Tối hôm đó, Phong Diệp Nhiên dẫn bé quái vật về nhà mình.
Căn phòng của anh vẫn ngổn ngang như cũ, dưới ánh đèn ám vàng, sách vở chất đầy bàn, sofa, thảm trải sàn, quần áo vất vưởng trên nền nhà, thùng rác đầy ứ rác.
Bé quái vật khá mừng rỡ, nó dời đồ vật đi, đào “ổ” trên ghế, rồi sảng khoái ôm chân ngồi trên đó, ngước đầu thở ra, tống hết thảy trách nhiệm và lo lắng ra ngoài, hít vào một luồng khí mới mẻ hạnh phúc.
Phong Diệp Nhiên bưng cho nó một ly sữa nóng hổi, nhìn nó như em bé nhấp từng chút một, thỉnh thoảng còn lè lưỡi nói “nóng”, anh không khỏi nhớ lại lần đầu nó nhìn thấy sữa —— lúc ấy còn bị nhốt trong điện lao, người nhỏ xíu, mắt cũng nhỏ tí ti, không có tứ chi, chỉ có xúc tu, nhìn thấy mình uống sữa thì cũng dè dặt duỗi xúc tu ra chạm nhẹ vào sữa, rồi dường như bị xúc cảm của chất lỏng và nhiệt độ dọa sợ, người nhảy ra sau, sữa bắn lên, đôi mắt tí hi khép chặt lại.
“Em thật là một kỳ tích.” Phong Diệp Nhiên khẽ ca ngợi, không nén được sờ lên một ít lông tơ mọc trên da dầu nó, trong lời nói đầy sự thích thú, còn thêm một chút hối hận, “Xin lỗi, vì thực hiện thí nghiệm mà cạo tóc của em. Rõ ràng tóc em đẹp vậy mà.”
“Diệp nhi thích lúc em có tóc hả?”
“Đương nhiên! Tóc của em vừa đen lại vừa xoăn, sờ lên mềm lắm luôn, em nuôi tóc dài hơn đi, rồi anh sẽ chải cho em kiểu bổ luống hay rẽ ngôi, đẹp miễn chê, hoặc cứ cột thẳng lên cũng được.”
“Em không phải con gái.” Phong Hoa bất mãn.
“Haha, mong tóc của em dài nhanh nhanh ghê.”
“Nếu anh thích, giờ sẽ có thể nhìn thấy.” Phong Hoa nhẹ giọng nói.
Một giây sau, trên đầu nó đúng thật xuất hiện mái tóc đen huyền, Phong Diệp Nhiên không thể tin nổi, anh giơ tay khẽ khều tóc nó, xoa nhẹ trên đó, nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên: “Em biến ma thuật hả?!”
“Em chỉ cần tưởng tượng từng chi tiết nhỏ của tóc, hồi tưởng càng nhiều thì càng sáng tạo được nhiều.”
Phong Diệp Nhiên sửng sốt cả buổi, mới nói: “Em không những có thể biến mộng cảnh thành sự thật, biến tưởng tượng thành thực thể, mà giờ còn có thể học được cách phục chế sao?”
“Đều là những phương pháp tương tự nhau mà, có điều em vẫn chưa thuần thục lắm. Em không thể duy trì quá lâu, mà… anh không thấy khác à?”
Phong Diệp Nhiên cẩn thận quan sát, nói: “Đúng là hơi khác, cảm giác không có độ mượt như trước đây, tóc ít có độ chân thật rõ nét, mà còn khá mờ nhạt.”
“Đúng vậy, a… không ổn rồi.”
Nó vừa nói xong, thì biến trở về với đầu trọc. Phong Diệp Nhiên ngẩn người, không dằn nổi ôm chầm nó, cười ha hả: “Được rồi được rồi, tóc giả cũng chẳng có gì hay, vẫn nên chờ mái tóc tự nhiên của em mọc ra đi, thật sự anh vẫn thích tóc thật của em hơn.”
“Haha.”
“Phong Hoa, em quả thật là món quà ông trời ban tặng cho anh.”
“Diệp nhi à anh đã nói nhiều lần lắm rồi đấy.”
