Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Khi thấy một giao cảnh đưa tay lên biểu thị ý hãy dừng xe lại, Vu Hướng Nam liền lập tức lấy điện thoại ra cầu cứu.
“Đúng, tôi gặp chuyện nên phải dừng lại.” Quả nhiên nghe được một tiếng rống phát ra từ điện thoại, anh phải giải thích. “Tôi chạy quá tốc độ, vấn đề là tôi không mang thẻ công tác, hơn nữa hôm nay lại chạy chính xe của mình.” Anh liếc mắt nhìn qua ngực trái của đối phương, sau đó báo cáo số hiệu của đối phương cho đầu dây bên kia, nói xong, cũng không nhiều lời nữa, liền cúp điện thoại.
Giao cảnh kia gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ thấp xuống, liền hì hì cười nói: “Ô hố, có người chống phía sau à, tìm cả viện binh luôn nha! Trong vòng . km trước anh đã bị chúng tôi theo dõi rồi, còn dám bỏ qua yêu cầu dừng xe của cảnh sát nữa, tội thêm tội, lấy bằng lái xe đi nào.”
Vu Hướng Nam hơi hơi ló đầu ra, trong ánh nắng mặt trời nên anh không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của người nọ, anh hơi khép mắt lại, hạ tầm mắt xuống, đưa ánh nhìn ngang thắt lưng của người đó, người này mặc quân phục giao cảnh nhưng phong cách lại khá thoáng. Anh dùng thanh âm ôn nhu hiền lành nhận sai, thẳng thắn dùng nhu chế cương, lễ phép với người giao cảnh đang đứng dưới ánh nắng chói chan. “Xin lỗi đồng chí, tôi thật sự có việc gấp.”
“Đừng nói như vậy chứ, người nào chạy quá tốc độ cũng nói là mình đang có việc gấp cả, chẳng phải sao? Cũng đâu phải là đi giành chỗ đầu thai đâu, không có nghe nói qua sao, nhanh một phút mất một đời đấy!” Người đó cầm cuốn sổ ra bắt đầu làm việc. “Nào, đưa điện thoại, QQ, hết thảy báo hết rõ ràng.”
Vu Hướng Nam sửng sốt: “QQ?” ( tương tự như nick yahoo)
“Đúng vậy, khi tôi không có việc gì sẽ rảnh rảnh lên giáo huấn anh!” Người cảnh sát đập đập gáy quyển sổ vào lòng bàn tay, biểu hiện đang làm khó dễ. “Đừng có nói anh chỉ dùng MSN nha?”
Vu Hướng Nam mắt trợn trắng, liếc mắt đồng hồ đeo tay, bắt đầu tính ngược thời gian.
Đếm tới số , quả nhiên điện thoại di động trong túi quần người đó reo lên, chợt nghe giọng người đó đổi từ kiểu cợt nhả sang kiểu a dua nịnh hót liên thanh nói với người trong đầu dây bên kia.
“Tôi có thể đi chưa?” Vu Hướng Nam nói.
“Đi được rồi, nhóc! Có hậu thuẫn cơ đấy! Bất quá cảnh sát thúc thúc tôi không sợ nói cho anh biết, tôi ghét nhất chính là dạng người dùng mối quan hệ để đi cửa sau, hôm nay anh chọc đúng tôi rồi, tôi không bỏ qua đâu.”
Vu Hướng Nam dở khóc dở cười, anh cũng không có thời gian nhiều lời vô ích, trực tiếp mở rộng cửa xuống xe, sau đó chạy đến lề đường bên kia đón xe. Cùng lắm thì anh bỏ xe chạy lấy người vậy.
“Ô hố, thật là có việc gấp à?” Giao cảnh nhìn có chút hả hê. “Nếu như chạy đi kết hôn, tôi có thể tiễn một đoạn đường đấy.”
Vu Hướng Nam đang mặc bộ âu phục mang cravat, thật sự là anh vừa chạy từ hôn lễ ra, bất quá không phải hôn lễ chính mình, anh quay đầu đối mặt với giao cảnh, phát hiện dưới mũ kê-pi trắng, lộ ra một khuôn mặt có chút dáng vẻ lưu manh, hai bên có má lúm đồng tiền, nhìn rất nực cười, anh chú ý thấy số hiệu của đối phương, “”, toát ra một khí chất phong tao. Quả là một giao cảnh tuyệt đối khó chơi, thở ra một hơi, anh nghiêm trang nói: “Nếu như tôi nói với cậu bên Kiến Quốc môn đang có một quả bom, tôi phải đi đến đó gỡ bom, cứu người ở đó, cậu có tin không?”
vui vẻ, “Có phải dirtybomb (), chỉ cần phát nổ, bán kính phóng xạ hơn km không?”
Vu Hướng Nam nhếch miệng, quay đầu cảm nhận tốc độ cùng hướng gió, “km, hôm nay gió lớn, phóng xạ có thể tiến xa hơn hướng về phía đông nam.”
