Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Lục Hạo cho rằng tiểu biệt thắng tân hôn, tất nhiên tiếp theo phải đại chiến ba trăm hiệp, thế nhưng Vu Hướng Nam đẩy cậu ra, “Gấp gì chứ, vấn đề của em thì có giải đáp rồi, nhưng anh còn vấn đề cần hỏi em!”
Lục Hạo bắt đầu động thủ động cước: “Chúng ta vừa làm vừa hỏi.”
“Đừng chọc anh đánh em.” Vu Hướng Nam chế trụ tay cậu rồi đẩy ra.
Lục Hạo biết anh đã giận rồi, nên không dám xằng bậy, liền đưa người ngồi xuống sofa, vừa đưa nước vừa đấm lưng, sợ rằng so với con chó mặt xệ trong nhà còn quá đáng hơn.
“Anh hỏi em, em không trả lời tin nhắn của anh, cũng ít gọi điện cho anh, là do anh bị ảo giác hay do em cố ý?”
“Cố ý đó.”
Vu Hướng Nam nhìn trời, Lục Hạo thẳng thắn như thế, nhưng lại khiến anh không biết phải làm sao. “Vì sao?”
Lục Hạo vừa xoa bóp xương cổ đau nhức mệt nhọc của anh do phải đi tàu xe đường xa, nói: “Em nói ra anh không được cười đó.”
“Đơn giản là do không tự tin, không thông suốt, muốn chia tay anh trước, để tương lai người ta có hỏi thì cũng coi như mình có chút mặt mũi.”
Lục Hạo nhảy ra trước mặt anh, “Lão Vu, hay anh đi học tâm lý đi, quả thực có thể nhìn thấu nhân tâm.”
Vu Hướng Nam cười nhạt: “Anh cứ nghĩ em là một người tràn ngập tự tin đấy.”
Lục Hạo thành khẩn: “Không phải là em không tự tin vào bản thân, mà là không tự tin vào hoàn cảnh. Dù sao cuộc sống cũng rất hiện thực, mà hiện thực rất tàn khốc! Cũng may do anh bực bội do bị cử đi hát, nếu như cử anh đi làm kỹ thuật, như cá gặp nước, rời khỏi chừng – năm, thành thật mà nói, tình cảm hai đứa sợ rằng sẽ phai nhạt, rồi sẽ mất đi, đúng vậy đó. Em nghĩ thay vì đau dài chẳng bằng khổ ngắn …” Thấy Vu hướng nam trừng mắt nhìn cậu, cậu cao giọng, “Em biết anh chính là một người đàn ông mạnh mẽ, anh có thể thanh tâm quả dục, vấn đề là, em không thể! Một ngày không gặp anh em đã khó chịu rồi, làm gì cũng không có sức, em nghĩ nếu cứ vậy mà qua mấy nắm chắc em xong đời thật quá! Anh với tên trước kia của anh, có cả giao tình xuất sinh nhập tử, cuối cùng cũng thế thôi. Chúng ta lại càng chẳng có gì, sống chung thì tốt, nhưng nếu không ở bên nhau, với anh thanh tâm quả dục sợ rằng còn nửa chết nửa sống huống chi em. Anh chắc rằng sẽ không mở miệng nói trước, thôi thì để em làm người xấu vậy.”
“Em làm người xấu?” Vu Hướng Nam vẫn còn bực bội. “Anh thấy em muốn làm tình thánh thì giống hơn! Có ở bên nhau được không là do hai người quyết định, em trốn tránh anh, anh sẽ bực bội đòi chia tay với em, vậy nghĩa là em đang xử lý một cách tiêu cực. Suốt ngày hỡ chút là kêu gào, còn tưởng em có năng lực, nghĩ không ra cũng chỉ biết phô trương thanh thế hù dọa người ta! Em không tin anh sao? Chẳng phải lúc trước anh đã nói với em, anh với em sẽ ở bên nhau, anh không sống cùng em, thì em để anh sống với ai? Còn có ai mặt dày như em mà chịu quấn lấy anh như thế chứ?”