“Em biết không, lúc trước vì tạo ra em, mà bọn anh gần như đi khắp hệ ngân hà —— thật không phải khoác lác, mà cũng may, có thể tìm được phôi thai không hoàn chỉnh của tộc Adersel ở ngôi sao hàn băng R, phải mất vài năm mới có được em. Tạo ra em quả là một trải nghiệm thần kỳ, giống như phân phối sắp xếp các loại thuốc vậy, anh ghi chép lại hết thảy trải nghiệm, bỏ chúng vào trong tệp tài liệu, dù có không thành công thì cũng xem là lưu niệm. Không ngờ ngày hôm nay nó lại trở thành một thứ quý giá vô cùng —— nhưng cho dù người khác chi bao nhiêu tiền anh cũng sẽ không bán nó, trên thế giới này chỉ có anh biết cách tạo nên em.”
“Ừm, em là của mỗi một mình anh.”
※ ※ ※ [kuroneko.wp.com]
Buổi công bố cực kỳ thành công, tin tức về thành quả thí nghiệm của Phong Diệp Nhiên nhanh chóng bao phủ trên internet, Phong Diệp Nhiên, Phong Hoa và viện nghiên cứu trở nên nổi tiếng. Phong Diệp Nhiên trở thành một con người bận rộn danh xứng với thực, thỉnh thoảng còn dẫn Phong Hoa đi dự hội nghị hoạt động, nhưng đa số là tự anh với viện trưởng, sở trưởng tham gia các thư mời, được phỏng vấn, lên chương trình, vân vân.
Phong Hoa cũng bận hơn trước rất nhiều, thường có người đến nhà gặp gỡ, cho nó mặc những bộ quần áo kỳ lạ, chụp hình nó, hỏi đủ các câu hỏi, bảo nó biến mộng cảnh thành sự thật trước mặt mọi người. Mỗi lần nó làm xong, đều sẽ dẫn đến các tiếng trầm trồ thán phục và tiếng vỗ tay nồng nhiệt, nó cũng quen rồi.
Mỗi ngày Phong Hoa chỉ chờ có một chuyện, đó là đến tối, khoảnh khắc Phong Diệp Nhiên mở cửa phòng nó ra. Thật ra từ nhỏ đến giờ, nó đều chỉ chờ mong khoảnh khắc ấy ——
Sáng tinh mơ, nó vịn song sắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài, quan sát quỹ tích dao động của lá cây, và khoảng trời âm u tờ mờ phía xa;
Buổi sáng, ăn sáng xong, nó ngồi trên chiếc bàn nhỏ vẽ vời.
Buổi chiều, nó phối hợp với công nhân viên hoàn thành các công việc, thỉnh thoảng sẽ có người đến tiến hành kiểm tra đánh giá tâm lý cho nó, nếu nhàn rỗi, nó sẽ ngồi lắc lư trong căn phòng nhỏ, đọc sách hoặc ngủ;
Ăn cơm tối xong, nó lại như con cún con chờ chủ nhân, nhảy đến nhảy lui trong phòng, cứ như một ngày chỉ mới bắt đầu. Nhiều lúc nó vịn song cửa nhìn ra ngoài, nhiều lúc dán tai lên vách tường, muốn lắng nghe âm thanh vang từ xa;
Thế nên, mỗi lần Phong Diệp Nhiên vừa lái xe vào bãi đậu, nó sẽ nghe thấy ngay. Trong mớ âm thanh hỗn loạn, nó yên lặng lắng nghe tiếng Phong Diệp Nhiên xuống xe, xách đồ vào viện nghiên cứu, chào hỏi người đi ngang qua, vào phòng làm việc, cất đồ vật đâu vào đấy, xử lý một ít văn kiện, nói chuyện với vài người, rồi rời phòng, đóng cửa, bước từng bước đến phòng của nó…
Thế nhưng, bây giờ có gì đó bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên, là thời gian. Tuy nói từ sau khi trải qua chuyện xảy ra trong thời kỳ dưỡng bệnh vì mở hộp sọ, ngày nào Phong Diệp Nhiên cũng đều đến thăm nó, nhưng bây giờ thời gian anh đến càng lúc càng trễ, đều đến khi mặt trời hoàn toàn khuất núi anh mới đến, đôi khi thậm chí nửa đêm mới đến thăm nó;
Thứ hai, đó là mùi hương trên người anh. Trước đây trên người Phong Diệp Nhiên đều chỉ thoang thoảng mùi thuốc, vì anh bị bệnh nên gần như không thể ngừng uống thuốc, bất kể là Đông y hay thuốc tây. Mà giờ, trên người anh thường xen lẫn các loại mùi hương vẩn đục, mùi rượu, mùi thức ăn, cùng với mùi nước hoa.
