Phong Diệp Nhiên có thể cảm nhận được người Phong Hoa nhẹ run, chỗ hai người tiếp xúc dần nóng lên.
Mưa bên ngoài giội xối xả xuống xe, gột rửa cửa xe, ào ào.
Phong Hoa bị Phong Diệp Nhiên đứng ôm vào lòng, không nhìn thấy vẻ mặt cậu. Một lát sau, mới nghe cậu dịu giọng nói: “Tim anh đập nhanh như thế, lẽ nào không phải vì anh sợ hãi?”
“Không phải!” Phong Diệp Nhiên buông Phong Hoa ra, anh cau mày.
“Thôi thì, dù là giả cũng được, em rất muốn nghe anh lặp lại lần nữa.”
“Là thật!”
“Thật không.” Phong Hoa ôm eo Phong Diệp Nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, “Lặp lại lần nữa.”
“…Anh… Anh yêu em, Phong Hoa.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Anh yêu em.”
Phong Hoa mỉm cười, nhưng cười mà như khóc.
Lông mi cậu run run, hai mắt ửng đỏ, sau đó, hai dòng chất lỏng trượt xuống từ vành mắt.
Cậu cười ôm siết Phong Diệp Nhiên, vùi đầu vào trong ngực anh, liên tục nói: “Nếu đây là giấc mộng, hi vọng mãi cũng không tỉnh.”
… [kuroneko.wp.com]
Sau khi phân thân của Phong Hoa biến mất, phân thân mới không mất bao nhiêu thời gian đã ngồi bên cạnh Phong Diệp Nhiên.
Họ ngồi đến trạm cuối, đổi xe khác, đi vòng quanh.
Họ ngồi hàng cuối, tựa vào lẫn nhau.
Phong Diệp Nhiên còn thức, Phong Hoa đã ngủ.
Đã rất rất lâu cậu không ngủ được một giấc yên ổn, quầng mắt thâm đen.
Từ nơi xa xăm truyền đến tiếng chuông.
Tiếng này nối tiếp tiếng kia, trong màn mưa nặng hạt, chúng nghe có vẻ nặng nề, trống vắng, không chân thực.
Phong Hoa khẽ nhíu mày, dường như ngủ không ngon giấc lắm. Ngón tay hơi nhúc nhích, cậu đang nằm mơ.
…
Phong Hoa bước chậm trong bóng tối, trước mắt là vách tường sắp xây xong.
Vệt bóng trắng đang cố gắng nâng viên gạch, chồng lên vách tường cuối cùng.
“Sắp xây xong rồi.” Phong Hoa cảm thán.
“Ừ.” Bóng trắng trông rất vui, “Có điều đây chỉ mới là bắt đầu, chúng ta còn cần nóc, cửa sổ, ống khói…”
“Và cả chìa khóa.”
Bóng trắng cười: “Đúng, cả chìa khóa. Rất mong em có thể sớm lấy được chìa khóa.”
“…”
Bóng trắng thả vật trong tay xuống, bay đến chỗ Phong Hoa: “Có vẻ tâm trạng của em trở nên tốt hơn?”
“Anh ấy nói là anh ấy yêu tôi. Này có tính là tôi lấy được chìa khóa không?”
“Nhưng em tin chứ?”
※※※
Trong nhà, Phong Hoa đang viết mail.
“Anh hay thấy em viết mail, rốt cục là viết cho ai vậy?” Phong Diệp Nhiên hỏi.
“Bác sĩ tâm lý của em.”
“Bác sĩ tâm lý?”
“Tần Hi Hòa.”
“…Ai thế?
“Diệp nhi quên bà ấy rồi hả? Là anh mời cho em mà, lúc còn nhỏ lần đầu em suy sụp biến thành quái vật, sau đó nhốt mình trong kén, không phải anh mời bác sĩ tâm lý đến sao?”
“…Ồ vậy à?”
“…” Phong Hoa không nói gì, “Phải rồi, bà ấy có đưa cho em một tấm danh thiếp, nói có chuyện gì có thể tìm bà.”
Phong Hoa tìm danh thiếp đưa cho Phong Diệp Nhiên nhìn.
“Văn phòng Tần thị… Đúng lúc, gần đây anh cũng muốn hỏi ý kiến của bác sĩ tâm lý.”
“Vậy hả, vậy mình cùng đi đi.”
