Quải

chương 14: từ thử việc –> ký kết hợp đồng lao động –> trở thành nhân viên chính thức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mai_kari

Beta: Kaorikawa

Lục Hạo thuận lợi vượt qua giai đoạn thử việc, hiện tại cơ bản mang thân phận của một nhân viên theo hợp đồng lao động, nhưng cậu luôn hy vọng sẽ trở thành một nhân viên chính thức.

“Nhân viên chính thức là gì?” Vu Hướng Nam vừa bỏ sủi cảo vào miệng, vừa đầy nghi ngờ nhìn cậu.

Lục Hạo tiến lên phía trước, nuốt gọn nửa miếng sủi cảo trên đũa anh, nhắm mắt nuốt xuống, dường như muốn nói gì đó, nhưng miệng đầy sủi cảo, vì vậy chỉ có thể đưa tay chỉ chỉ.

Vu Hướng Nam thấy bộ dạng muốn nghẹn chết của cậu, bản thân cũng vô thức mà ngừng nhai.

Lục Hạo nuốt xong miếng sủi cảo, lúc này mới nói: “Giờ không phải là lúc đông chí sao?”

“Thì sao?”

“Ăn xong sủi cảo, về nhà tôi gặp cha mẹ đi!”

Sắc mặt Vu Hướng Nam đại biến: “Không thể!”

“Vì sao không thể? Cho tôi một lý do đi!”

Vu Hướng Nam cảm thấy phiền phức, gõ gõ đầu: “Trước tiên, bộ chúng ta sẽ kết hôn sao?”

“Nếu được thì ngày nào đó đi Hà Lan tổ chức hôn lễ đi.”

“Không thể, dựa theo thân phận hiện giờ của tôi, đừng nói người bên này không đồng ý, dù đồng ý thì người bên kia người ta cũng không chấp nhận, tôi vừa muốn xuất ngoại, ai cũng có thể nghĩ tôi là gián điệp. Trừ phi tôi đi Baghdad gỡ bom, còn phải trải qua tầng tầng phê duyệt, đi Hà Lan, nghĩ cũng khỏi cần nghĩ.”

“Không kết hôn thì không kết hôn, nhưng nếu hai chúng ta muốn sống lâu dài với nhau, đương nhiên phải đi gặp cha mẹ hai bên rồi.”

Vu Hướng Nam lắc đầu: “Nếu không định kết hôn, gặp cha mẹ hai bên làm gì? Đây là năm gì rồi, cậu quê mùa quá đi.”

“Tôi không đưa người tới, ba mẹ tôi sẽ lo lắng đó.”

Vu Hướng Nam quả thực muốn bất tỉnh: “Bọn họ nhiều tuổi như vậy, chẳng lẽ cậu không sợ hai người họ chịu kích động quá lớn hay sao? Cậu có chút hiếu thuận nào không vậy hả? Người lớn tuổi rồi, rất dễ lên tim tăng huyết áp đó, lỡ hai người họ bị gì, tôi không muốn thành đồng lõa giết người đâu, giết cha giết mẹ là chuyện điên rồ nhất đó.”

“Trái tim cha tôi đập hơi chậm, nhịp phút, không sợ lên tim ngất đâu.”

Vu Hướng Nam quá sợ hãi: “Đó là bệnh hẹp van tim đó, phải được điều trị cẩn thận! Bị kích động cũng giống như suyễn vậy, có thể gây tai nạn chết người đó.”

“Ồ … vậy tôi đến nhà anh!”

Vu Hướng Nam thống khổ mà ôm lấy đầu: “Trước tiên là tôi mất chân, giờ nói cho họ biết tôi ở cùng đàn ông … làm ơn tha cho bọn họ đi.”

Lục Hạo bi ai suy nghĩ, xem ra từ nhân viên theo hợp đồng lao động thành nhân viên chính thức, còn một quãng đường rất dài để đi.

Vu Hướng Nam nhìn cậu một chút: “Bất quá tôi có nói qua cho Tiểu Bắc nghe rồi … nó có chúc phúc cho tôi.”

Lục Hạo nghe ý của anh, cũng không phải có ý muốn giấu diếm, chỉ là anh đang cân nhắc đến điều kiện thân thể của hai bên cha mẹ, nếu như bọn họ bị dính vào, tất nhiên là không nên. Cậu lại nghĩ đến việc Vu Hướng Nam nói là chưa cùng tên họ Lâm kia làm, cũng cảm thấy bản thân lo hão, bản thân không nên lo lắng nhiều đến vậy, thế nhưng hai người muốn cùng một chỗ, những phiền phức cần đối mặt thực sự nhiều lắm.

