Tiếng vỗ tay vang lên từ trên biển, chỉ thấy bóng dáng hai người nhanh chóng nhảy xuống mặt nước, một người hăng hái, một người chững chạc.Trên bãi biển bắt đầu phân chia thành hai phái, thậm chí còn mở cá cược, mọi người đánh cược xem ai sẽ thắng.Mặc dù mới vừa rồi biểu hiện của người trẻ tuổi khiến người ta khắc sâu, nhưng thực lực của người bình tĩnh kia cũng thật không thể coi thường, cho nên cũng không thiếu người đặt cược cho người lớn tuổi chính là Lão Mộ.
Về phần trọng tài của cuộc tỷ thí này chính là cô nương Niệm An vừa thông minh vừa xinh đẹp của chúng ta, cổ động viên chủ lực chính là đứa trẻ trong bụng cô, quy tắc so tài là: trên chiếc du thuyền cách đây m có một quả cầu nhỏ, người nào bơi tới chiếm được quả cầu trước, sau đó bởi trở lại giao tận tay cho trọng tài mới được tính là chiến thắng.
Từ quy tắc có thể nhìn ra, trên đường thế nào không quan trọng, mấu chốt là người cuối cùng giao quả cầu cho trọng tài là ai.Vì vậy có thể liên tưởng là, mặc kệ người nào lấy được quả cầu trước, trên đường có vô số cơ hội để cướp lại quả cầu, mà thú vị ở chỗ, trên đoạn đường này, bọn họ không chỉ so tài xem ai nhanh hơn, mà còn so tài xem thủ đoạn giật đồ của ai cao hơn.
Niệm An ngẩng đầu nhìn, tại đây chỉ trong chốc lát hai người đã bơi được một đoạn khá xa.Mặt biển dao động không ngừng, hai người dần dần hóa thành một chấm đen khẽ lên khẽ xuống trong làn sóng trắng.Nhìn tình hình trước mặt, thực lực vẫn cân bằng.Tốc độ của anh chàng Đông Phương rất nhanh, nhưng Lão Mộ cũng theo sát phía sau, cuộc tranh tài rất đáng xem.
Niệm An khá lo lắng, trong lòng cô vẫn là hy vọng Lão Mộ chiến thắng, dù sao lòng tự trọng đàn ông vẫn cần được bảo vệ.Chỉ là cô cũng muốn xem thử xem, nếu Lão Mộ thua thì thế nào.Lúc thắng có thể nhìn thấy phong thái của một người, lúc thua cũng có thể ra phong độ của một người.
Lúc này có người đứng sau gọi Niệm An: “Thật tình cờ, chị cũng ở đây.” Giọng nói rất quen thuộc, Niệm An quay đầu nhìn lại, hẳn là Mộ Tình, bên cạnh cô còn có Tiêu Thần.
“Hai người cũng tới chơi?”Niệm An cười tự nhiên.
Ánh mắt Tiêu Thần cũng không dừng lại trên người cô, anh thân thiết nắm tay Mộ Tình, lời nói khá trầm thấp chững chạc: “Thân thể Tình Tình cũng khỏe rồi, anh dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo một chút.” Dáng vẻ chăm sóc người khác của anh như vậy, xem ra không phải ngày một ngày hai.
Tình Tình le lưỡi một cái: “Đúng vậy, dẫn em tới biển cuối cùng không cho em mua đồ bơi, làm như người em xấu lắm không bằng.” Nói xong cô nghiêng đầu nhìn Niệm An, “Vừa rồi nghe nói bên này có cuộc tranh tài rất náo nhiệt, không phải là ba tôi chứ?”
Niệm An nâng mày, thuận tay chỉ hướng xa xa: “Sao lại không phải?Nhìn chiếc du thuyền kia kìa, chút nữa thôi là bọn họ lấy được quả cầu trước mặt rồi.Không biết....?”
