Vài mũi tiêm có nồng độ gây mê cao chích xuống, quái vật héo rút, ngã xuống mặt sàn, không cử động.
Quả thực Phong Diệp Nhiên không tin nổi. Vì dường như anh nghe thấy khối thịt gọi mình “Diệp nhi, Diệp nhi”! Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, dù có là thai nhi thông minh nhất cũng không thể vừa ra đời đã học được cách phân biệt người, thậm chí có thể nói chuyện gọi tên người mà chưa trải qua dạy dỗ. Vả lại nhũ danh này chỉ có mẹ anh gọi. Chắc là trùng hợp thôi.
Sự cố lần này tổng cộng gây ra một chết ba thương tích. Cũng may chết đi là cơ thể mẹ nhân bản, kiểu cơ thể mẹ này chuyên được dùng làm thí nghiệm nên không có nhận thức tư tưởng tình cảm, giống như dùng xác con người làm thí nghiệm vậy thôi, hoàn toàn do máy tính kiểm soát. Cao Xuyên là bị thương nghiêm trọng nhất, tay trái của hắn bị gặm nhấm sạch bách, phải lắp đặt chi giả mới được.
Quái vật nhỏ bị giam vào điện lao – đối với thai nhi mới ra đời mà nói đây tuyệt đối là một nơi khủng bố, chủng loài nhỏ yếu bị giam vào nơi đó chẳng khác nào bị phán án tử hình. Bởi vì trong đấy chỉ đều là vật thí nghiệm không hoàn chỉnh dị dạng đáng sợ, cũng không đủ thức ăn, bầu không gian lại đầy rẫy lệ khí, chúng nó nhất thiết phải học được cách sinh tồn trong hoàn cảnh chém giết lẫn nhau.
Mà quái vật nhỏ hẳn nên cảm thấy vui mừng, vì dù sao thì cũng không bị bắn giết tại chỗ.
※ ※ ※ [kuroneko.wp.com]
Trải qua sự kiện lần này, gần như không một ai nghĩ rằng thí nghiệm thành công, ngoại trừ Phong Diệp Nhiên. Có lẽ vì thời gian của Phong Diệp Nhiên không còn nhiều, cho nên anh cố chấp không quan tâm rằng tất thảy những gì quái vật có không tương xứng với kỳ vọng của anh, một lòng nghĩ rằng nó thành công, nó chắc chắn là hi vọng của anh. Cũng có thể vì chỉ có Phong Diệp Nhiên nghe thấy giọng quái vật nhỏ gọi mình.
Cho dù có bận rộn thế nào, mỗi ngày Phong Diệp Nhiên đều sẽ đến gặp nó. Giống như khi nó còn ở trong cơ thể mẹ, ngày nào anh cũng trò chuyện với nó. Anh quan sát từng chút một, ghi chép lại toàn bộ những gì đạt được trong ngày hôm đó vào quyển nhật ký da trâu đen sẫm.
Ngày tháng
Đêm qua mình gần như không ngủ nổi, mình thật sự sợ nó sẽ biến mất. Sáng sớm nay mình chạy vào điện lao thăm nó, thì phát hiện trong lao trống đi rất nhiều, nhưng nó vẫn còn, quá tốt rồi! Lão Trương canh giữ điện lao nói với mình: Đúng thật là quái vật khủng khiếp. Ông ấy giúp mình sao ra một cái video tiếng. Số ăn sạch “lão đại” trong điện lao rồi! Hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, trong bóng tối gần như không nhìn thấy được động tác nó vồ mồi, nhai nuốt.
Lúc mình chuẩn bị đi, thì phát hiện nó đang áp trên kính “nhìn” mình. Hình như nó lớn hơn so với hôm qua, vẫn không có mắt, xúc tu trên người khẽ lay động, dường như nó rất kích động, cửa cũng rung rung theo, thấy rõ là nó đang nói gì đó, nhưng cách qua tấm kính dày nặng không ai nghe được. Nói chính xác thì, cái cảm giác này không ổn, là loại cảm giác nặng nề, cứ như không khí đều trở nên đặc dính, có gì đó đè ép trên đầu bọn mình, sau gáy xiết chặt, cứ bị ù tai. Lão Trương oán giận luôn miệng, còn rút súng ra. Mình thật sự khó chịu buồn nôn, không kiểm soát được ngồi bệt xuống đất.