Vu Hướng Nam đẩy chén ra, không có tâm tình ăn thêm, cuối cùng tổng kết: “Huống hồ, hai ta còn chưa đến giới hạn đó mà.”

Lục Hạo nghe xong câu này cảm thấy rất không thoải mái, chưa tới giới hạn đó nghĩa là gì? Tuy rằng giường cũng đã lên, thế nhưng nhiều nhất, bản thân cũng chỉ là một người bạn bên cạnh Vu Hướng Nam lúc cô đơn, là một liều thuốc giúp anh thấy thoải mái, vì anh thấy ở với mình rất dễ dàng khoái trá, nên mới đồng ý ở cùng một chỗ. Thế nhưng hai người bọn họ, chưa tới cái giao tình xuất sinh nhập tử, không có vụ giao sinh mệnh mình cho đối phương, cái loại kích thích ấy vượt xa mỗi ngày cơm ba bữa nhạt nhẽo. Thế nhưng cậu và anh không có khả năng sống những ngày như vậy, ai lại muốn mỗi ngày đều có thể chết bất đắc kỳ tử chứ?

Lục Hạo suốt ngày suy nghĩ đến mấy chuyện lãng mạn, nếu không được, thì dùng khổ nhục kế vậy.

Thế nhưng ngay lập tức cậu phủ bỏ ý định này, không không, dù thế nào mình cũng phải sống cùng anh, anh mà dám dùng cái thứ ở phía trước với ai đó, mình cắt chân anh ta luôn! Không, cả hai chân luôn! Đương nhiên mấy cái này cậu không dám nói ra, bởi vì biết Vu Hướng Nam không sợ cậu, còn bản thân cậu có sợ Vu Hướng Nam hay không, đó lại là một vấn đề rất thâm ảo, tạm thời bỏ qua không nên nhắc tới.

Lục Hạo nhìn sao nhìn trăng, rốt cục cũng nhìn ra được một tin — Lâm Quan Quần đầu năm muốn kết hôn! Thiệp hồng nằm trong thùng thư ở dưới lầu, thằng đó cũng là một người tốt nhỉ, không quên gửi thiệp cho người yêu cũ.

Tất nhiên cậu không tin Vu Hướng Nam hồi tâm chuyển ý, đừng thấy anh ta ôn nhu như nước, nhưng lúc đã tuyệt tình, nói chia tay tức là chia tay, có thể cả đời không qua lại với nhau luôn đó. Cho nên không cần đưa thiệp hồng cho Vu Hướng Nam, nếu không khiến anh ta khó chịu, anh mà khó chịu thì cậu cũng khó chịu, honey của cậu đó nha.

Trong lòng Lục Hạo suy nghĩ, làm sao lợi dụng cơ hội lần này, để giúp Vu Hướng Nam nhận ra một đạo lý —- Sống, nó thú vị hơn chuyện gỡ bom rất nhiều!

Vu Hướng Nam thấy cậu nằm một chỗ nhắm mắt lại cười vui vẻ liền hỏi: “Suy nghĩ gì mà vui vậy?”

“Tôi vừa mới mơ một giấc mơ, thì ra tôi là con trai của một vị tướng quân thâm tàng bất lộ, vô cùng, sau đó tôi kéo anh vào trong quân trại, nói với bọn họ, đây là người yêu của tôi. Bởi vì tôi rất ngầu nên bọn họ không ai dám phản đối, chỉ có thể chúc phúc mà thôi, haha! Lúc đó, tên họ Lâm đã kết hôn rồi, tối nào hắn cũng bị vợ hắn cường gian, gần như bất động luôn. Thế nhưng nghĩa vụ làm chồng thế nào cũng phải làm xong, làm sao bây giờ? Không thể làm gì khác hơn là tối nào cũng chỉ có thể mong nhớ anh, cứ nghĩ đến là rơi nước mắt, nuốt nghẹn ngào vào trong lòng! Đúng rồi, tôi còn mơ thấy mình thân thủ bất phàm, đánh hắn rụng hết cả răng.”

Vu Hướng Nam đẩy đẩy cậu: “Lão Lục, tỉnh tỉnh, trời sáng rồi.”

“Tôi đang rất phấn chấn tinh thần, vô cùng tỉnh táo.”