Bản thể của Phong Hoa ngồi trên sofa, cậu dễ dàng phân liệt ra một phân thân giống hệt.
Cậu với Phong Diệp Nhiên ngồi lên taxi, sau tiếng, họ đến chỗ cần đến.
Khá khác so với trong hình, đây là tòa nhà thấp nhỏ màu xám trắng, bên trong đang thi công, ầm ầm vang dội.
Hai người đi lên tầng hai, không tìm ra được biển hiệu của văn phòng Tần thị. Tầng hai chỉ có một công ty quảng cáo nhỏ, những chỗ khác rõ ràng vẫn đang được thi công, vô cùng bừa bộn, ầm ĩ.
Phong Diệp Nhiên đi vào công ty quảng cáo: “Xin hỏi, văn phòng của Tần thị ở đây?”
“Chưa từng nghe thấy.”
“Cô xem, chúng tôi đến đây theo danh thiếp, bên trên ghi địa chỉ là ở đây.”
Nhân viên lễ tân nhíu mày: “Anh à, đây chỉ là một mảnh giấy trắng mà.”
Phong Diệp Nhiên nhìn lại, đúng thật chỉ là một mảnh giấy trắng, mồ hôi toát trên trán anh.
Phong Hoa hỏi lại: “Bà chủ của văn phòng Tần thị là một người phụ nữ tầm , tuổi, trông rất dày dặn lão luyện, tên Tần Hi Hòa, là bác sĩ tâm lý của tôi, bà ấy thật không có đây sao? Có phải chuyển đi rồi không, trước đây chỗ này làm gì?”
Một nhân viên nam ngồi bên hút thuốc lên tiếng: “Chỗ này năm liền đều chỉ làm về ăn uống, ngột ngạt bẩn thỉu, tôi chưa từng nghe nói đến phòng tư vấn tâm lý nào… Mấy người tìm nhầm chỗ rồi.”
Hai người đi dạo hết tòa nhà, hỏi thăm rất nhiều người, ai cũng không nghe nói về Tần Hi Hòa, hoặc là văn phòng Tần thị.
Hai người đứng bên cửa sổ cũ nát, dơ bẩn, đâu đâu cũng có lon nhựa, tàn thuốc.
Phong Diệp Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, anh nghe một lúc, “ừ” rồi cúp máy.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Phong Hoa hỏi: “Diệp nhi, anh nghĩ em đang lừa anh?”
“Lần đầu tiên em nhìn thấy Tần Hi Hòa là khi nào?”
“Lần đầu em suy sụp biến thành quái vật.”
“Còn nhớ cặn kẽ không?”
“Bà ấy tiến vào trong giấc mơ của em thông qua cách thôi miên, nói rằng anh thuê bà ấy, khuyên nhủ em thoát khỏi kén.”
“Sau đó em còn gặp bà ta chứ?”
“Thỉnh thoảng bà ấy sẽ đến thăm em, chúng em ngồi nói chuyện trong sân.”
Đoàn tàu cũ kỹ ở gần đó băng qua, tiếng hú xình xịch từ xa đến gần, nối tiếp nhau.
Phong Diệp Nhiên thở dài: “Nhưng Phong Hoa, thật sự là anh không thuê bà ta. Với lại. anh đã bảo người xem camera trong sân, cũng hỏi bảo vệ gác cổng nhiều lần, người ta chưa từng thấy người phụ nữ nào , tuổi cả.”
“Lần trước lúc bà ấy rời đi cũng là lúc anh vừa trở về, bà ấy với anh thoáng chạm mặt!”
“Phong Hoa, nếu thật sự có người thăm em, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ chào hỏi với người ta.”
“…” Phong Hoa cười, “Vậy là, ngoại trừ Tiêu Ân, ngay cả bà ấy cũng là do em ảo tưởng ra?”
“Chúng ta về thôi.”
Cả hai đi trong dòng người.
Hình như hôm nay là ngày lễ nào đó, trên quảng trường chật kín người, nam nam nữ nữ cười tươi vui vẻ, sắp nhỏ cầm bong bóng tung ta tung tăng.
Trong dòng người qua lại, Phong Hoa trông khá cao gầy.
Cậu hỏi: “Diệp nhi, em đã bệnh thành thế này, anh còn yêu em chứ? Anh thật sự yêu em chứ?”
Phong Diệp Nhiên ngây người: “…Em đang nói gì đó, đương nhiên là yêu rồi.”