Mà kỳ lạ là, cảm giác này nhanh chóng biến mất. Sau khi hoàn hồn lại, mình phát hiện nó vẫn “chăm chú nhìn” mình qua tấm kính. Nó dùng một xúc tu đập khẽ lên kính, còn cái khác rủ xuống, làm mình liên tưởng đến con cún con ỉu xìu thất vọng.
Ngày tháng
Mình mới chợt nhớ ra tên nhóc này ra đời vào lễ Giáng Sinh, thật là ngày lành tháng tốt mà, đáng tiếc nó lại gợi ra một vụ tai nạn. Ngày hôm nay không ngờ phát hiện ra con mắt của nó, ngay trong khe thịt, nhỏ xíu à, không nhìn kỹ thì đúng thật không thấy được. Nó còn quá nhỏ, hình như không thể mở mắt, nhưng mình có thể cảm nhận được nó vẫn đang cố gắng.
Mình thật sự không thể tiếp tục nhìn nó ăn thịt đồng loại, nên mang theo trứng gà sữa thịt gà vân vân cho nó, ngồi nhìn nó qua tấm kính suốt tiếng mà nó không chịu ăn. Mình thử uống sữa, ăn ngon lành gà thái hạt lựu trước mặt nó. Quả nhiên, không lâu sau nó di chuyển đến chỗ thức ăn, bắt đầu nhai từng miếng từng miếng. Dáng vẻ ghét bỏ của nó rõ là buồn cười.
Ngày tháng
Tập tính, đặc thù của nó có sự tương phản với tài liệu về tộc Adersel hiện nay, có lúc mình thậm chí hoài nghi thí nghiệm hồi trước có phải tính sai gien rồi không. Nhưng có lúc, không hiểu sao lại tin chắc hết thảy đều đúng. Biết đâu nó mới chỉ là một đứa trẻ sinh non còn chưa phát dục hoàn thiện, sau khi ra đời tất cả các thứ như tứ chi này kia cần được phát dục một lần nữa. Hôm nay mắt nó rõ hơn, mình cảm giác thân thể nó đang dần trưởng thành trong khối thịt ngày càng lớn.
Mà không cần phải hoài nghi về trí thông minh của nó. Mỗi lần mình đi, nó sẽ xuất hiện ngay lập tức, khi thì duỗi thân ra, khi thì cuộn xúc tu lại cứ như đang biểu đạt tâm trạng. Nó rất biết cách bắt chước, bắt chước theo dáng vẻ mình ăn cơm, thậm chí còn bắt chước điệu bộ mình ngồi chống gò má trên ghế, nó rất thông minh.
Ngày tháng
Nó rất thích âm nhạc, hơn nữa dễ bị ảnh hưởng bởi âm nhạc. Âm nhạc đầy tiết tấu sẽ làm nó hưng phấn, còn âm nhạc yên tĩnh du dương sẽ làm nó nhanh chóng thiếp đi.
…
Ngày mùng tháng
Ngày hôm qua không đến, vì mình ngất xỉu. Từ khuya hôm trước chỗ dưới dạ dày đã đau nhức không chịu được, uống thuốc cũng không thấy tốt hơn. Mới vừa về nhà liền té xỉu, cũng may không đập vào chỗ nào.
Hôm nay lúc đến thăm nó, mình giật cả mình. Không ngờ mình nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lúc thì chói tai lúc thì ngột ngạt, lúc lại dồn dập như sắp sặc chết, mình gấp đến mức đổ đầy mồ hôi, vội hỏi lão Trương xảy ra chuyện gì. Lão Trương lắc đầu: Tôi thấy không xong rồi.