Lời của cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên có người “A” lên một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Mẹ nó, thua rồi, quá nhiên vẫn là người trẻ tuổi lợi hại.” Có người nói như vậy.
“Nhìn lại đi, cách xa như vậy cũng nhìn ra được là ai với ai sao, tôi lại thấy ngược lại, cảm thấy cơ thể vững chắc của vị đại thúc kia, vừa nhìn là có thể đoán ra được là người thường xuyên luyện tập, tôi có lòng tin với anh ta.” Đây là lời của một cô gái nói.
Mộ Tình nghe xong cảm thấy thích thú: “Chị Niệm An, chị thấy ba tôi có thắng được không?”
Niệm An vẫn chưa trả lời, Tiêu Thần đã trả lời trước, “Anh cá là ba em sẽ thắng.”
Mộ Tình kêu lên: “Thua thì làm sao, nếu không anh phải mời mọi người ăn cơm.”
Tiêu Thần đưa tay xoa đầu cô: “Cô nhóc xấu xa, những ngày qua không phải em đều ăn không uống không của anh hay sao?Ý em chính là muốn anh mời khách.Hơn nữa nhất định anh đoán không sai, nếu tổng giám đốc Mộ thua, anh mời cơm, nơi nào tùy mấy người quyết định, nếu tổng giám đốc Mộ thắng, vậy em cũng đừng hòng thoát khỏi, chuẩn bị mời anh đại tiệc đi!”
....
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ hài hòa lạ thường, Niệm An không biết nói gì.Thời gian này cô tới thăm Mộ Tình, % sẽ gặp Tiêu Thần, một lần có thể coi là tình cờ, hai lần cũng có thể coi như là trùng hợp, ba, bốn lần....chỉ sợ là có nguyên nhân.
Sau khi Tiêu Thần ra ngoài mua đồ uống, Niệm An với Tình Tình ngồi một chỗ chờ người cầm quả cầu bơi lại, Niệm An mở miệng hỏi một câu: “Quan hệ của con và Tiêu Thần đã tốt hơn rồi sao?”
Tình Tình trợn mắt nhìn Niệm An một cái, vội vàng che miệng của cô lại, sau đó đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, giống như đang nhìn xem Tiêu Thần có ở gần đây hay không: “Bà chị tốt, đừng nói đùa.Tôi với anh ta không có quan hệ gì, mấy ngày nay ăn uống cùng anh ấy là vì có việc muốn nhờ anh ấy làm.Anh ấy cũng coi tôi như em gái, tôi cũng vui vì có một ông anh miễn phí như vậy, thật tốt....”
Niệm An vỗ vỗ mu bàn tay cô, trêu đùa nói: “Không phải thì không phải, con cũng không cần nắm tay tôi chặt như vậy.”
Tình Tình chợt thả lỏng bàn tay, cảm giác bị nhìn xuyên thấu, chỉ có thể thở dài: “Thật không thể gạt được chị, lần này tôi nằm viện, vẫn là anh ấy chăm sóc tôi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, mặc dù không biết đó là áy náy hay còn gì khác nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất biết ơn.Tôi rất muốn tiến triển để anh ấy là người đàn ông của tôi, nhưng chuyện này không thể ép buộc, nên để anh ấy nhắc tới mới phải.”
Niệm An cười cười.
Lúc hai người nói chuyện, cuộc tranh tài đã tới giai đoạn gay cấn.Chỉ thấy có một người cầm quả cầu bơi tới, khoảng cách đã được rút ngắn một nửa, đổi lại thành có một người đuổi sát phía sau, căn cứ vào kỹ thuật để phân tích thì đại khái cách nhau khoảng mười thước, chỉ là khuynh hướng này, dường như cự ly đang dần thay đổi lớn.
Tình Tình nhẹ giọng kinh hô: “Bố già thật lợi hại nha, thể lực tốt như vậy, bỏ xa người trẻ tuổi kia đến mấy mét.”