“Cậu đừng để ý tới nữa, giờ tôi không còn cảm giác gì với hắn nữa đâu. Tôi còn đang chuẩn bị tham gia hôn lễ của hắn nữa này.”

Lục Hạo nhảy dựng lên: “Sao anh biết hắn sắp kết hôn?”

“Hắn gọi điện nói tôi biết.”

Lục Hạo tức giận đến hộc máu, thì ra nói chuyện điện thoại! Cậu vốn không ngại gì, nhưng chuyện này cũng cần lưu ý.

“Nếu không … cậu đi cùng với tôi đi?”

Lục Hạo vỗ đùi: “Tất nhiên là tôi muốn đi rồi, anh dám không cho tôi đi!”

Lúc Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam đến tiệc cưới thì trời cũng đã tối rồi, Lâm Quan Quần mặc bộ lễ phục sĩ quan cấp tá không biết lấy từ đâu ra, cùng với cô dâu đứng ngay đại sảnh đón khách, khách đã đến gần đủ, thợ trang điểm hỏi cô có muốn thay áo cưới hay không, Lâm Quan Quần lại nói vậy là được rồi. Sau đó thấy cô dâu rất mất hứng mà giậm chân giận dỗi, lúc này Lâm Quan Quần quay đầu lại thấy Vu Hướng Nam, vừa thấy hắn liền kích động, liền chạy tới ôm chầm lấy Vu Hướng Nam, thấp giọng nói: “Tớ còn nghĩ cậu không tới chứ.”

Vu Hướng Nam khách sáo mà cười: “Người anh em tốt của tớ kết hôn sao tớ lại không đến cơ chứ?” Anh cầm lấy phong bì đưa cho cô dâu. “Chị dâu! Chúc hai người bạch đầu giai lão, trăm năm hảo hợp!”

Cô dâu cũng đã từng nghe giọng của anh ở trong điện thoại, nên giờ nhìn nhìn từ trên xuống dưới Vu Hướng Nam rồi nói: “Thảo nào Tiểu Lâm không cho chúng ta gặp mặt, Lão Vu quả thực tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng! Nếu như tôi biết anh sớm hơn, nhất định bỏ ảnh.”

Vu Hướng Nam bị cô chọc chỉ có thể xấu hổ cười: “Hắn đâu có kém gì tôi đâu.”

Lục Hạo liền thừa cơ hội mà tiến lên, “Nếu giờ cô muốn đến với Lão Vu, tôi sẽ lập tức tiếp nhận Tiểu Lâm của cô liền.”

Cách nói của cậu chẳng khác gì một chàng công tử đào hoa, dạng phong lưu nhưng có khí chất, mà mấy cô gái lại cực thích cái dạng này.

Vu Hướng Nam giới thiệu với cô dâu: “Người này là bạn của tôi, Lục Hạo. Tôi lái xe không tiện cho lắm, nên bình thường đều do anh ta đưa đón tôi đi làm.”

Bọn họ nói chuyện vài câu, sau đó cùng nhau bước vào trong, thừa lúc cô dâu đi đổi áo cưới, Lâm Quan Quần nhìn trái nhìn phải, đứng trên hành lang thấp giọng nói: “Cô ấy mang thai, nên tớ không còn cách nào khác cả.”

Vu Hướng Nam nhe răng cười, “Hành động nhanh chóng hiệu quả cao, quả đúng với tác phong của cậu.”

Lục Hạo mắc cười, giả bộ như không hề nghe thấy gì cả.

Nói xong thì ba người đã vào đại sảnh, tại tiệc cưới hơn phân nửa là chiến hữu của thủ trưởng quân khu Nam Kinh, đa số bọn họ đều là quan tướng cấp cao, đưa mắt nhìn quanh xem xét chú rể có thân phận nhỏ bé này. Vu Hướng Nam đẩy đẩy người, Lâm Quan Quần cũng không còn cách nào khác là đi đến chỗ mấy lãnh đạo mà trò chuyện, từ xa nhìn thấy các tiền bối vỗ vai Lâm Quan Quần khen ngợi hắn có tương lai đầy hứa hẹn, mà hắn cũng chỉ cười theo phép, gương mặt cùng cử chỉ cơ thể biểu hiện theo đúng những gì đã từng tập luyện, không hề để lộ thất lễ nào, nhìn qua quả đúng là một dạng thanh niên tài giỏi.