Nó sinh bệnh, do thủy đậu dẫn đến sốt cao. Người nóng hầm hập túa mồ hôi, nổi đầy nốt thủy đậu khiến người phát sợ. Còn tiếp tục thế này thì không đến một đêm nữa, nó sẽ chết. Mình không màng đến lời khuyên can của lão Trương, ôm nó từ điện lao vào trong phòng thí nghiệm phong kín, tiêm thuốc hạ nhiệt độ khẩn cấp cho nó. Nó mê man, con mắt với xúc tu lúc thường có thể nhìn thấy giờ hoàn toàn biến mất, lại khôi phục bộ dạng xấu xí ban đầu, hơn nữa còn nồng nặc mùi quái lạ, loại mùi này khó hình dung nổi, mùi máu tanh, mùi cháy khét xen lẫn với mùi hôi thối. Nó kháng cự với tất cả thuốc, co giật vùng vẫy, sau đó như ngủ thiếp đi không cựa quậy nữa. Khoảng chừng giờ sáng, mình lại nghe thấy tiếng khóc đứt quãng, vội nắm nhiệt kế định kiểm tra nhiệt độ thì phát hiện bên ngoài cơ thể nó hình thành một lớp “da” trắng cứng rắn, làm mình liên tưởng đến kén tằm, hoặc là da rắn. Mình chưa từng đọc thấy bất kỳ ghi chép nào liên quan đến vấn đề này, hoàn toàn không biết nên làm gì. Muốn xé ra giúp nó, lại nhận ra lớp da này khá cứng. Mà tiếng khóc của nó cũng từ từ lắng đi, bộ phận tương tự như quả tim vẫn đập thình thịch. Mình tin nó có thể sống sót.
Ngày mùng tháng
Nó không khóc, cũng không tỉnh lại.
Ngày mùng tháng
Nó đang biến hình, dần lớn lên. Nhưng vẫn không tỉnh lại. Mình thật lo nó cứ như thế…
Ngày mùng tháng
Một chút động tĩnh cũng không có.
…
Ngày mùng tháng
Đau. Đau quá. Mình còn bao nhiêu thời gian đây? Mình mặc kệ mấy lời nói châm chọc ngọt nhạt xung quanh, mình chỉ hi vọng có thể nhanh tỉnh lại. Bác sĩ kiến nghị mình nên nhập viện ngay, nhưng mình biết, thể chất mình không thích hợp giải phẫu. Mình cảm thấy, một khi mình nằm viện thì không thể xuất viện. So với đau đớn nằm đấy, chẳng thà tràn trề hi vọng chờ đợi.
… [kuroneko.wp.com]
Ngày tháng
Mình mơ một giấc mộng, lúc đi vào phòng thí nghiệm thì thấy một cái kén lớn. Nó dày, các sợi tơ nhỏ bủa vây tầng tầng lớp lớp, bao trùm cả phòng. Mình qua lại giữa các sợi tơ, như cất bước trong mê cung. Bỗng có một tia sáng, kén nứt ra, có vô số cánh bướm màu xanh thẳm ùa ra từ bên trong —
Mình chạy đến phòng thí nghiệm nhìn nó, nhưng vẫn chẳng cử động gì.
Mình vẫn ở bên cạnh, trò chuyện với nó, giống như khi nó còn trong cơ thể mẹ. Mình cảm giác nó có thể nghe thấy.
Ngày tháng
Mãi đến tận giờ mình vẫn không tin được, tất cả những chuyện này đều như trong mộng vậy.
Ngày hôm qua mình lại mơ thấy một giấc mộng vô cùng chân thực, mơ thấy trở lại lúc còn là đứa nhỏ, mình khóc nói với mẹ dạ dày bị đau. Mẹ để mình nằm trên đầu gối, tay bà khẽ xoa bụng cho mình, liên tục nói với mình: Diệp nhi, Diệp nhi, không khóc, không khóc, xoa sẽ không đau nữa. Mái tóc hoe vàng của bà rất mềm, buông xõa xuống, uốn lượn. Bà luôn dịu dàng nhìn mình, đôi lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chan chứa ý cười.