Không tệ, lúc này có thể thấy rõ ràng, người cầm khí cầu bơi ở phía trước chính là Lão Mộ.Tiếng hoan hô xung quanh giống như cùng một dạng sóng biển, một lớp áp đảo một lớp, náo nhiệt khác thường.
Chỉ là lúc này Niệm An khẽ nhếch khóe miệng: “Cũng không nhất định như vậy, con xem người đằng sau đang tăng tốc, tới bờ có thể đuổi theo, cho nên ai thắng ai thua khó có thể nói được.”
Tình Tình giật mình: “Không phải chứ, chuyện này đều có thể tính ra sao?”
“Em quên cô ấy đã dạy cái gì rồi sao?” Tiêu Thần mua đồ uống xong đã trở về cười nói.Niệm An đã từng là giáo viên đại học B, cô lấy kiến thức chuyên nghiệp, tính được chuyện này cũng không phải quá khó.
“A, nhớ rồi, mấy năm trước chị Niệm An còn phụ đạo cho em mấy tháng số học, đáng tiếc là em không có hứng thứ với cái đó, cho nên mới phải giấu ba.Đều là vì trẻ con không hiểu chuyện....”
Tiêu Thần liếc mắt lườm cô: “Còn làm trò, giờ đã hiểu chuyện rồi sao?”
Mặt Tình Tình đỏ dần lên, còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Niệm An bên cạnh đi tới bờ biển, vì vậy liếc mắt bảo Tiêu Thần: “Tạm thời không đề cập tới chuyện này, mau xem xem rốt cuộc cơm trưa do ai phụ trách.”
Tiêu Thần không ngẩng đầu liền cười: “Nói em ngốc còn không tin, nhất định là tổng giám đốc Mộ thắng, không sai vào đâu được.”
Tình Tình không hiểu: “Anh nhìn cục diện hiện tại đi, người trẻ tuổi kia vừa rồi cho thấy thực lực, bây giờ sức của anh ta rất mãnh liệt, đã đuổi theo tổng giám đốc Mộ rồi.Nếu anh ta muốn đoạt lấy quả cầu cũng không phải chuyện khó khăn....”
Chợt nước biển chợt dâng lên, quả nhiên Lão Mộ bị hạ xuống, tốc độ chậm một nhịp, sau đó rất nhanh bị tiểu tử phía sau đuổi theo, hai người ngang tài trong nước.Bơi từ du thuyền trở về đây cũng coi như m, lúc này có thể bơi được đã là rất tốt rồi, lại còn phải tranh đoạt lẫn đâu thật đúng là liều mạng!
Trong nước đánh nhau quá khó khăn, huống chi là thể lực hai người đàn ông giờ đây sắp cạn kiệt? Đông Phương Hiểu Vũ không biết là uống lộn thuốc gì, ôm lấy thắt lưng Lão Mộ không chịu buông tay, Lão Mộ một tay giữ quả cầu, một tay khác đẩy thế nào cũng không tránh khỏi chàng trai kia.Bị anh ta kéo như vậy, dù sức Lão Mộ có nhiều hơn nữa cũng không qua được, cho nên khoảng cách ngắn ngủi hơn m bị bao vây.Anh chỉ có thể từ bỏ việc bơi về phía trước, trước mắt giải quyết Đông Phương Hiểu Vũ cái đã.
Đá quăng rồi đánh, thằng nhóc này cực kỳ quật cường bám chặt trên người Lão Mộ, thật là hết ý kiến, nếu còn giằng co như vậy nữa, kết quả tranh tài không nói, chỉ sợ bị tên tiểu tử kia kéo, hai người bọn họ cùng mệt mà chết trong nước mất.Nghĩ vậy Niệm An đứng ngồi không yên.
Tình Tình nhìn tình hình cũng phải nhíu mày kêu: “Làm cái trò gì vậy, không giành được thì thôi, còn kéo người ta trong nước, không phải muốn chết chứ?”
