Gió sông thổi phất, sợi tóc Ôn Đình Trạm tung bay, hắn không có quay đầu lại, mà là cầm lấy hai tay đang ôm lấy hắn, khóe môi dương cười, nhẹ nhàng vuốt ve. Trên mái giác tiểu lâu, đèn lồng trong gió nhẹ nhàng lay động, đưa thân ảnh bọn họ quấn quit đổ trên ván gỗ, kéo đến cực dài.
Áp tải bạc từ Lan huyện về Đế Đô mất khoảng nửa tháng. Ôn Đình Trạm lại đưa Dạ Dao Quang ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy mười bốn ngày, đưa những hồi ức đẹp của bọn họ lưu tại biển xanh trời xanh. Căn chuẩn thời gian, Ôn Đình Trạm mới cùng Dạ Dao Quang nhanh chóng chạy về ngoại thành Đế Đô, cùng Minh Nặc hội hợp.
Ước chừng đợi Minh Nặc nửa canh giờ, hoàng hôn lúc sau, bọn họ vào thành. Mặc dù lúc tới Ly cung nam viên cũng là lúc trời đã tối, nhưng Ôn Đình Trạm cùng Minh Nặc đều không có trì hoãn, cùng nhau đêm khuya tiến cung hướng bệ hạ phục mệnh.
Dạ Dao Quang không chờ Ôn Đình Trạm liền sớm nghỉ ngơi, ngày hôm sau thức giấc nàng mới biết được Ôn Đình Trạm lại thăng quan. Không phải là quan ngũ phẩm thông chính tư tham nghị, mà là quan bố chính tứ phẩm tư hữu*.
*Quan bố chính: giống như cán bộ cấp cao làm ở Bộ Chính Trị hiên tại, chuyên xử lý các vấn đề dân sự ở một tỉnh
Lập tức liền thăng hai cấp, điều này cũng chưa tính, đặc biệt là chức vụ bố chính tư hữu chính là người thụ lí trong ngoài chương sơ cùng khiếu nại kiện cáo của người dân, chức vị vô cùng quan trọng. Hơn nữa bố chính tứ phẩm tả hữu mỗi bên một người, rất được tôn trọng ở triều đại này.
Nghe nói tả thông chính đã ngoài bốn mươi, Ôn Đình Trạm tháng tư mới trở thành Trạng Nguyên, hiện giờ là tháng tám, ngắn ngủn bốn tháng, hắn liền ngồi tới vị trí mà người khác khả năng mười năm cũng chưa chắc có thể ngồi được. Tốc độ thăng chức mau đến mức làm người ta trong lòng run sợ, hiện giờ ai cũng biết Ôn Đình Trạm chính là tâm phúc đệ nhất bên cạnh bệ hạ.
Nhưng ngay cả ngự sử đều không phản bác được, bởi vì Ôn Đình Trạm thăng chức do có công a. Lần này hắn không chỉ truy trở về gần hai trăm vạn lượng bạc, làm quốc khố tràn đầy trở lại, còn cứu một mạng của thế tử Minh vương phủ, bệ hạ thu được Cam Túc liền khen thưởng Ôn Đình Trạm.
Vì thế, những người đang đứng ngoài lề cũng bắt đầu tiến tới xoa vai, đem thứ nữ của mình tìm mọi cách đưa đến làm thiếp trong phủ Ôn Đình Trạm. Một thiếu niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn mỹ vô song, năng lực trác tuyệt, thiếu niên anh tài như vậy, đừng nói đám quan nhân, ngay cả những cái nhà có nữ nhi, đừng nói là thứ nữ, ngay cả đích nữ cũng một đám hận không thể chen vào trong Ôn phủ.
Dạ Dao Quang đối với chuyện này chỉ cười cho qua, nhưng đám người La Phái Hạm lại lo lắng sốt ruột, kéo tới cửa an ủi nàng, làm cho Dạ Dao Quang dở khóc dở cười.
“Chước hoa tỷ tỷ, tỷ thật sự không sợ sao?” Dụ Thanh Tập đến thăm Dạ Dao Quang, không khỏi hỏi.
“Sợ cái gì?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Không sợ Ôn đại nhân có tâm tư khác?” Dụ Thanh Tập nói rất uyển chuyển.
“Ha ha ha ha.” Dạ Dao Quang cười ra tiếng, “Trì phi tâm ta thay đổi, A Trạm chàng đối với ta sẽ mãi không đổi, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện những đại thần đó người còn chưa có đưa đến được tới trước mặt ta đã bị đuổi rồi sao, chàng chẳng bực bội cùng luyến tiếc, vậy làm sao ta phải thương tâm?”
Dụ Thanh Tập ánh mắt lóe sáng, cuối cùng không khỏi hâm mộ nói: “Thật là hâm mộ Chước hoa tỷ tỷ.”
Dạ Dao Quang nghe vậy nhướng mày: “Ngươi cùng Sĩ Duệ làm sao vậy?”
Dụ Thanh Tập cúi đầu, tay nàng vân vê khăn tay: “Thời gian trước, bệ hạ ban hai nữ nhân khác cho điện hạ.”
“Cớ gì?”
Dụ Thanh Tập cùng Tiêu Sĩ Duệ mới thành hôn không đến nửa năm, Dụ Thanh Tập tổ phụ lại quyền cao chức trọng. Ít nhất vì thể diện Dụ đại nhân, bệ hạ cũng sẽ không vội vã như vậy cấp tới Tiêu Sĩ Duệ nữ nhân khác.