Rõ ràng không phải loại nước hoa khó ngửi, mà là mùi hương trưởng thành tao nhã, nhưng Phong Hoa không thể tiếp nhận nổi, dường như nó lại nhìn thấy mấy sợi tơ quấn quanh người Phong Diệp Nhiên, nó muốn lấy kéo cắt đứt hết chúng;
Cuối cùng, là lời nói. Từ sau khi công bố, đề tài Phong Diệp Nhiên nói đến gần như đều chỉ xoay quanh chuyện anh gặp gỡ quyền quý, phụ nữ theo đuổi anh, anh trai anh thế này thế kia…
Ví dụ như bây giờ, Phong Diệp Nhiên đang ở nhà.
Phong Hoa đang nằm ngửa trong bồn tắm, bọt xà phòng tràn đầy bồn, Phong Diệp Nhiên vò da dầu giúp cậu, tắm rửa cho mái tóc ngăn ngắn, mềm mại vừa mọc.
Phong Diệp Nhiên rõ ràng rất thích thú: “Phong Hoa, anh có nhắc đến Chu phu nhân với em chưa? Trước đây anh xin bà ấy giúp đỡ cho hạng mục của chúng ta, vì khi còn nhỏ anh đã biết bà ấy rồi, cứ nghĩ bà ấy sẽ hỗ trợ, nhưng bà ấy lại nói chỉ nhận của con cả Phong Mục, bảo anh đừng quấy rầy bà. Kết quả qua hôm sau buổi công bố, bà đến đây thăm hỏi, em nói anh nên gặp bà ta không? Hay không gặp?”
Phong Hoa ngước mắt nhìn anh, Phong Diệp Nhiên đang khom lưng cúi đầu vò tóc cho nó, trên mặt là nụ cười mỉa mai.
“Mấy người phụ nữ đó, lúc trước chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, chỉ có truy đuổi theo sau lưng Phong Bác Nhiên, hiện giờ lại giành nhau phương thức liên lạc với anh, nhìn buồn cười lắm. Nếu mấy cô ấy biết anh mắc bệnh ung thư dạ dạy, có trở mặt ngay không nhỉ?”
“Khoảng thời gian này sợ là Phong Bác Nhiên không ngủ nổi ha? Các bài báo phủ sóng internet đều viết là anh ưu việt hơn anh ta, không biết anh ta có cảm tưởng gì?”
“…Phong Hoa, em biết không, thời gian này anh như đang nằm mơ vậy.”
“…Ừ.” Phong Hoa nhẹ giọng đáp. Nhìn Phong Diệp Nhiên dần dần nhắm mắt lại, trên gương mặt thoáng hiện nét thống khổ. Tiếp theo, đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ hé ra, giọng vô cùng nhỏ nhẹ:
“Em ấy đến tìm anh. Cũng năm rồi, anh còn tưởng rằng… em ấy thật sự quên đi tất cả những gì giữa hai người bọn anh. Em ấy…”
Phonh Hoa chợt nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt này, dường như nó ngửi thấy mùi nước hoa trên người Phong Diệp Nhiên, nồng mùi, còn mang theo hơi ấm của phụ nữ, loại mùi hương ấy là một tấm màng mỏng triệt để ngăn cách nó với Diệp nhi —— ngọn lửa trong lòng nó lại bắt đầu sục sôi, hô hấp dồn dập, đầu trở nên trì trệ, không nghe hiểu những gì Phong Diệp Nhiên nói.
Phong Diệp Nhiên phát giác được điều lạ thường của Phong Hoa, anh hỏi: “Sao thế? Có phải nước nóng quá không?”