Buổi tiệc diễn ra theo đúng trình tự, mang tính hình thức, đột nhiên có chút biến cố nhỏ, trong buổi tiệc, bị chú rể sai sai khiến khiến một hồi, cô dâu rốt cuộc vẫn là một tiểu thư nhà giàu, có đôi khi nửa giả nửa thật mà nổi giận. Nhìn thấy được chú rể rất chăm sóc cho cô, thỉnh thoảng dỗ dành, chỉ có Vu Hướng Nam nhìn thấy được sự thật là hắn không hề cam tâm tình nguyện. Bỗng nhiên nghĩ tới bình thường Lục Hạo cũng quan tâm yêu thương anh như thế, nhưng động cơ lại hoàn toàn khác nhau.

Hôn lễ cũng không khác gì với những buổi tiệc khác, có nhiều người chọc ghẹo cô dâu, nhưng vì cô dâu đang ‘có’, hơn nữa không hiểu nguyên nhân gì, hầu hết khách khứa đều chọc ghẹo chú rể. Khách đa phần đều là dân bộ đội, rất hào phóng, Lâm Quan Quần bị họ chọc ghẹo một hồi thành ra thảm hại vô cùng, Vu Hướng Nam nhìn một hồi, chỉ biết cúi đầu mà thở dài.

Người điều khiển chương trình hôn lễ cứ luôn miệng giai ngẫu thiên thành, trai tài gái sắc. Theo ánh mắt của Lục Hạo, cô ta không đẹp bằng nửa Vu Hướng Nam, bất quá cô ta cũng trong sáng dễ thương, gia thế lại hiển hách, kết hợp với Lâm Quan Quần, quả thật là đáng tiếc.

Lục Hạo cùng Vu Hướng Nam được ngồi chung với mấy người đồng nghiệp cũ, đầu tiên là hỏi chuyện công tác của Vu Hướng Nam hiện tại, sau đó nói đến chuyện Lâm Quan Quần cùng cô dâu quen biết qua lại cũng hơn nửa năm nay, không ngờ lại ‘bất ngờ’ kết hôn nhanh chóng như vậy. Mọi người đều đùa, khen hắn có tay bắn, một súng liền trúng, gươm quý không bao giờ cùn. Đương nhiên trong quân đội cũng không ít người yêu đương chừng nửa năm là kết hôn, nhưng sau đó cũng ly hôn, vì làm gì có cô gái nào mà chịu được cảnh quanh năm suốt tháng không được kề cận người yêu cơ chứ? Rất nhiều quan quân nhân dịp lễ mừng năm mới về nhà thăm người thân, có khi chừng ngày là quyết định chung thân đại sự luôn.

Nói qua nói lại cũng có người đề cập đến việc hôn sự của Vu Hướng Nam: “Tôi có đứa em họ nè, cũng được lắm có gì giới thiệu cho anh.”

Vu Hướng Nam lắc đầu, “Tôi không xứng với người ta đâu.”

Người đó liền nóng nảy, “Lão Vu, cái này không phải là tôi nói, mà lúc anh vừa vào, chúng tôi cũng không nhìn ra anh thiếu một chân, tôi có hỏi qua em họ tôi rồi, nó nói muốn gặp thử anh.”

“Không phải vấn đề còn chân hay không, mà là …” Anh cúi đầu cười có chút ngại ngùng, sau đó mím môi nhìn về phía Lục Hạo, “Tôi đã …” Vừa nói, anh đưa tay qua, đem lòng bàn tay để sau ót nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, ngón tay vuốt ve cổ phía trước, động tác này vô cùng ám muội cũng tràn ngập thân thiết, “Tôi đã cùng Lão Lục ở một thời gian dài với nhau, hai chúng tôi là một đôi.”

Trong nháy mắt tất cả người trên bàn tiệc đều đóng băng lại, mọi người há miệng nhìn anh cùng Lục Hạo, cằm cũng muốn rớt xuống bàn, ngay cả Lục Hạo cũng mở to hai mắt nhìn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Vu Hướng Nam sẽ lựa ngay lúc này mà thông báo chuyện của bọn họ. Bất quá quay lại chuyện vừa rồi, tuyên bố chuyện này ngay trong lúc bạn bè đang tụ họp đông đủ, cũng có thể coi là phù hợp quá mức, so với việc nhắn tin còn tốt hơn! Thể hiện sự thân thiết cùng thẳng thắn, bộc trực cùng ngay thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh!

Vì vậy Lục Hạo đưa mắt nhìn, hạ giọng giả vờ thần bí, “Tôi hỏi nè, các anh sẽ không đi đến chỗ quân khu tố cáo chuyện tôi cùng Lão Vu chứ hả?”

