Trong quán cà phê.
“Tình trạng tinh thần của Phong Hoa rất bất ổn, cậu ta rất nguy hiểm.” Tiêu Chi Giới mặc chiếc áo blouse trắng vừa ngồi xuống đã nói như thế.
Anh ta cho Phong Diệp Nhiên xem một đoạn video. Trong video, Tiêu Chi Giới với Phong Hoa ngồi đối mặt nhau, trên bàn đặt vài văn kiện. Chất lượng hình ảnh không tốt lắm, giống như bị điện lưu quấy nhiễu. Nhưng có thể nghe rõ âm thanh:
“Sao em không điền một cột này? Em không có thứ gì để sợ sao? Ví dụ như sâu, ác mộng, ma quỷ.
“Tôi sợ Diệp nhi rời khỏi tôi.”
“Còn gì nữa không?”
“…Tôi sợ chính tôi.”
“Tại sao?”
Phong Hoa cúi đầu, ngừng một lúc lâu, đến lúc tưởng rằng không có câu trả lời, thì cậu lên tiếng: “Tôi luôn… có một loại chấp niệm mãnh liệt. Từ lúc mới sinh ra đã có, hoặc có thể còn sớm hơn nữa. Tôi bị nó trục xuất. Tôi tựa như đang lăn một quả cầu lửa đến chỗ vực sâu, cứ liên tục lăn không có điểm dừng. Thỉnh thoảng tôi sẽ mất đi một phần nhỏ ký ức. Đôi lúc sẽ nghe thấy giọng của người khác trong đầu mình. Đôi lúc sẽ cực kỳ tuyệt vọng, đôi lúc lại vô cùng sung sướng. Đôi lúc muốn bảo vệ tất cả, đôi lúc muốn hủy diệt tất cả. Tôi sợ tôi không khống chế được mình.”
Xem video xong, sắc mặt của Phong Diệp Nhiên rất tệ, đầu anh vang tiếng ù ù, giọng khá run: “Sao lại vậy… Vừa nãy, cảnh sát gửi cho em một đoạn video, là từ camera…”
“Sao?”
“Em nghi ngờ…”
“?” [kuroneko.wp.com]
Phong Diệp Nhiên cắn răng không nói tiếp. Anh ngừng lại, hỏi: “Này, anh đề xuất xem nên làm thế nào?”
“Đưa Phong Hoa về phòng tạm giam của viện nghiên cứu, giám thị chặt chẽ, quan sát một thời gian. Nếu nghiêm trọng, có khả năng cần trị liệu, không loại trừ liệu pháp giật điện ——”
“Không được.”
“Diệp Nhiên! Em hiểu ý anh không? Hiện tại nhân cách của cậu ta rất không ổn định, hết sức nguy hiểm! Tuy bề ngoài nhìn không có vấn đề gì, nhưng em nghĩ lại xem, nếu cậu ta đúng như suy đoán của chúng ta, thì một khi bung bét ra, sẽ tạo thành hậu quả lớn thế nào chứ?!”
“Anh không biết… Phòng tạm giam của viện nghiên cứu đối với em ấy là một cơn ác mộng. Em ấy đã từng bị giam giữ một thời gian dài trong đó, từng suy sụp trong đó, nên em mới để em ấy ở cùng với em, chính là vì không muốn em ấy nhớ lại những chuyện kinh khủng!”
“Liệu pháp giật điện có thể làm cậu ta mất trí nhớ.”
“Không được!”
Hai người giằng co một lúc, Tiêu Chi Giới nói: “Diệp Nhiên, em gầy rồi, sắc mặt cũng không tốt.”
Phong Diệp Nhiên ngẩn người: “Đúng vậy. Nào giống anh, thân thể khỏe mạnh như thế.”
Tiêu Chi Giới nắm chặt tay anh: “Tay cũng lạnh quá. Diệp Nhiên, mỗi lần anh nhìn thấy em đều đau lòng. Em có trị liệu cho tốt không đấy? Dạ dày của em…”
“Phong Hoa có thể giúp em giảm bớt bệnh tình, tạm thời ổn định lại rồi.”
“Nhưng chỉ là tạm thời, cậu ta không thể giúp em loại bỏ tế bào ung thư, không thể thật sự chữa trị cho em!”
“Em biết!”
“Đi qua Mỹ với anh đi, anh biết vài bác sĩ nổi tiếng, không chừng có hi vọng!”