“Tên họ Lâm kia cũng quấn lấy anh mà?”
“Được, qua vài năm nữa hắn được được điều từ trung ương tới đây để thị sát, có phải em sẽ thành toàn cho bọn anh không?”
Lục Hạo “Oa” tiếng rống lên: “Anh với ai cũng được, trừ hắn ra, em không đồng ý! Tên đó hả, hoàn toàn là một tên cầm thú mà! Em nói cho anh biết, nếu anh đi tìm người phải trưng cầu ý kiến của em trước.”
“Có muốn nâng tay của anh đặt vào tay của người đó luôn không?”
“…”
“Em hào phóng vậy sao?”
“…”
Vu Hướng Nam vừa tức giận vừa buồn cười: “Hình như em cũng không phải người khoan dung đến thế.”
Lục Hạo giơ một ngón tay lên đưa lên miệng anh, “Em chỉ hỏi anh một câu, có phải anh đã trở về rồi hay không? Nếu vấn đề giữa hai chúng ta đã được giải quyết, vậy giờ chúng ta còn cãi nhau làm gì?”
“Nói vậy không đúng đâu, anh là nhân tài, đâu đều muốn cướp, mắc gì anh phải ở lại đây?”
Lục Hạo giậm chân, thực sự là miệng cũng không nói lại được anh, cậu liền nắm lấy tay Vu Hướng Nam kéo đến thư phòng, sau đó mở máy vi tính, “Anh tự xem đi, em không giải thích.”
Vu Hướng Nam ngạc nhiên nói: “Xem gì cơ?”
“Nói chung không phải để anh xem GV, dù sao anh cũng không thích nó.” Lục Hạo mở một browers, sau đó đưa cho Vu Hướng Nam, “Anh cứ tra lịch sử của hai ngày qua đi.”
Vu Hướng Nam tiện tay mở trang download.
“A a a, không phải cái này.” Lục Hạo gào lên, liền nhanh chóng lấy tay che màn hình, khiến Vu Hướng Nam phì cười.
“Phía dưới, phía dưới, anh xem cái ở dưới ấy.”
Vu Hướng Nam liền bỏ qua mà kéo xuống dưới,
—- “Tuyển dụng ở Bắc Kinh”
Xuống chút nữa
“Cuộc thi nhân viên công vụ Bắc Kinh”
Xuống chút nữa
“Công việc ngắn hạn ở Bắc Kinh khá ổn”
Xuống chút nữa
“Kỳ thực, em rất muốn hỏi bạn của anh có phải lo được đường hay không, nếu được thì có thể điều em qua đó không, nếu được thì tốt, còn nếu không thích công việc bên đó, em sẽ đi buôn bán. Em có mấy người bạn cũng làm vật liệu xây dựng, đang chuẩn bị để em qua đó nhận thị trường tiêu thụ, gần đây ngành này cũng hot, mà bạn của em cũng làm rất tốt, em vừa hỏi liền nói em biết. Lúc anh đi em cũng muốn đi rồi, cảm thấy dù sao thế giới này cũng khó có việc vẹn toàn đôi bên. Muốn ở bên nhau, chắc chắn sẽ có một bên phải hy sinh, nếu không tất cả mọi người sẽ không ai chịu lui bước, nói chia là chia rồi. Em luyến tiếc anh, sau này đi đâu mà gặp được một người như anh đây. Đương nhiên chủ yếu cũng nghĩ là một người tốt như em, sợ rằng đời này anh sẽ không gặp được người thứ hai, nếu như anh không có em, thật là nhiều thê thảm, nhiều cô đơn, nhiều …”
Vu Hướng Nam ôm lấy cậu, đôi môi ấm ấp liền ngăn lại lời cậu định nói.
Hơn nữa ngày, Lục Hạo nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Được rồi, hiện tại anh đã trở về, em cũng không cần phải tìm việc chi nữa.”