Thời điểm mình tỉnh dậy, người đã ổn hơn rất nhiều. Mắt mơ hồ không nhìn rõ, nhưng cảm giác được có người chạm vào mặt mình, ngón tay âm ấm.
Thật sự khó tin… Ít nhất mình đã tự hỏi bản thân cả trăm lần: Phong Diệp Nhiên, mày chắc chắn không phải đang mơ chứ?
Có một bé trai chừng , tuổi đang ngồi trong cái kén phá nát, trên người quấn quanh sợi tơ. Nó có mái tóc đen tuyền, mềm mại, da dẻ trắng hồng, đôi mắt to với con ngươi xanh thẳm quả thực đẹp đến khó tả, làm mình nghĩ đến mấy con bướm đếm không xuể trong giấc mộng kia, cũng là màu sắc như thế… Thân thể nó vẫn chưa hoàn toàn phát dục, phần da thịt lồi lõm, thậm chỉ có cả mùi tanh tưởi như trước, nhưng chính vì cái xấu xí này mà có thể chứng minh thân phận của nó.
Phá kén thành bướm. Đây là cụm từ duy nhất thoáng lóe lên trong đầu mình.
Nhưng lý trí mình vốn không thể thừa nhận nổi chuyện như này sẽ xuất hiện. Một khối thịt, một con quái vật, làm sao có khả năng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi phát sinh được biến hóa khuếch đại đến thế? Không có bấy kỳ ghi chép nào về Adersel rằng bọn họ có thể biến đổi như côn trùng lột xác như vậy…
Mạch suy nghĩ của mình vẫn đang hỗn loạn, thì thấy nó giơ tay chạm lên má mình. Mình theo bản năng sờ thử, không ngờ nó chạm vào nước mắt của mình. Nó trợn to mắt nhìn mình như con búp bê, tựa như đang tò mò chất lỏng này là gì.
Mình biết nó không thể hiểu mình đang nói gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Mày đúng là quái vật nhỏ à? Thật quá khó tin… Mày sao có thể làm được thế này?”
Nó ngửa đầu nhìn mắt mình, bỗng cười, âm thanh phát ra còn khá bi bô không rõ, nhưng mình biết nó đang liên tục gọi: “Diệp… Diệp…”
※ ※ ※
Bé quái vật cho Phong Diệp Nhiên niềm hi vọng.
Nó giúp Phong Diệp Nhiên cảm thấy đời này không đến nỗi là một kẻ vô tích sự. Một khối thịt hung mãnh, không có bất kỳ ngũ quan đặc trưng nào mà chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi đã có thể tiến hóa thành dáng dấp của nhân loại, từ mức độ mắc bệnh thủy đậu sốt cao suýt chết thành không còn vết tích bị sốt nào, cả người không chút dấu tích, bất kể là tốc độ sinh trưởng, năng lực tự lành hay gì khác đều chưa từng thấy, thật quá khiến người giật mình. Dựa theo trạng thái đó, tiềm lực trưởng thành sau này của nó chính là vô tận.
Phong Diệp Nhiên dâng hết thảy thời gian của mình cho bé quái vật. Anh báo cáo chuyện quái vật cho viện trưởng, được viện trưởng tán thành. Viện trưởng tỏ ý chỉ cần vô hại với con người thì có thể tiếp tục nuôi nấng. Ngay cả sở trưởng trước đây làm khó dễ Phong Diệp Nhiên khắp nơi cũng kín đáo biểu dương anh, nói tiềm lực vô hạn, hoàn toàn có thể nghiên cứu được cơ mật biến đổi từ trên người nó, nghiên cứu đầu óc, máu thịt, kích phát công năng đặc dị khác với nhân loại của nó. Những nghiên cứu này một khi thành công, đến khi nó tuổi sẽ chính thức tuyên bố chấn động nhân loại. Nên về sau, Phong Diệp Nhiên trở thành người phụ trách .