“Cảm ơn anh! Nhưng mà hết cách rồi, em đã hỏi thăm mấy người, đều bó tay cả —— xem như em may mắn, dù sao vẫn còn có Phong Hoa!” Phong Diệp Nhiên vừa nói rất vui vẻ, nhưng sắc mặt tức thời nhạt dần, cứng đơ tràn ngập sự lo lắng.
Tiêu Chi Giới thở dài, cầm chặt hai tay Phong Diệp Nhiên: “Em thật làm người ta không bớt lo được, bất luận là trước đây hay hiện tại.”
Phong Diệp Nhiên cười: “Còn anh Tiêu cũng thật đáng tin cậy, bất kể là trước đây hay hiện tại, vẫn luôn giúp em!”
“Còn chẳng phải vì anh ——”
Anh ta còn chưa nói hết, thì chợt nghe Phong Diệp Nhiên kêu lên kinh hãi.
“Sao vậy?”
“Phong Hoa…” Mặt Phong Diệp Nhiên trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ gọi khẽ.
Vừa rồi dường như anh sinh ra ảo giác.
Một giây trước, anh nhìn thấy bên đường đối diện có bóng người hệt như Phong Hoa, áo khoác đen, tóc đen, gương mặt nhợt nhạt.
Mà một giây sau, Phong Hoa cao gầy đứng bên ngoài cửa kính, cách lớp kính mỏng, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, gương mặt khuất trong bóng tối, đôi mắt xanh thẫm vô cảm, tựa như ma quỷ đứng sừng sững trong đêm tối.
Nỗi sợ như hạt giống nhỏ bén rễ trong lòng Phong Diệp Nhiên.
Anh không nên, cũng không thể sợ Phong Hoa. Nhưng vào giờ phút này, anh lại bị dọa đến há lớn miệng thở dốc.
Phong Hoa đi vào quán cà phê, dưới ánh đèn ấm cúng sáng sủa, vẻ mặt cậu trông dịu dàng nhu hòa: “Diệp nhi, hóa ra anh ở đây.”
“Em dọa anh giật mình!”
“Xin lỗi, khó lắm mới tìm ra anh, em chạy đến đây ngay.”
Tiêu Chi Giới đứng dậy: “Muộn rồi, anh về trước nhé.”
Trước khi đi, anh ta lén đưa cho Phong Diệp Nhiên một bịch đồ nhỏ, bốn cái máy camera dạng thu nhỏ như hạt gạo.
※※※ [kuroneko.wp.com]
Trên đường đi, Phong Hoa nói: “Diệp nhi, đừng đến gần anh ta.”
“Lý do?”
“Anh ta có ý đồ với anh.”
“Em cả nghĩ quá rồi.”
Sau khi về nhà, Phong Diệp Nhiên trầm mặc hồi lâu.
Hơn tiếng sau, anh chỉnh nhỏ tiếng ti vi, hỏi: “Phong Hoa, thật sự không phải em giết tiểu Huyên à?”
“Anh vẫn còn nghi ngờ em?” Phong Hoa cau mày, “Diệp nhi, anh không tin em ư?”
“…Không phải anh không tin em, Phong Hoa, buổi tối trước ngày xảy ra chuyện, anh mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái. Anh ngồi trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh ở đại dương mênh mông, lúc thì sóng yên biển lặng, lúc thì sấm giật chớp vang, sóng to gió lớn. Có một người, anh vẫn thấy rất giống em, nói chuyện bên tai anh, anh không thể phân rõ là hiện thực hay mộng cảnh, người đó hỏi anh nên xử trí Trần Huyên với Phong Bác Nhiên như thế nào, khi đó anh tùy tiện nói để bọn họ cùng chết hết đi.”
“Đúng thật là họ liên tiếp bỏ mạng.”
“Ừ thì, tất cả những chuyện đó chỉ là trùng hợp thôi sao? Hay là, tối ngày hôm đó thật sự xảy ra chuyện như thế? Kiểu như em nói chuyện với anh, rồi đi giết cô ấy?”
“Tối hôm đó em vẫn ở cạnh anh mà!”