“À …. sao lại thế được chứ?” Mọi người đều thể hiện lập trường, dù đau lòng cũng hạ quyết tâm, nếu như dám đi đồn thổi, làm lộ chuyện, bán đứng anh em, sẽ không chết tử tế, trời giáng sấm đánh!

Bầu không khí trở nên hòa hợp một lần nữa, có người nhìn nhìn Vu Hướng Nam, không thể tin được mà thở dài. “Nhìn không ra đó nha, thằng nhóc cậu lại lại thích đàn ông! Các cậu ở bên nhau bao lâu rồi? Bắt đầu từ khi nào vậy?”

Vu Hướng Nam nhìn về phía Lục Hạo, Lục Hạo nghĩa bất dung từ, rót ly rượu kính rượu mọi người trước, sau đó thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, ba hoa chích choè mà kể lại câu chuyện tình yêu đóng thành tập hồi ký của bọn họ. Nói đến tình tiết gay cấn, còn kéo kéo góc áo Vu Hướng Nam. “Này, anh nói coi có đúng hay không?”

Vu Hướng Nam thở dài, “Chuyện mất mặt như vậy mà cậu cũng nói ra sao?”

Tiệc cưới xong xuôi, mọi người đều vui vẻ.

Cô dâu chú rể kính rượu xong, hai người mượn cớ sắp trễ máy bay, chưa phá động phòng đã đứng dậy cáo từ, Vu Hướng Nam nói lời từ biệt với Lâm Quan Quần, giờ hắn đã có chút say, vừa tiến lên liền ôm chặt lấy anh, không ngừng mà vỗ lưng Vu Hướng Nam, như không muốn buông tay. Vì vậy Lục Hạo âm thầm suy nghĩ, vừa rồi Vu Hướng Nam come out hết với mọi người, giờ ôm hắn thân mật chẳng kém gì cậu, không sợ người ta nhìn thấy được gì sao?

Lúc ra khỏi tiệc, Lục Hạo cẩn thận nhìn bậc thang, nói: “Anh uống hơi nhiều đó, có khỏe không vậy?”

“Rất vui, không có cảm giác say!” Vu Hướng Nam hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Hạo, “Thế nào, giờ có được tính là nhân viên chính thức hay chưa?”

“Tất nhiên tôi rất cảm động! Nhưng mà … chuyện đó không làm ảnh hưởng công việc của anh chứ?”

“Sợ cái gì, từ nay về sau lão tử một lòng một dạ chuyên tâm chế tạo kỹ thuật, không gây sự với người khác là được rồi.”

Lục Hạo muốn hỏi anh, có tiếc nuối gì không? Thế nhưng cậu hiểu rõ chí hướng của Vu Hướng Nam, cuộc sống thích ý nhất của anh, chính là mỗi ngày tiếp xúc với mấy cái thiết bị tinh vi kia, có lẽ là muốn từ cách bài bố bom của kẻ địch mà truy ra được mạng lưới, cùng nguyên nhân, đây mới là điểm mạnh của anh, cũng là điểm mà anh tự hào về bản thân nhất. Cho dù nhàn nhã, anh cũng trồng cây chăm hoa, có cơ hội nhất định sẽ đi đến sơn lâm Tây Bộ của Trung Quốc mà ngắm hoa cỏ.

“Này, cậu có đưa cha cậu đến bệnh viện khám tim chưa vậy?” Ngồi trên xe taxi, bỗng nhiên Vu Hướng Nam hỏi.

“Khám rồi, bác sĩ kê ra không ít thuốc, bất quá hiệu quả không cao, mà ổng cũng lười uống, nói thân thể mình cường tráng như trâu, còn bảo bác sĩ lừa tiền, còn nói tôi chuyện bé xé ra to.”

“Tôi có nhờ một người bạn ở Hoàng Sơn gửi đến loại thuốc tốt cho tim, cậu nấu nó chung với mật ong và gan heo, thành canh để uống, là phương thuốc cổ truyền đấy, hiệu quả rất tốt.”

Lục Hạo cầm tay anh, “Nói như vậy, anh đã chuẩn bị đi gặp cha mẹ chồng rồi à?”

“Cha mẹ chồng?” Vu Hướng Nam lo lắng đưa mắt nhìn tài xế xe taxi, sau đó trợn trắng mắt nhìn cậu, mấp máy môi không ra tiếng, “Anh muốn chết à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio