Diary III
Ta nhuộm đỏ trái táo.
Ta nhuộm đen cánh bướm.
Ta nhuộm vàng ánh nắng.
Ta nhuộm ô cửa kính.
Người nói, người thích những màu sắc ấy, rất rực rỡ.
Ta hóa thành màu sắc.
Ta hóa thành trái táo đỏ. Ta hóa thành cánh bướm đen. Ta hóa thành ánh nắng vàng.
Ta hóa thành những gì người yêu.
Ta đã hóa thành người.
Tháng năm . Tuyết lớn.
Tôi ngồi trong giáo đường, nghe lời cầu nguyện của linh mục.
Linh mục đeo một sợi dây chuyền thánh giá, sau lưng ông là cây thánh giá thật lớn.
Ô cửa tán sắc giống như kính vạn hoa, sặc sỡ, là những màu anh thích.
Tôi phát hiện, phía trên có rất nhiều cây thánh giá.
Tôi đến bên cửa sổ tán sắc, tôi nhìn thấy anh.
Cửa sổ vỡ nát.
Biến thành vô số cánh bướm, những cánh bướm đen.
Diệp nhi, cuối cùng anh cũng đến rồi, em chờ anh lâu biết mấy.
Chúng ta cùng nghe linh mục cầu nguyện.
Anh ngủ.
Một con bướm đen bay vào đây, mắc vào mạng nhện.
Nó giãy giụa, rồi bất động.
Ngày tháng năm .
Chúng tôi tản bộ ở bờ sông. Anh thấy một cái mạng nhện lớn, trên mạng mắc vài con bướm.
Anh phá hư kiệt tác của con nhện, thả bướm bay đi, chạy như đứa trẻ trong bụi lau hồng nhạt, tựa chú cá thỏa thích bơi lội vẫy vùng trong biểu lau sậy. Đôi lần anh ngoái đầu nhìn tôi, mắt cười tít lại.
Khoảnh khắc mặt trời xuống núi, làn gió mát thổi đi ánh nắng rạng rỡ, toàn bộ thế giới trở nên đỏ sậm, cây lau như chiếc lược trập trùng quanh người. Anh mệt, tôi cõng anh, thong thả dạo bước trong bụi lau.
Anh nghe tiếng quạ kêu, nhìn thấy một con vịt trời nằm trên đất. Bị thương ư?
Mới vừa lấy cành cây chọt nó thử, anh liền bị dọa sợ.
Nó chết rồi.
Thối rữa.
Lúc nhúc giòi bọ bò ra từ trong cơ thể gầy đét của nó.
Ngay cả gió cũng phảng phất mùi hôi thối.
Ngày tháng năm .
Từng luồng gió hiu hiu trong con hẻm nhỏ có mùi trái cây thơm dễ chịu.
Anh đào đỏ, dâu tây đỏ, quả táo đỏ, trông tươi mới đáng yêu làm sao, còn vương tầng sương sớm mỏng.
Hoa hồng đỏ.
Đại dương đỏ.
Chúng tôi đắm mình trong đại dương đỏ, tôi ngắt ra một đóa hồng tặng cho anh.
Anh mỉm cười.
Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi tặng hoa cho anh không?
Là một bông hoa màu vàng rất bình thường, lúc đó anh cũng cười, cười đẹp biết bao.
Gió thổi phất mái tóc đen của anh, áo sơ mi trắng của anh bay bay, môi khẽ hé.
Đẹp quá, anh nói.
Hoa hồng đỏ
Đã biến thành màu xanh
Đã biến thành màu đen.
Đại dương đen thẳm.
Tại sao?
Anh nâng mặt tôi lên, anh nói, Phong Hoa, nhìn anh.
Anh đang cười.
Anh đang khóc.
Đừng khóc mà.
Ngày tháng năm .
Bên môi anh là bông hồng đen.
Môi anh lạnh lẽo, anh nói: Phong Hoa, đừng sợ, đừng trốn tránh.
Anh đã hóa thành hoa hồng đen.
Hoa hồng đen. Cánh bướm đen.
Tôi nghe thấy tiếng vật nào đó nát tan.
Cốc thủy tinh trong tay tôi trượt xuống, rớt xuống đất, vỡ tan.