Rõ ràng thân thể Phong Diệp Nhiên đã ngày càng sa sút, nhưng chuyện tốt này khích lệ anh vô cùng, chỉ cần anh còn có thể đứng, thì anh vẫn sẽ sinh khí dồi dào đi cùng với bé quái vật. Ngày qua ngày anh bồi dưỡng bé quái vật về chuyện ăn mặc ăn uống sinh hoạt nghỉ ngơi giống với con người, mang đến rất nhiều sách truyện cổ tích manga tập tranh vẽ các thứ như đang nuôi dạy đứa trẻ.
Bé quái vật học rất nhanh, hơn nữa còn đặc biệt đặc biệt thấy hứng thú với Phong Diệp Nhiên.
Ví dụ như chuyện này:
Bởi vì lý do công việc, nên Phong Diệp Nhiên luôn đeo bảng tên trên cổ. Bé quái vật cứ thích dùng bàn tay nhỏ mập mạp trắng bóc của mình chơi đùa bảng tên, nghiêm trang miêu tả mặt chữ. Rồi bập bẹ nói: “Phân… Diệp… Nhượng…”
Phong Diệp Nhiên không nhịn được bật cười, sửa lại từng chữ cho nó. Mặc dù thỉnh thoảnh bé quái vật sẽ bắt chước người ta nói chuyện, nhưng vẫn không biết chữ, càng không biết viết chữ. Tên Phong Diệp Nhiên đối với bé cưng mà nói vẫn là cái gì đó rất khó.
Bé quái vật học vài lần, thì lôi tập tranh của nó ra, nắm chặt bút chì căm hận vẽ ghì tới lui.
Phong Diệp Nhiên nghĩ rằng nó đang nổi giận, bước đến xem mới phát hiện thì ra nó viết rất nhiều rất nhiều chữ, toàn bộ đều là tên của anh! Nhưng mà nó viết không được, đối với nó mà nói “Diệp” với “Nhiên” rất khó viết, cho nên nó viết “Phong” nhiều hơn, viết “Diệp” ở bên phải, còn “Nhiên” thì vô cùng thiếu nét. (Chữ “Phong”: 封, chữ “Diệp”: 烨, chữ “Nhiên”: 然)
Bé quái vật thấy Phong Diệp Nhiên bước đến, thì chỉ vào trên mặt giấy nói: “Từ…tên! Phong… Diệp… Nhiên.”
Nó phát âm rất đúng chuẩn, giọng nói êm ái, đặc biệt dễ thương.
“Giỏi quá!”
Phong Diệp Nhiên không kìm được xoa xoa mái tóc mềm mượt như lông mèo của nó.
Anh chợt nhớ ra bé quái vật vẫn chưa có tên, cũng đâu thể cứ mãi gọi nó là bé quái vật hay được.
“Em tên gì thì hay đây?” Phong Diệp Nhiên hỏi.
Bé quái vật chỉ tên trên giấy: “Phong… Diệp Nhiên!”
“Haha, đó là tên của anh. Bây giờ chúng ta phải đặt tên cho em.”
“Phong Diệp Nhiên ~”
“Đúng là gọi càng lúc càng quen miệng ha. Nhưng chúng ta không thể gọi tên như thế, nếu không thì sao phân biệt được?”
Mặt bé quái vật không hiểu gì cả, nhưng bỗng dẩu miệng, ra vẻ mình nhất định phải gọi bằng cái tên giống thế.
Phong Diệp Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, anh suy nghĩ, lấy bút chì vòng hai chữ trên tờ giấy: “Phong” “Hoa”.
“Em viết ‘Diệp’ đều viết thiếu từ hỏa, mà viết rất nhiều chữ hoa, xem ra em rất thích cái chữ này. Vậy cứ gọi em là Phong Hoa nhé.” (Chữ “Diệp”: 烨, chữ “hỏa”: 火, chữ “hoa”: 华)
“?”
“Bé ngốc, anh là nói sau này sẽ gọi em là Phong Hoa!”
“Phong… Hoa?”