Ai ngờ một giây sau, Phong Hoa bỗng nắm vòi sen phun lên người Phong Diệp Nhiên… Làn nước ấm áp giội lên tóc, mặt, cổ và người Phong Diệp Nhiên, Phong Diệp Nhiên hoảng sợ vội né đi, bàn tay gạt mớ tóc ướt nhẹp ra sau đầu, lau nước trên mặt, há miệng thở phì phò, “Phong Hoa!! Em…”
Vòi hoa sen rớt xuống nước, bọt nước bắn lên, hơi nước tỏa ra. Phong Diệp Nhiên mở mắt, thấy thiếu niên trần trụi, ngây ngô đứng trong bồn tắm, vẻ mặt phức tạp chăm chăm nhìn mình, đôi mắt xanh thẳm thường ngày giờ phút này sâu hun hút, mái tóc đen rối bù, nước chảy xuống theo những sợi tóc. Lúc này hình như nó lại cao lớn thêm, nhìn như , tuổi.
“Tắm cùng em đi, Diệp nhi.”
Phong Hoa vừa nói xong, thì thô bạo cởi áo đang tỏa mùi hương của Phong Diệp Nhiên ra, kéo anh vào trong bồn tắm lớn, lòng bàn tay nó nóng ấm. Làn nước ấm áp bao quanh thân thể Phong Diệp Nhiên, cái mùi khiến người bực bội rốt cục cũng tan trong làn hơi mù.
Phong Diệp Nhiên ngây người nhìn nó cả nửa buổi, mới nói: “Có lúc anh phát hiện tên nhóc nhà em thật đúng là rất tùy hứng, vô cùng bá đạo. Không đúng, em đâu phải chòm sao Sư Tử đâu nhỉ.”
Phong Hoa không trả lời, chỉ áp cơ thể nóng hầm hập của mình đến, ôm chặt người Phong Diệp Nhiên. Trong làn hơi mờ cuồn cuộn, thật lâu sau nó mới lẩm bẩm: “Rõ ràng là của mình mà.”
… kuroneko.wp.com]
Hai người tắm xong, thời gian còn sớm, nên Phong Diệp Nhiên rủ xem bộ phim ngắn, Phong Hoa đồng ý.
Một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sofa bừa bộn đào hai “ổ”, bật một bộ phim nổi nhất gần đây, cùng nhau xem.
Đây là bộ phim mang đậm tính chủ nghĩa anh hùng, nhân vật chính là một người đàn ông tóc đỏ người to cao vạm vỡ, có người bạn gái là mối tình đầu. Giống như mấy bộ phim cẩu huyết khác, anh ta lên núi đao xuống biển lửa vì bạn gái và đất nước, dường như một mình có thể làm được tất cả. Tình tiết phim cũng có thể xem là đặc sắc, Phong Hoa say sưa xem. Còn Phong Diệp Nhiên không chú ý lắm, vì thật sự anh quá bận, điện thoại réo không ngừng, máy tính vẫn để mở, thỉnh thoảng gửi mail đi, thậm chí còn có video hội nghị. Cuối cùng, anh giải quyết xong những chuyện này thì phim cũng sắp hết rồi.
Anh lại quay về ngồi cạnh Phong Hoa, hỏi: “Phim thế nào?”
“Cũng được.”
“Hầy, vốn muốn xem phim, kết quả lại…”
“Còn gần phút mà.”
Phong Hoa uống ngụm nước chanh ép tươi mát, tiếp tục nhìn màn hình, khá chăm chú. Phong Diệp Nhiên cũng nhìn theo, nghĩ có gì mà hấp dẫn nó đến vậy.
Bọn họ đang xem phim D, nên hiệu ứng tương đối chân thực. Lúc này là cảnh hậu chiến, trong vùng phế tích, người phụ nữ đi đến chỗ người đàn ông bị thương, cô gào khóc. Mà người đàn ông nằm dưới đất bỗng tỉnh lại, anh ta ôm người phụ nữ đang rất bất ngờ vào lòng, họ bắt đầu hôn nhau.
Phong Diệp Nhiên hơi giật mình, anh theo bản năng che mắt Phong Hoa lại.
Nhưng Phong Hoa đánh rơi tay anh, nói chắc nịch: “Để em xem.”