Phong Hoa đi đằng sau chợt kéo cổ tay Phong Diệp Nhiên lại, Phong Diệp Nhiên quay đầu thì nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của cậu, ấm áp, tựa làn gió thoảng dưới ánh mặt trời: “Thế thì, hôn em ngay tại đây đi, phút.”
Phong Diệp Nhiên ngạc nhiên: “Đừng bậy bạ, chúng ta đang ở ngoài đường. Em xem ở đây đông người quá trời…”
Dĩ nhiên Phong Diệp Nhiên biết ngoại trừ đông đúc người đi đường, thì xa xa còn có máy quay hình, có người đã đến giám sát bọn họ, biết đâu vừa rồi ai đó vô tình va vào người họ đã gắn may nghe lén lên người họ.
Mặc dù xã hội bây giờ rất cởi mở, nhưng hôn đàn ông ngay trước mặt mọi người không phải chuyện mà anh sẽ làm… Huống chi người ở phòng nghiên cứu không biết mối quan hệ phức tạp của hai người bọn anh, dù có đề cập đến yêu, thì bọn họ cũng hiểu thành yêu trong tình thân!
Phong Diệp Nhiên quay đầu: “Chúng ta mau về thôi.”
Nhưng cổ tay anh bị Phong Hoa nắm rất chặt, làm anh không thể cất bước.
Giọng Phong Hoa truyền đến từ phía sau: “Nhưng nếu anh thật sự yêu em, thì sao phải kiêng dè những chuyện khác?”
“…”
“Nếu là em, bất luận là đang ở đâu cũng đều có thể hôn anh. Nên, quả nhiên là anh không thương em.”
Phong Hoa buông lỏng tay.
Phong Diệp Nhiên bước về trước.
Phong Hoa lặng lẽ nhìn bóng lưng Phong Diệp Nhiên dần đi xa, mái tóc đen và tay áo cậu phấp phới, làn da trắng bệch, cậu dần rủ mi xuống, màu xanh trong đôi mắt tựa như đã ngưng đọng thành băng.
Song cậu không ngờ đến.
Phong Diệp Nhiên rời đi một lúc, bỗng nhiên quay người lại, chạy về phía cậu.
Phong Hoa ngơ ngẩn nhìn anh chạy thật nhanh đến bên mình.
Hàng ngàn người từ lâu đã biến thành các khối sắc màu xám tro, muôn vàn âm thanh bị dập tắt tĩnh lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nhỏ bé của đối phương, và tiếng bước chân bịch bịch.
Phong Diệp Nhiên đứng trước mặt Phong Hoa, nắm kéo cổ áo Phong Hoa xuống, nghiêng đầu hôn cậu.
Và rồi, triệt để vượt ngoài tầm kiểm soát.
Trong vài giây, anh từ chủ động chuyển thành bị động, anh bị Phong Hoa hôn đến không thể đứng thẳng người.
Phong Hoa nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn anh như phát cuồng.
Phong Diệp Nhiên ngẩng đầu, bàn tay nóng bỏng của Phong Hoa lướt qua cổ anh, anh nuốt vào miệng rất nhiều chất lỏng.
Nụ hôn ngọt ngào, có vị rỉ sắt.
Biết bao người nhìn họ, biết bao người huýt sáo, biết bao người chụp hình, biết bao người reo hò, biết bao người lộ ra ánh mắt khinh thường, biết bao người che mắt trẻ con lại…
Nhưng ngay lúc ấy, dường như đôi mắt của hai người họ đã bị phủ mờ, toàn thân như bị tê liệt.
Ngoại trừ sự điên rồ bất chấp hậu quả.
Quên đi tất thảy.
※※※
Từ sau khi Phong Diệp Nhiên quyết định yêu Phong Hoa, quan hệ giữa hai người xoa dịu đi rất nhiều.
Thế nhưng, hiển nhiên rằng đã từng là vết sẹo thì không thể nhanh chóng lành lại được, Phong Hoa thay đổi thất thường, mà mối quan hệ của hai người cũng như thế.
Phong Hoa khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn thăm dò Phong Diệp Nhiên hết lần này đến lần khác, giống như chỉ có thông qua thăm dò liên tục, kiểm tra liên tục, cậu mới có thể cảm nhận được tình cảm của Phong Diệp Nhiên.