Vừa lúc có xe taxi chạy tới, Vu Hướng Nam trực tiếp đổ ào người ra chặn trước đầu xe, khiến tài xế đại ca phải lập tức thắng gấp, mắng ầm lên: “Không có mắt sao hả, đang chở người, không trống chỗ.”
Vu Hướng Nam không nói hai lời mở cửa xe, dùng thanh âm nho nhã lễ độ nói. “Xin lỗi cô, tôi thật sự có việc gấp.” Vừa nói anh vừa móc ra một tờ tiền màu hồng phấn có hình Mao chủ tịch.
Cô gái đang ngồi ở bên trong vốn muốn tức giận, định đem tiền quăng lại vào mặt anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cô lại thay đổi thái độ, “Không có việc gì, tôi cũng không gấp, anh cứ dùng xe này đi.”
Vu Hướng Nam liên thanh nói lời cảm ơn, đóng cửa xe lại.
nhìn cô gái đó trừng trừng, tức giận nói: “Bộ nhìn đẹp trai là người tốt sao chứ?”
Cô gái đó cười nói: “Anh đố kị sao?”
“Hứ!” nhìn Vu Hướng Nam để lại chiếc Chevrolet (), nhớ lại nét mặt hồi nãy của anh ta lúc suy nghĩ, cả người đứng dưới ánh nắng, dù trong tình huống thế này mà cũng không tức giận, dường như đang đối xử với thân nhân vậy. Cậu cười cười, thu lấy bằng lái đối phương, sau đó quyết định dù thế nào cũng phải ghi giấy phạt.
Xe taxi chạy chưa được m, lại gặp phải hình không lạc quan cho lắm, phía trước hình như xảy ra chuyện gì đó thì phải — kẹt xe rồi!
thấy Vu Hướng Nam xuống xe, lo lắng mà bắt đầu gọi điện thoại, sau đó chạy bộ về phía trước.
Quả nhiên là có chuyện gấp thật rồi.
Cậu đi tới ven đường, khởi động xe mô-tơ cảnh sát, đuổi theo phía anh đang chạy.
Cả người anh mặc âu phục đeo caravat, mang giày da màu đen, dáng chạy chẳng khác vận động viên, mỗi bước chân gần m, không đi tham gia thi đấu thực sự là đáng tiếc.
vượt qua mặt anh ta, quay đầu nhìn lại, đưa nón bảo hiểm cho anh: “Lên xe!”
Vu Hướng Nam cũng không dong dài, cầm lấy chiếc mũ đội lên đầu. Cánh tay liền ôm chặt thắt lưng của đối phương, cúi đầu nhìn, thầm nghĩ, xem ra cũng không cần nhắc nhở anh: “Ngồi vững!”
Xe giống như đạn được bắn ra nhanh chóng.
Miệng Vu Hướng Nam kè sát tai của đối phương, trong gió mạnh, anh lớn tiếng nói: “Giao cảnh thì có thể quá tốc độ sao?”
“Tôi đang chấp hành công vụ đấy!” hừ một tiếng, “Tôi đem nón bảo hiểm cho anh mang, cảm động không?”
Vu Hướng Nam vốn định nói gì đó, hiện nay mạng của tôi tất nhiên quý hơn mạng cậu, đương nhiên tôi phải đội mũ rồi. Thời khắc này lời đến cửa miệng lại nuốt xuống, rốt cục cũng không nói gì ra miệng.
Xe đến gần Kiến Quốc môn, phía trước đã giăng giới nghiêm, tầng tầng chướng ngại vật quân sự đang thiết lập trên đường, Vu Hướng Nam nhảy xuống xe máy, đem trả lại mũ — “Cám ơn, lúc quay lại lấy xe sẽ mời cậu ăn sau.”
Anh vừa chạy tới, đi qua chướng ngại vật trên đường liền có một người quan quân mặc quân phục trung tá tiến lên đón anh, đưa một bộ đàm đặt vào trong tay anh, hai người vừa nói vừa đi, thần sắc ngưng trọng.
bị cản lại, cậu nhìn Vu Hướng Nam biến mất trong đám người, trong lòng liền thấp thỏm không yên. Cậu nhớ tới hành vi mặc dù đang trong phạm vi chấp pháp của mình hôm nay đối với anh, chỉ mong không có ảnh hưởng đến tâm tình đối phương.
Nửa giờ sau đó, cậu còn đang chờ ở bên ngoài, không ngừng có người tiến lên đến cản những người gần đó, sơ tán đi. Quả bom này có sức công phá lớn, cảm giác thấy ở đây cũng chẳng thể làm gì hơn, vì vậy lái xe mô-tơ của chính mình phẫn nộ rời đi.
Vu Hướng Nam trên đường đi đã hiểu rõ tình huống, anh xuất hiện trong vòng vây, cởi bỏ áo khoác âu phục của chính mình, sau đó nới lỏng cravat, rồi ngồi xổm xuống, nho nhã lễ độ đối diện với người đồng nghiệp đầu đầy mồ hôi: “Khổ cực rồi!”