Phong Diệp Nhiên hơi lúng túng, tự nhiên anh cảm thấy mình như một người cha có đứa con trai sắp vào thời kỳ trưởng thành…
Trời ơi đáng chết, cái phim D này quá chân thực, âm thanh hiệu ứng độ không góc chết, nam nữ trong phim cứ như đang hôn nhau trước mặt họ, vô cùng chân thực không hề xa cách, môi họ dính chặt vào nhau, thở gấp, không ngừng biến hóa góc độ, âm thanh rõ ràng, tay người đàn ông thậm chí lần vào trong áo người phụ nữ…
Đối với độ tuổi của Phong Diệp Nhiên, thì đây chỉ là nụ hôn rất bình thường, nhưng bên cạnh lại là một đứa bé chăm chú quan sát… Một đứa bé còn rất nhỏ, anh không khỏi tưởng tượng mình thành đứa bé, hai tai đỏ bừng…
“Phong Hoa!” Anh bối rối, có chút tức giận nói, “Phải đợi sau này em lớn, gặp được người em thích, em…”
Nhưng Phong Hoa không nghe anh nói, nó vẫn nghiêm túc nhìn hai người kia hôn nhau cuồng nhiệt, không những vậy, ngón tay chống cằm còn vô thức nhẹ nhàng ma sát phần môi dưới ửng đỏ, Phong Diệp Nhiên hoảng hốt nhìn nó, anh ấy vậy mà lại thấy môi Phong Hoa cực kỳ đẹp, mỏng, hình dạng duyên dáng, nếu trưởng thành rồi, tuyệt đối vừa nội liễm mà vừa gợi cảm, khiến các cô gái phải điên cuồng.
Lần thứ hai nhìn lại, anh bỗng phát hiện Phong Hoa đang dõi nhìn mình. Là cái nhìn chăm chú không chớp mắt, như đắm chìm trong bóng tối, ám lam, hơi nheo mắt lại. Hàng lông mi dài mảnh.
Bầu không khí tỏa ra một làn hương không tên.
Phong Diệp Nhiên bất giác khá sợ hãi, rõ ràng trước mắt anh chỉ là một đứa con nít!
“Phong Hoa…” Anh lại gọi.
“Diệp nhi, lại đây.” Phong Hoa nhẹ giọng nói, khàn khàn mất tiếng.
Phong Diệp Nhiên không hiểu ý Phong Hoa, nhưng vô thức muốn sửa lại xưng hô cho nó, còn chưa mở miệng, thì Phong Hoa đã kéo cổ anh xuống, nửa khép mắt ghé lại gần anh, lông mi dài như con bướm xanh lam khẽ bay đến bên anh.
Ý muốn của nó rất rõ, song Phong Diệp Nhiên che môi mình lại.
Phong Hoa hôn lên mu bàn tay anh, xúc cảm mềm mại, âm ấm. Phảng phất như có thể ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng, và mùi hương độc nhất, càng lúc càng nồng tỏa ra từ trên người Phong Hoa mấy ngày nay.
Phong Diệp Nhiên trợn mắt khiếp sợ, kinh hãi không nói ra lời.
Hơi thở của Phong Hoa gần kề trong gang tấc, giọng nói gần như nài nỉ: “Món quà em muốn là đây, không được sao?”
——To be continued.
Hết chương .
===================
Lời tác giả:
Hôm nay có trao đổi với bên biên tập, vì đề tài của bộ truyện này nên đành chịu, không thể được liệt kê. Vậy cũng có nghĩa là em nó sẽ không thể được lên bảng danh sách, không thể công bố rộng rãi, mà vẫn vắng lặng ít được chú ý.
Đối với tôi mà nói đây là một đả kích rất lớn, giống như đẻ ra một đứa con mà cha nó không chịu nhận nó, rõ ràng tôi yêu thương nó như vậy mà TT
Cho nên các bạn à, mấy bạn đừng chỉ nhìn kiểu bá vương văn nha, phải bàn tán xôm tụ các kiểu lên, có vậy tôi mới có động lực viết tiếp.
Cũng vì chuyện này mà tôi đang suy xét kỹ lại đề tài viết truyện của mình, có phải tôi cũng nên viết ra vài bộ chính quy, đầy nhiệt huyết năng lượng không?
() Bá vương văn là đọc xong rồi bỏ đi chứ không bình luận không thích không gì cả, kiểu đọc chùa đó =)))
Nhưng mà nói chứ, tôi thấy bộ này rất năng lượng đầy sức sống có được không! đấm đất gào khóc