Tay tôi chạm vào mảnh vỡ sắc bén.
Tần Hi Hòa chuẩn bị thuốc cho anh, anh ngửa đầu uống chúng, đắng quá.
Tần Hi Hòa rời đi, dặn dò anh phải uống thuốc đúng giờ.
Anh đến trước mặt tôi, nhíu mày: Em chảy máu?
Tôi nói, không sao, vết thương gần hồi phục rồi, lau sạch máu là được.
Anh nâng tay tôi lên, ngậm ngón tay của tôi vào trong miệng, ấm nóng, ướt át.
Tôi dùng máu vẽ lên môi anh.
Tôi ghìm anh xuống ghế sofa, hôn môi anh.
Lúc hôn, anh thường thích khép hờ mắt nhìn tôi.
Tôi thích mắt anh.
Lông mi anh không quá cong nhưng chúng dày và dài.
Nốt ruồi nhỏ bên mắt phải luôn dụ hoặc tôi hôn nó.
Tôi thích nhìn con ngươi anh dần phóng to, biến sâu, rồi phản chiếu ra hình bóng của tôi…
Lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy rất nhiều sắc màu từ trong đôi mắt anh.
Lông mi đen, con ngươi đen, tóc đen, cánh bướm đen.
Khóe mắt đỏ, quả táo đỏ, hoa hồng đỏ, ngọn lửa đỏ, máu đỏ.
Ánh nắng vàng, hoa hướng dương vàng, cuốn sổ vàng.
À, cuốn sổ vàng.
Hoàng hôn ngày ấy, anh đứng ngay cửa, khung cửa màu vàng.
Trong tay anh cầm một cuốn sổ vàng kiểu cũ, bề mặt có hoa văn cầu kỳ.
Anh nói, anh dự định viết nhật ký.
Một cuốn nhật ký hoàn toàn khác với lúc trước, một cuốn nhật ký hạnh phúc.
Mỗi buổi tối, anh đều ngồi viết trong thư phòng.
Cửa sổ thư phòng anh giống như cửa sổ tán sắc ở giáo đường, rực rỡ nhiều màu.
Họa tiết phức tạp tinh tế, hình vẽ đối xứng, như hoa văn trong kính vạn hoa.
Nhưng dù có là cửa sổ kính tán sác, hay kính vạn hoa thì đều có hình dạng tương tự.
Đó là, thánh giá.
Tôi mơ một giấc mơ.
Mơ thấy vô số các con người bé nhỏ khiêu vũ trên thánh giá. Kể từ ngày tháng , nhảy đằng đẵng năm.
Thế nhưng cuối cùng, thánh giá ngã xuống đất, nát tan.
Con người bé nhỏ cũng nát.
Ầm ầm ầm ầm.
Xoảng xoảng.
Rầm rầm.
Ầm ầm ầm ầm.
Xoảng xoảng.
Rầm rầm.
Không được! Không được!
Dừng lại!
A…
A a a a!!
Thánh giá nứt thành hai nửa.
Cả thế giới xé rách thành hai nửa.
Phía trước và đằng sau tôi có một tấm gương, trong nó là đường hầm hun hút.
Vỡ thành hai mảnh, vỡ thành bốn mảnh, tám mảnh, vô số mảnh vỡ. Vô vàn tấm gương.
Tôi đứng trong vô vàn các tấm gương.
Tôi nhìn thấy Tần Hi Hòa trong gương.
Tôi nhìn thấy nữ giúp việc trong gương.
Tôi nhìn thấy linh mục trong gương.
Tôi nhìn thấy bạn bè, hàng xóm của chúng tôi trong gương.
Tôi nhìn thấy quả táo đỏ, cánh bướm đen, ánh nắng vàng, cuốn sổ vàng trong gương.
Tôi nhìn thấy anh.
—— Phong Hoa, Phong Hoa, nhìn kỹ đi, bọn họ là ai? Người đó là ai?
…
Trong mỗi một tấm gương đều là tôi.
Đều là tôi!
Đều là tôi!
Tất cả tất cả đều là tôi!!
Anh chính là tôi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…
—— Kết thúc “Cửa Sổ” của “Quái Vật”.
Lời tác giả: Tôi khá là thích chương này, mặc dù rất ngắn =.=