“Trên lý thuyết quả thật là không thể. Nhưng em khác biệt! Vả lại —— những người khác có thể không biết, nhưng anh thì biết, em có năng lực sáng tạo ra ảo giác, em từng mang đến cho anh rất nhiều ảo giác tốt đẹp, nhưng song song với đó, em cũng có năng lực sáng tạo ra ảo giác ghê sợ. Nếu em để Trần Huyên nhìn thấy thứ cô ấy cực kỳ sợ dẫn đến nhồi máu cơ tim, chuyện này cũng có thể… Còn Phong Bác Nhiên… Có người kể mấy ngày trước khi anh ta chết, đều hoảng sợ gào thét trong ngục, giống như nhìn thấy gì đó rất đáng sợ…”
“…”
Phong Diệp Nhiên uống ngụm nước, ép bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục nói, “Vừa rồi, Tiêu Chi Giới cho anh xem video có liên quan đến em. Phong Hoa, em nói là em sợ chính bản thân em, có lúc em sẽ mất trí nhớ, sẽ nghe thấy giọng của người khác, thỉnh thoảng sẽ rất tuyệt vọng, muốn hủy diệt tất cả —— tại sao em không nói anh biết chứ?”
“Em không muốn anh không yên lòng về em, song đây không phải là chuyện gì bất thường cả, Diệp nhi, con người vốn mâu thuẫn, em đã đọc những cuốn sách trên kệ của anh cách đây vài ngày, từ thời xa xưa đã có người nhắc đến, mâu thuẫn giữa bản năng sinh tồn và bản năng tử vong tồn tại trong lòng của mỗi con người, hi vọng gìn giữ vật tốt đẹp, nhưng cũng khao khát được hủy diệt, mong ngóng sinh tồn, sợ hãi mà cũng mong đợi cái chết…”
Phong Diệp Nhiên ngắt lời cậu: “Cảnh sát cho anh xem video quản chế. Anh có lưu lại, giờ cho em xem.”
Phong Diệp Nhiên mở điện thoại, cho Phong Hoa xem đoạn video dài giây.
Anh chăm chú quan sát phản ứng của Phong Hoa.
Thật ra anh rất sợ, anh sợ nhìn thấy Phong Hoa bỗng tái mặt, người run rẩy, thừa nhận do cậu làm.
Anh muốn biết chân tướng, nhưng cũng sợ biết được chân tướng —— nếu Phong Hoa, Phong Hoa mà chỉ anh có thể dựa vào, tự tay giết chết người phụ nữ anh yêu nhất, anh hoàn toàn không biết phải làm gì.
Thế nên, anh rất mừng khi thấy Phong Hoa nhíu mày xem xong, rồi kiên định phủ nhận, mặt đầy vẻ đau thương vì bị nghi ngờ, cậu thề tuyệt đối không phải do cậu làm.
Phong Hoa nói: “Tiêu Ân. Có khả năng là Tiêu Ân làm.”
Đây là lần đầu tiên Phong Hoa nhắc đến Tiêu Ân ở trước mặt Phong Diệp Nhiên.
Lúc cảnh sát đến đây khám xét, Phong Hoa cũng có nhắc đến Tiêu Ân.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trong viện nghiên cứu không có ai là Tiêu Ân cả, tất cả nhật ký cuộc gọi lẫn tin nhắn đều biến mất. Cứ như thể, con người tên Tiêu Ân căn bản không tồn tại.
※※※
Phong Hoa nói vô số lần: “Diệp nhi, anh phải tin em, thật sự không phải em giết cô ta!”
Nhưng hiển nhiên, đối với Phong Diệp Nhiên, câu đó không có sức thuyết phục gì lớn.
Phong Diệp Nhiên lại rơi vào chứng hoài nghi gần giống với chứng ép buộc, anh tưởng tượng nếu mà —— Phong Hoa đúng là hung thủ, thì nên làm gì. Trước tiên, anh chắc chắn sẽ sa vào phẫn nộ, sau đó, sau đó sẽ thế nào đây? Nếu bị cảnh sát phát hiện thì biết làm sao, Phong Hoa sẽ mất đi toàn bộ tự do phải không? Sẽ rời khỏi anh? Sẽ bị xem là vật thí nghiệm thất bại? Sẽ bị tiêu hủy —— không, anh không dám nghĩ đến!
Phong Hoa lục lọi điện thoại cả trăm lần, thậm chí tự mình đến phòng nghiên cứu, kiểm tra băng ghi hình giám sát trước đây, rồi kiểm tra danh sách từng nghiên cứu viên một. Nhưng mà, quả thật không tìm được bất kỳ thông tin gì liên quan đến Tiêu Ân.