“Phụ thân ta tham ô.” Dụ Thanh Tập sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng không có dấu diếm.
Kỳ thật chuyện này, bởi vì bệ hạ bận tâm tới mặt mũi Tiêu Sĩ Duệ, đã áp lệnh xuống. Nếu Ôn Đình Trạm không đề cập với Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang chưa chắc sẽ biết được, nhưng Dụ Thanh Tập thích cùng Dạ Dao Quang nói chuyện, liền không có bất kỳ điều gì giấu.
Dạ Dao Quang nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Dụ Thanh Tập: “Tố Vi, ngươi cùng ta không giống nhau.”
“Ta tất nhiên là không bằng Chước hoa tỷ tỷ.” Dụ Thanh Tập miễn cưỡng cười vui nói.
Dạ Dao Quang lắc đầu: “Ta nói không phải là điều này, ta nói chính là ngươi cùng ta cảnh ngộ bất đồng. Ta cùng A Trạm từ nhỏ là thanh mai trúc mã, chúng ta tình ý là từ tình thân chuyển thành tình yêu nam nữ. Mà ngươi cùng Sĩ Duệ, các ngươi trước khi bệ hạ ban hôn chỉ sợ còn không quen biết. Các ngươi cùng rất nhiều phu thê khác giống nhau, ngươi bình tĩnh mà xem xét, Sĩ Duệ có cảm thấy mệt mỏi khi ở cạnh ngươi không?”
Dụ Thanh Tập nhìn Dạ Dao Quang, cắn môi lắc lắc đầu.
Dạ Dao Quang nói tiếp: “Ta và ngươi cái thứ hai bất đồng, chính là phu quân bất đồng. Sĩ Duệ hắn là cháu đích tôn của bệ hạ, ngươi từ lúc bắt đầu gả cho hắn đã biết được, hắn không có khả năng chỉ có ngươi một thê tử.”
Mỗi thời đại lại có quy củ riêng, huống hồ Dạ Dao Quang trong lòng minh bạch, Tiêu Sĩ Duệ đối với Dụ Thanh Tập kỳ thật không có tình yêu nam nữ sâu đậm, chỉ có sự thực tình tôn trọng đối với thê tử. Hiện giờ Tiêu Sĩ Duệ vẫn là Vương gia, nếu là một ngày kia bước lên đại bảo, Dạ Dao Quang cũng không có xen vào việc của người khác, đi cản trở Tiêu Sĩ Duệ kiến hậu cung, đừng nói nàng không có quyền cùng tư cách, cho dù là có nàng cũng sẽ không.
Loại chuyện này, nếu nam nhân không muốn, người khác cũng không thể buộc làm?
Đương nhiên, Dạ Dao Quang cũng không cho rằng Tiêu Sĩ Duệ nạp thiếp, cùng nàng nơi này liền thành tra nam. Thời đại này là như vậy, mỗi người có một duyên pháp, nàng không thể đánh vỡ quy tắc.
Dụ Thanh Tập cúi đầu trầm mặc không nói.
“Tố Vi, ngươi là nữ tử thông minh. Ngươi xuất giá trước, ắt hẳn mẫu thân ngươi cũng đã dặn dò.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng an ủi, “Ta minh bạch ngươi trong lòng cảm thấy ủy khuất, bởi vì ngươi luôn so sánh với chúng ta. Tiểu Lục nhiều năm như vậy không có con cũng không nạp thiếp, cả ngày vây quanh Nghiên Nhi, mà A Trạm đối với ta cũng là toàn tâm toàn ý. Tố Vi, nếu là ngươi cứ giữ mãi ý nghĩ như vậy, ngươi không phải sống rất mệt sao.”
“Chước hoa tỷ tỷ, ngươi dạy cho ta, ta phải nghĩ thế nào mới phải?” Dụ Thanh Tập rốt cuộc nhịn không được rơi nước mắt, nhào vào trong lòng Dạ Dao Quang.
“Tố Vi, cứ coi chính mình như thuần Vương phi đi.” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng trấn an, “Tuy là ta cùng Sĩ Duệ thân nhau, nhưng ta là muốn nói cho ngươi, không cần quá yêu Sĩ Duệ, hãy yêu chính bản thân mình. Hắn cho ngươi ít nhiều sự che chở cùng vinh quang, ngươi liền trả hắn vài phần quan tâm cùng trách nhiệm”
Có những thứ có người tùy tay có thể với tới, nhưng với một số người khác mà nói, đó chính là hy vọng xa vời.
Nếu Dụ Thanh Tập cùng Tiêu Sĩ Duệ trước hôn sự, có tình ý thâm hậu, Tiêu Sĩ Duệ nếu muốn tâm ý của nàng, lại chưa chắc có sự quý trọng. Dạ Dao Quang tự nhiên sẽ đi giáo dục một khóa cho Tiêu Sĩ Duệ, nhưng mấu chốt là Tiêu Sĩ Duệ chưa từng có ý nghĩ muốn tình cảm của Dụ Thanh Tập. Nếu đây là ở kiếp trước, Dạ Dao Quang sẽ khuyên Dụ Thanh Tập cùng Tiêu Sĩ Duệ ly hôn, nhưng đây là cổ đại. Dụ Thanh Tập từ khi gả cho Tiêu Sĩ Duệ, liền chú định là con dâu hoàng gia, cùng phu quân không có tình yêu.
Nếu tránh không khỏi, cũng không thay đổi được, vậy cứ tiếp thu. Dù là thế gian này không có người nào yêu mình, nhưng chính mình phải tự biết yêu bản thân.