“Có phải em nghĩ anh rất ích kỷ, luôn muốn đồng thời cả hai không? Anh cảm thấy bản thân không hề đúng tí nào, rõ ràng chết sống muốn đi Bắc Kinh, kết quả là trách em thay lòng.”
“Quả là hơi ích kỷ.”
Vu Hướng Nam chờ mong một lời dỗ ngon dỗ ngọt, ai ngờ lại nghe được một câu nói thật lòng, khiến anh nhất thời không thích ứng kịp. Lục Hạo nở nụ cười. “Em chỉ là dân thường, anh ở bên em lâu như vậy, càng lúc càng tầm thường, có chút ích kỷ rồi.”
Vu Hướng Nam xấu hổ cười: “Vậy trước đây anh trong mắt em, là một người không phạm thế trần à?”
“Nói đúng hơn là y như tiên nữ.”
Vu Hướng Nam nghe được hai chữ “Tiên nữ”, trong lòng như đạp phải mìn, liền đưa tay chuẩn bị tát cậu.
Lục Hạo một tay luồn dưới nách Vu Hướng Nam một tay nắm lấy tay anh, sau đó dùng hai tay ép chặt lại, đây là một chiêu khá là hạ lưu, thật ra là do cảnh sát học tập khi phải đối phó với mấy tên lưu manh, đương nhiên cũng có người nói là do cảnh sát học từ mấy tên tiểu lưu manh mà ra. Vu Hướng Nam chỉ cảm thấy nách tê rần, là do bị chặn ngang người, đây là lần đầu tiên anh thấy chiêu này, nên không biết phá giải thế nào.
“Tiểu biệt thắng tân hôn đi, lão Vu, chúng ta trên giường đại chiến ba trăm hiệp nha.”
“Trước đây em cả đêm cũng hơn hiệp, giờ biến thành , có phải em già rồi không? Không nổi à?”
“Không phải hiệp còn lại dành cho anh sao, nếu không mình em cả đêm thì dài lắm đó.”
… Ba trăm hiệp …
Trong thời gian yêu thương đánh nhau kịch liệt, đột nhiên Vu Hướng Nam phát hiện con chó mặt xệ trong nhà đang ngồi xổm đầu giường nhìn bọn họ, nhìn đôi mắt của nó, khiến cho anh quả thật muốn sụp đổ.
Lục Hạo quay đầu lại, khuôn mặt cũng đỏ lên, cảm giác như trong lúc cha mẹ đang XXOO, thì lại thấy con mình đứng đó. Cậu cả người xích lõa nhảy xuống giường, kéo cả người đầy nếp nhăn của con chó mặt xệ, bỏ nó nhốt ngoài phòng khách.
Lúc trở về Lục Hạo cười hề hề, “Này, lúc đó anh nghe thấy em nói cùng Tiểu Thặng ngủ chung giường, ở chung phòng, khuôn mặt anh đen như màu đất vậy, ôi chao, em cười chết mất.”
Vu Hướng Nam liếc nhìn cậu: “Vậy trước đây em ở chung với lão đại đã nhiều năm như thế, lúc anh biết chẳng phải rất bình tĩnh hay sao?”
“Ổng cao lớn thô kệch như vậy, sao em có thể coi trọng ổng chứ?” Lục Hạo suy nghĩ một chút, rùng mình một cái.
“Lúc trước em coi trọng anh, vì anh đẹp sao?”
“Cũng có một chút.”
“Nông cạn!” Tàn bạo.
“Chủ yếu là khí chất, cách nói năng! Kỳ thực em là người xem trọng nội hàm! Thật đó!”
Vu Hướng Nam “Nga” —— một tiếng, “Kỳ thực không có gì cả, đối tượng của anh, đầu tiên là phải đẹp, nếu không thì khỏi bàn. Em đẹp như vậy là được rồi, còn gì mà khí chất, cách ăn nói, không cần thiết.”
Lục Hạo đau khổ cười, “Anh là đang khen hay đang chửi em vậy?”
“Mỗi cái một nửa.” TOÀN VĂN HOÀN