Đêm đó, Phong Hoa trằn trọc trở mình trên giường. Sợ làm ồn đến Phong Diệp Nhiên, cậu ra phòng khách, tiếp tục tìm kiếm dấu vết về Tiêu Ân trong đống tài liệu.
Trong lòng cậu rất tức giận, cậu vững tin không phải mình làm, tối ngày hôm đó cậu thật sự vẫn luôn ở cạnh Diệp nhi, cậu chẳng đi đâu cả. Nhất định là Tiêu Ân làm, bóng người trong video quản chế tương tự với Tiêu Ân, giống như chuyện phơi bày lần trước, Tiêu Ân lại tùy tiện hành động vô trách nhiệm! Thật là! Cái tên điên ấy!
Khoảng chừng giờ khuya, Phong Hoa bị tràng cười quỷ dị đánh thức. Cậu lại gục xuống bàn ngủ.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy cửa phòng mở toang, Tiêu Ân đứng trước cửa, cười thầm nhìn cậu. Dường như hắn ta cường tráng cao lớn hơn.
“Cái tên khốn này!” Phong Hoa muốn đứng dậy, thì phát hiện người mình bị xích sắt trói chặt.
Tiêu Ân cười vô cùng hài lòng: “Tiểu Hoa Hoa à, anh không thể không trói em, nếu không thì anh thảm lắm hahaha!”
“Là anh giết Trần Huyên?”
“Phải thì sao, mà không phải thì sao?”
“Trả lời tôi!”
“Anh nói rồi, lẽ nào cưng không cảm ơn anh? Anh âm thầm giúp em loại bỏ ả đàn bà đáng chết kia mà! À, chuyện em nên cảm ơn anh có lẽ còn nhiều hơn đó, vì không chỉ có ả ta, anh còn giúp em diệt trừ gã Phong Bác Nhiên hèn nhát kia nữa —— haha, anh ta đúng là chết cáy, mỗi ngày anh chỉ đi dọa có chút đã sợ phọt rắm rồi!”
“Anh xóa hết tất cả thông tin liên quan đến anh?”
“Chính xác, đây là tất yếu. Anh bỏ ra cả ngày trời đó, còn nhờ người bạn hacker giúp đỡ nữa, thế nào, bây giờ có là cảnh sát cũng không tra ra thông tin về anh!”
“Tại sao anh phải làm đến mức này?!”
“Chắc vì, chơi vui?”
“Tự thú đi.”
“Tự thú?? Hahahahahaha! Tiểu Hoa Hoa à cưng thật biết nói đùa! Sao anh phải tự thú? Tự nguyện sống cả đời trong tù? Haha, không ai có thể bắt được anh, cuộc đời của anh sáng sủa lắm!”
“Tôi chưa từng nhờ anh làm ra những chuyện cực đoan, thừa thãi như thế!”
“Nhưng rõ ràng em đã sớm muốn làm chúng, không phải sao?”
“Không!! Là anh làm Diệp nhi nghi ngờ tôi!”
“Nghi ngờ thì sao, anh ta không có bằng chứng!”
Xích sắt trên người Phong Hoa đứt vụn, Tiêu Ân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Ồ ồ”.
Phong Hoa xông đến chỗ Tiêu Ân với tốc độ cực nhanh. Còn Tiêu Ân bỗng nhiên đóng sập cửa phòng, bỏ chạy mất.
Phong Diệp Nhiên bị đánh thức, anh ra khỏi phòng, giật mình: “Có chuyện gì?!”
“Là Tiêu Ân! Em sẽ bắt anh ta lại!”
Nói xong, Phong Hoa xông ra ngoài.
Phong Diệp Nhiên nhìn căn phòng bừa bộn tư liệu, rồi quay lại phòng ngủ, mở máy tính lên, phát camera theo dõi.
…
Một tiếng sau, Phong Hoa trở về.
Cậu ủ rũ đến trước mặt Phong Diệp Nhiên, nói: “Xin lỗi Diệp nhi, anh ta chạy trốn rồi.”
“Vậy à.”
“Diệp nhi, thật sự không phải em làm, anh phải tin em.”
Dứt lời, cậu muốn ôm lấy Phong Diệp Nhiên đang tựa ở đầu giường, trông anh có vẻ bơ phờ, hốc hác dị thường.
Nhưng Phong Diệp Nhiên nằm xuống, lảng tránh ôm ấp của cậu.
Anh quấn chăn, quay lưng lại với Phong Hoa: “Muộn lắm rồi, anh ngủ đây.”