Cậu làm ra hành động ám muội với Phong Diệp Nhiên ngay trước mặt mọi người;
Lúc tham gia hoạt động, cậu đẩy đưa với các cô gái để quan sát phản ứng của Phong Diệp Nhiên. Nếu chọc Phong Diệp Nhiên giận, cậu sẽ gối lên đùi anh, xin lỗi, làm nũng… như đứa bé.
Còn trạng thái của Phong Diệp Nhiên lại rất bất ổn.
Càng ngày anh càng đau dạ dày, nôn mửa, gầy yếu, mơ ác mộng —— các cơn ác mộng về những thi thể bị đốt cháy khét, các ảo giác về những thi thể bị đốt cháy khét.
Ban đầu, anh chỉ nhìn thấy trong tủ quần áo hay dưới giường.
Có một tối, anh mơ thấy toàn bộ quảng trường đều bị lửa đốt cháy, mọi người hoảng sợ bỏ chạy, gào thét, sau đó từng người từng người bị thiêu chết.
Cũng có một ngày, anh phát hiện hóa ra người trên đường đều bị bốc cháy, có người mất đi tay chân, có người mất đi phần gương mặt, có người ngay vị trí đôi mắt là hai hốc rỗng, có người mũi bị đứt đoạn…
…
Anh quyết định đến bệnh viện kiểm tra. Vì nghĩ sẽ không mất quá nhiều thời gian nên anh không nói với Phong Hoa.
Hôm đó, Phong Hoa mới vừa truyền dịch, nằm mê man, nên không thể phân liệt ra phân thân đi theo Phong Diệp Nhiên.
Phong Diệp Nhiên ngồi một mình trên tàu không trung, nhìn các tòa kiến trúc, tháp thiên văn chót vót, anh choáng đầu, hoa mắt. Ngất xỉu.
Phong Diệp Nhiên được đưa vào bệnh viện, nằm viện trọn ngày, thiết bị truyền tin không ở bên người.
Sau khi Phong Diệp Nhiên tỉnh lại, các bác sĩ y tá vây một vòng tròn quanh anh.
Bọn họ thảo luận một lúc, Phong Diệp Nhiên dửng dưng thờ ơ. Vị bác sĩ già đứng cạnh thì lại liên tục thở dài, lắc đầu.
Thời điểm Phong Hoa chạy đến, cậu nhìn thấy tình cảnh như thế.
Các bác sĩ và y tá cảm nhận được lực áp bức dữ dội, thân thể họ chấn động ngã sang bên cạnh.
Không thấy rõ dấu vết Phong Hoa chuyển động, sau một khắc, cậu đã ôm chặt Phong Diệp Nhiên: “Em tìm anh mãi… Em cứ tưởng…”
Phong Diệp Nhiên cười: “Em tưởng anh bỏ em hả? Anh chỉ ngủ mấy ngày thôi.”
“Theo em về nhé, em sẽ cứu anh.”
“Dù có là em ——” Phong Diệp Nhiên chưa nói xong, thì gật đầu, “Ừ, mình về thôi.”
Trở về rồi, Phong Diệp Nhiên mới biết.
Phong Hoa lại suy sụp thêm lần nữa, trong nhà có vài căn phòng hư hỏng, hai nghiên cứu viên bị thương.
Phong Diệp Nhiên không nén nổi mà đau nhức đầu, mình chỉ rời đi có ngày đã thế này, vậy nếu tuần thì sao? Một tháng? Nửa năm? Một năm? Hoặc… Nếu mình vĩnh viễn rời khỏi em ấy thì sao?
Đúng thật không tưởng nổi.
… [kuroneko.wp.com]
Phong Hoa đang cố gắng trị liệu cho Phong Diệp Nhiên, mỗi ngày cậu đều sẽ liên tục trị liệu , tiếng cho anh.
Song song đó, cậu cũng không ngừng suy sụp. Cậu bình tĩnh, dịu dàng, ngây thơ mà đáng yêu. Nhưng một khi suy sụp, cậu trở nên nguy hiểm, bất chấp hậu quả, vốn là một quả bom hẹn giờ. Cậu càng lúc càng dễ bị suy sụp bởi những chuyện nhỏ nhặt, cậu không thể chấp nhận Phong Diệp Nhiên rời khỏi mình, dù chỉ chốc lát; cậu không thể chấp nhận Phong Diệp Nhiên gần gũi với người khác; cậu không thể chấp nhận bệnh tình của Phong Diệp Nhiên chuyển biến xấu.
Thời gian Phong Diệp Nhiên có ý thức trở nên giảm sút. Anh thường rơi vào trong giấc mộng của chính anh.
Trong mộng, anh yêu Phong Hoa rất nhiều, nhưng anh cũng hận Phong Hoa rất nhiều. Hận Phong Hoa vĩnh viễn cũng không tin anh yêu cậu, hận Phong Hoa không ngừng phát điên, hận Phong Hoa vừa nguy hiểm mà cũng yếu đuối, hận Phong Hoa làm anh không thể rời đi trong nhẹ nhõm.
Anh mơ thấy Phong Hoa nằm trên ghế sofa ngủ trưa, rồi anh dùng gối giết chết cậu;
Anh mơ thấy Phong Hoa chìm vào hồ nước, không nổi lên;
Anh mơ thấy Phong Hoa hôn anh, nhưng anh lại đẩy cậu ra, cậu ngã vào đường ray, đoàn tàu phóng qua;
Anh mơ thấy Phong Hoa tuấn tú cao gầy bị ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu đốt…
Trong mộng quá tàn nhẫn, làm Phong Diệp Nhiên tỉnh lại càng thêm lo âu, hổ thẹn.
Anh liên tục quan sát bàn tay gầy gò, tái xanh của mình, ở hiện thực thì dịu dàng lẫn thương tiếc xoa lên mặt Phong Hoa, còn trong mơ thì lại tàn nhẫn giết chết cậu…
Sau khi giết chết Phong Hoa, anh thong thả cất bước, tự mình hướng đến sự hủy diệt cuối cùng.
※※※
Lại đến lễ Giáng Sinh, đến ngày sinh nhật của Phong Hoa.
Ngày ấy, tinh thần Phong Diệp Nhiên không tệ lắm, anh xuống giường, tự tay chuẩn bị vài món ăn ngon.
Ngoài trời tuyết rơi lả tả, trong phòng lại náo nhiệt tưng bừng, họ mời vài nghiên cứu viên thường đi chung đến dùng cơm. Âm nhạc đặc biệt dành riêng cho mùa Giáng Sinh phát rộn ràng trên ti vi, cây thông nô-en lấp lánh đáng yêu.
Trời nhá nhem tối, tuyết ngừng rơi, mặt trời ngả về phía tây. Những nghiên cứu viên khác đều đã đi về.
Phong Hoa cùng với Phong Diệp Nhiên quấn như cái bánh chưng tản bộ trong sân, gió thổi đến, thoang thoảng hương mai vàng.
“Phong Hoa, sao em không phải là một đứa trẻ bình thường?”
“Hối hận đã tạo ra em lợi hại đến vậy?”
“Anh hi vọng em sẽ sống tốt, chỉ cần đơn thuần hồn nhiên, hạnh phúc vui vẻ.”
“Em đang sống tốt mà.”
“Ngày nào cũng cười.”
“Hahaha.”
“Cười thật giả tạo.”
“Aha.”
“Càng giả.” Phong Diệp Nhiên tạm ngừng, “Anh mệt rồi, ngồi lát đi.”
“Ừm.”
Hai người ngồi trên chiếc ghế tựa êm ái, thư thả phóng mắt nhìn phong cảnh phía xa.
Lại nghe thấy tiếng chuông, là một tháp chuông cao cao, cách tháp thiên văn không xa.
Ánh nắng chiều màu đỏ tía phác họa lên góc cạnh của tháp chuông, tạo ra cảm giác thánh khiết.
Coong… Coong… Coong… Coong….
Chậm rãi, nặng nề, giống như nhịp tim của thế giới này.
Phong Hoa khẽ nhíu mày, hơi choáng đầu.
“Mệt hả?”
Phong Hoa gật đầu.
“Vậy ngủ một giấc đi. Chờ em tỉnh, chúng ta cùng xem phim.”
“Được.”
Phong Hoa ngủ.
Cậu dần hô hấp đều đều, khẽ khàng, vương sự mỏi mệt.
Phong Diệp Nhiên ngồi quan sát cậu, rồi bình tĩnh lấy một ống tiêm ra, cẩn thận trút bỏ không khí bên trong.
Đây là TS, là vật còn lợi hại hơn giật điện, có thể làm người ta quên đi mọi thứ, bắt đầu làm lại từ đầu.
Bàn tay tái xanh của Phong Diệp Nhiên nhẹ nhàng xoa lên trán, lên gò má Phong Hoa.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên bờ môi cậu.
Ống tiêm đâm vào tĩnh mạch của Phong Hoa, cấp tốc truyền thuốc vào.
Phong Hoa tỉnh giấc: “Có chuyện gì vậy? Anh đang làm gì?”
Tiếp theo cậu rút ống tiêm ra, nện mạnh xuống mặt tuyết. Rồi cắn vào chỗ lỗ kim, muốn hút chất thuốc ra.
“Phong Hoa, quên đi tất cả, tốt cho cả em và anh.” Phong Diệp Nhiên rủ mắt nói.
Mà cánh tay của Phong Hoa, thậm chỉ cả người cậu bắt đầu co giật, cậu đang kịch liệt kháng cự, khuôn mặt dữ tợn.
Phong Diệp Nhiên kiệt sức nhìn cậu, anh tựa ra ghế, chờ Phong Hoa bình tĩnh, một lần nữa trở về là đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phong Hoa cũng bình tĩnh lại.
Cậu bò dậy từ mặt tuyết, thương tích khắp người.
Phong Diệp Nhiên nhìn Phong Hoa, anh hỏi: “Bé, em biết anh là ai không?”
Phong Hoa từ từ quay đầu nhìn anh, trên gương mặt lãnh đạm không biểu tình, ngay cả giọng nói cũng không dịu dàng nữa, không hề có tình cảm:
“Anh là ai?”
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống từ viền mắt Phong Diệp Nhiên, trong nháy mắt anh bật khóc ra tiếng.
Hết thảy những quá khứ tốt đẹp, rực rỡ đều biến thành trắng đen, Phong Hoa chẳng thể nhớ lại dù chỉ đôi chút. Tình yêu mãnh liệt đến đáng sợ mà Phong Hoa dành cho anh cũng biến mất theo ký ức, hóa thành hư vô.
Trái tim anh quặn thắt lại, anh chưa từng đau đớn như thế này. Nỗi đau mất đi Trần Huyên căn bản không sánh bằng một phần mười nghìn nỗi đau hiện tại.
Thế nhưng, đây là biện pháp duy nhất anh có.
Anh không còn sống được bao lâu. Anh hi vọng Phong Hoa sẽ không phát điên vì anh rời đi, anh hi vọng Phong Hoa được vui vẻ hạnh phúc.
Nếu anh không làm như vậy, anh sợ cả hai sẽ thật sự như trong mộng, song song hướng đến hủy diệt.
…
Đã rất lâu rồi Phong Diệp Nhiên không khóc như thế, từ thút thít trầm thấp đến nức nở gào khóc.
Nước mắt nước mũi đều không ghìm lại được.
…
“Anh khóc.”
Phong Diệp Nhiên dùng ống tay áo chùi nước mắt: “Không có gì…”
“Chẳng phải anh hi vọng em quên anh sao? Hà cớ gì anh còn khóc đến vậy?”
“Cái gì?!”
Phong Hoa đứng dậy, đi về phía anh, trên môi còn vương máu: “Diệp nhi, anh nghĩ rằng thuốc có thể làm em quên anh?”
“…”
Phong Hoa nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt anh, lau nước mắt cho anh: “Một khi tộc Adersel nhận định người nào rồi thì chính là cả đời, là vĩnh viễn. Dẫu có quên đi bản thân mình, em cũng sẽ không quên anh.”
“…Phong Hoa…”
“Bắt em lãng quên anh là chuyện tàn nhẫn đến thế nào, rốt cục anh có hiểu không? Nó là thứ còn kinh khủng hơn cả cái chết… Diệp nhi, anh vẫn không hiểu ư? Anh là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời em!”
——To be continued
Lời tác giả: Tiêu Ân, Tần Hi Hòa đều là nhân cách Phong Hoa phân ra, nếu quan sát kĩ thì sẽ phát hiện Tiêu Ân tương tự với “bản ngã” của Phong Hoa, còn Tần Hi Hòa tương tự với “cái siêu tôi” của Phong Hoa, mỗi người có sự phân công riêng biệt.
Viết đến cuối chương tôi khóc vãi linh hồn == Hmm, chờ một lúc mới viết tiếp viết tiếp được. Chương sau cực kỳ quan trọng.