Tiêu Thần cười: “Tiểu tử này cũng đấu không lại.”
Nhớ tới lời vừa rồi anh còn chưa nói xong, Tình Tình hỏi: “Xin bậc thầy chỉ giáo, vừa rồi tại sao anh lại cảm thấy ba em nhất định sẽ thắng, còn nữa, cái gì gọi là đấu không lại?”
Tiêu Thần vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Cô gái ngốc, em quên trọng tài là ai à?”
“Là Niệm An, em biết mà.” Tình Tình nhanh chóng trả lời, sau đó trong mắt cô thoáng hiện một tia sáng, “A, anh nói là trọng tài sẽ thiên vị sao, lúc đó cho dù anh chàng kia thắng, chị ấy cũng sẽ nói là tổng giám đốc Mộ thắng?”
Tiêu Thần sờ sờ trán cô: “Thật thông minh, việc này chỉ có em mới nghĩ đến.”
Tình Tình né tránh: “Sao em lại có cảm giác không phải anh đang khen em, em nghĩ không đúng sao?”
Tiêu Thần ý bảo cô nhìn lại.
Ngay vào lúc này, trọng tài vốn là ở trên bờ, vậy mà không biết lấy ở đâu ra một chiếc thuyền, từng sải từng sải bơi tới chỗ của hai tuyển thủ.
Lão Mộ lúc này không còn sức, mà Đông Phương Hiểu Vũ cũng không khá hơn là bao, nhưng anh làm gì cậu ta cũng không chịu buông tay.Niệm An vung mái chèo vào lưng hai người, sau đó dùng sức nhảy xuống tách hai người ra.Sau khi tách ra, cô làm một việc khiến người khác không khỏi giật mình, cô đưa tay nhận lấy quả cầu trong tay Lão Mộ, sau đó mỉm cười với anh.
Trên bờ mọi người phát ra tiếng ảo não, nói thẳng sao trọng tài có thể như vậy, dĩ nhiên người biết nội tình chỉ cười một tiếng: người ta là vợ chồng, dĩ nhiên phải giúp người nhà mình, chuyện bình thường thôi mà.
Lúc đám người tản đi, thấy Niệm An chìa tay về phía Đông Phương Hiểu Vũ, đồng thời ném quả cầu vào tay cậu ta, lôi cậu ta lên thuyền, để Lão Mộ bơi một mình trở về!
Tình Tình quả thực là khiếp sợ: “Không phải chứ, sao có thể như vậy? Tức là, tổng giám đốc Mộ thua?”
Tiêu Thần cũng cau mày, anh nhìn thấy lúc Niệm An đi tới, trực giác nghĩ là cô sẽ hỗ trợ, sao lại như vậy.
Vậy mà chờ lúc Niệm An trở lại bên bờ, chuyện cô làm đầu tiên chính là bảo người ta gọi vào số , bởi vì bạn Đông Phương bị sặc nước biển, hiện tại có chút thở không ra hơi.Chỉ là thằng nhóc này cương quyết cự tuyệt, lúc bị người ta vác đi còn hỏi: “Chị An, là em thắng đúng không?”
Sau khi nhận được sự khẳng định cậu ta vẫn không chịu dừng lại, chờ đến khi Lão Mộ đi tới, sau đó cười to một tiếng: “Ông chú, thật ngại quá, tôi thắng rồi, nếu không phục, lần sau chúng ta so tài.”
Lão Mộ tiến lên một bước ôm Niệm An, cười lại với cậu ta: “Được, lần sau tôi sẽ cố gắng thắng cậu.”
Lời này tương đương với việc anh thừa nhận mình thua, rõ ràng quả cầu từ tay anh tới trọng tài, hơn nữa trước đó anh còn bỏ xa Đông Phương vài mét, tính thế nào anh đều không thua, mà anh dĩ nhiên lại nhận mình thua....
Niệm An cười, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nói: “Ông xã, em sai rồi.”