quang.
“Sẽ không quên các ngươi, chuẩn bị cho ta đại hậu lễ đi, ta thích nhất bảo bối.” Dạ Dao Quang không có một chút xấu hổ, vẫn như cũ nói cười.
Sau đó giá thiên lân, cùng Ôn Đình Trạm hoả tốc về Lan huyện. Bọn họ đi cũng đã vừa vặn nửa tháng, thật sự là không biết tình huống hiện tại ở đây, cũng may Minh Nặc không có truyền tin lại, khẳng định chưa phát sinh sự tình lớn.
Bất quá khi Dạ Dao Quang về tới Lan huyện, lại thấy hai đồ đệ xuẩn ngốc của nàng.
“Hai ngươi làm sao tìm tới nơi này?” Dạ Dao Quang nhìn một cao một thấp, rất buồn bực.
“Hắc hắc, sư phụ, chúng ta tìm thấy một ổ quỷ, tinh hồn người muốn đủ rồi!”