“Chết tiệt!” Chuyên gia gỡ bom đang được mong chờ lại mặc trang phục y như chuẩn bị đi tham gia hôn lễ, khiến bọn họ nhìn có chút không quen, hơn nữa người này cao gầy, nhã nhặn như thư sinh, khác hẳn vóc người vạm vỡ cường liệt của bộ đội đặc chủng. Kỹ thuật viên mập mạp đó mặc bộ quân phục phòng ngừa bom đạn, đầu đội mũ thép thuộc vũ trang hạng nặng đang công tác, y đứng tại đó chửi bới một tiếng, oán giận với người bên cạnh, “Cậu ta chính là chuyên gia từng đi qua Iraq gỡ bom sao Cậu ta mặc vậy làm cái gì thế?”
Người trung tá dẫn đường cho anh hồi nãy tiến đến gõ đầu y một cái, “Bom người ta gỡ là loại bom sức phá hoại lớn, mặc đồ bảo hộ bằng thép cũng không giữ nổi mạng, cậu nghĩ coi người ta mặc kín mít như cậu để làm gì?”
Sắc mặt của kỹ thuật viên tái mét, trở về chỗ cũ, lẩm bẩm nói: “Chết mà mặc đồ bảo hộ thì cũng dễ chịu hơn chứ.”
Con ngươi của người trung tá co rụt lại, nói năng chẳng có chút kiêng kỵ gì cả, bình thường ở những trường hợp này đều mang bầu không khí khẩn trương, mọi người thường hay nói giỡn, thế nhưng hôm nay đích xác có chút không giống.
Vu Hướng Nam cúi đầu nhìn chăm chú tuyến đường cài bom, bên tai nghe trợ thủ báo cáo, chính mình không nói một lời.
Tính theo thời gian con số đang nhảy không ngừng, cũng không phải là trong phim Hollywood chỉ còn vài phút, thế nhưng bầu không khí thủy chung vẫn khẩn trương. Tay anh mở nắp bom bên trên, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, phía dưới chính là đầu đạn mang tính phóng xạ, ở giữa là tuyến đường dây nối bom với đầu bên kia là chiếc đồng hồ đang lạnh lùng đếm ngược, khi nổ có thể phóng thích ra nhiệt độ cao cực hạn.
“Từ chỗ này, cắt bỏ.” Anh vươn tay chỉ điểm một chỗ nối ở trên tuyến đường nối.
Kỹ thuật viên tìm máy phun dịch Hydro đốt vài lỗ nhỏ trên mặt đồng hồ, sau đó cắt đường nối mở ra, lộ ra bộ phận phức tạp bên trong. Thế nhưng khe khoan chỉ có đủ chỗ cho một một ngón tay, không thể chứa thêm nhiều dụng cụ.
Đưa cây kim thăm dò nội bộ, Vu Hướng Nam mang kính quan sát nhìn trộm bên trong “Kẹp cắt.”
Có người lấy ra một kẹp cắt từ bên trong thùng dụng cụ phiền phức đưa cho Vu Hướng Nam, anh vô cùng nhanh nhẹn đem cây kẹp vào bên trong, tìm đúng vị trí, sau đó “Ba ba ba” phát ra ba tiếng cắt đường dây da khác nhau.
Nín hơi khoảng ba giây, đồng hồ liền phát ra tiếng ong mật kêu ngắn ngủi ‘Bí bo’, sau đó đồng hồ ngừng chạy.
Mọi người thở ra một hơi.
Trên mặt Vu Hướng Nam lộ ra nụ cười nhẹ, sau đó quay đầu lại, tìm kiếm người trung tá trong đám người kia. Anh liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh cao ngất kia, đối phương cười hướng anh giơ ngón tay cái lên, mang ánh mắt khen ngợi.
Tổ gỡ bom tiếp nhận công tác tiếp theo, mọi người phân công bận rộn, nhanh chóng dỡ xuống đầu đạn, tách đường dẫn đạn cùng nguồn phóng xạ.
Vu Hướng Nam hướng về phía người kia, mới đi được vài bước, anh chỉ cảm thấy hai chân hơi hơi tê dại, đây là ký ức cuối cùng của anh với cái chân trái.
Chiếc xe chạy ra khỏi đó khoảng m, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, không khí chung quanh dường như chấn động, từ bồn hoa bên cạnh rơi xuống cánh hoa lựu dính đầy đất, tới chiếc bộ đàm đặt trên nóc xe hơi, tới cát bụi cỏ cây mọc trên bức tường thành xưa cổ, thế giới như cộng hưởng với vụ nổ…
Xe máy ‘rè rè’ một chút rồi ngã xuống, cả thân người ma sát trên mặt đường thô ráp.
Có người ở trong chiếc xe hơi bên đường phát ra tiếng báo động, đó là thanh âm duy nhất mà có thể nghe rõ được trong đống thanh âm hỗn loạn.
Người thanh niên tên Vu Hướng Nam kia, anh tuấn, ôn nhu, tốt bụng, vừa nhìn liền biết là người có bản lĩnh, nếu như vậy mà chết đi, thật có chút đáng tiếc nha. Trong đầu cậu suy nghĩ như vậy.HẾT CHƯƠNG
() Dirty Bomb:
() Chevrolet: