Bạch Trác là ai? Bạch Trác chính là người đàn ông thần bí trước mắt này, chính là người bắn chết Ô Thiện Lương mà mắt không chớp một cái. Hiện tại cánh tay hắn đang nhỏ xuống từng giọt máu, trên mặt lộ vẻ khủng hoảng. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, ở nơi hẻo lánh bí ẩn thế này lại có thể bị người khác phát hiện. Phải biết rằng đêm nay ra tay bắt cóc Trần Hồng Đính, chỉ là ý định đột nhiên xuất hiện. Đám người đầu trọc cũng là lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm chỉnh. Ở đây sẽ không có người nào phát hiện.
Vì sao trong kế hoạch kín kẽ như vậy, ở đây vẫn bị người khác phát hiện.
Nhưng bây giờ không phải là thời gian tự hỏi về những điều này. Trong nháy mắt khi Bạch Trác bắn chết Ô Thiện Lương, đã nhanh chóng xoay người về phía sau, hai tay giơ lên thật cao, trên mặt lộ ra thần sắc khủng hoảng.
– Đừng giết tôi, đừng hiểu lầm. Tôi bị ép buộc, tôi là con tin. Trong túi tôi có giấy chứng nhận công tác. Tôi là huyện trưởng huyện Hoa Hải của Thiên Triều.
Thật sự là huyện trưởng!
Tô Mộc nhíu mày. Người này thật sự xem mình là kẻ ngu si sao? Chuyện mới rồi rất rõ ràng, anh còn ở đây giả vờ, nói cái gì anh là huyện trưởng. Cho rằng chúng tôi đều tay mơ, rất dễ lừa gạt sao? Đơn giản là buồn cười!
Mà trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, Bạch Trác đã đi về phía trước hai bước. Đưng xem thường hai bước này. Hai bước này khiến khoảng cách giữa hắn và Tô Mộc rút ngắn lại gần ba thước. Ba thước này đối với một người bình thường cũng là một khoảng cách rất ngắn. Càng không nói tới loại người được huấn luyện nghiêm ngặt như Bạch Trác.
– Cẩn thận!
Đệ Ngũ Bối Xác sốt ruột hô lên.
– Đã muộn rồi. Tới đây cho tôi!
Bạch Trác nhào về phía Tô Mộc, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, rõ ràng muốn bắt Tô Mộc làm con tin. Chỉ có điều vẻ mặt như vậy vừa hiện lên, liền bị một sự kinh ngạc thay thế. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới. Người đàn ông trước mắt này nhìn hào hoa phong nhã lại có lực lượng lớn và thân thủ linh hoạt như vậy.
Ầm!
Thân thể Bạch Trác sắp chạm đến Tô Mộc, Tô Mộc chợt vọt về phía trước. Ngay lập tức khuỷu tay phải hung hăng đánh từ trên xuống, đúng lúc đập vào ngực Bạch Trác. Lực đạo lần này tương đối mãnh liệt. Đúng lúc, Bạch Trác bay về phía sau, khiến hắn nặng nề rơi xuống ô tô. Gia hỏa này thật sự đủ tốt.
Ầm.
Nóc xe không ngờ bị đập thủng một lỗ. Hắn lập tức bắn ngược ra, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đệ Ngũ Bối Xác có chút đáng thương đảo mắt nhìn qua Bạch Trác. Cô biết Tô Mộc không đơn giản. Ở dưới trường hợp như vậy, lại đánh chủ ý vào Tô Mộc, bắt hắn làm con tin. Bạch Trác thật sự đã chọn sai người. Thật buồn cười.
…
Tên họ: Bạch Trác
Chức vụ: Huyện trưởng huyện Hoa Hải thành phố Tây Thẩm tỉnh Giang Nam.
Yêu thích: Rình trộm!
Mức độ thân mật: !
Lên chức: Màu xám!
Bệnh không tiện nói ra: Vỡ thận!
Nhìn riêng tư: Giết chết người trước mắt, từ chỗ ổ cứng di động của Ô Thiện Lương!
Nhân mạch:…
Tô Mộc cũng không nhàn rỗi. Trong nháy mắt khi chạm vào Bạch Trác, hắn đã biết đại khái tất cả tin tức về Bạch Trác. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới chức vị của gia hỏa này lại cao như vậy. Là huyện trưởng huyện Hoa Hải thành phố Tây Phẩm. Phải biết rằng, Tô Mộc có biết về thị huyện Hoa Hải. Thành phố Tây Phẩm cũng là thành phố địa cấp đầu tiên mà hắn chuẩn bị đi xuống đôn đốc kiểm tra. Nói đến huyện Hoa Hải, vị trí địa lý thật sự đủ hẻo lánh, cũng là một huyện nghèo trong tỉnh Giang Nam.
Quan trọng hơn chính là nơi này cách huyện Hoa Hải thật sự không gần. Xem ra gia hỏa này vì có thể giữ bí mật. vẫn đủ cẩn thận! Chỉ có điều, cho dù anh cẩn thận hơn nữa, cũng vô ích. Đừng nói anh là Huyện trưởng. Cho dù anh là một thị trưởng là một tỉnh trưởng, chỉ cần liên lụy đến chuyện an ninh quốc gia Thiên Triều, đều sẽ bị bắt. Hơn nữa anh còn không chỉ là Huyện trưởng đơn giản. Huyện trưởng đối với anh, không ngờ chỉ là chức vụ phụ. Chức vụ thực của anh là gián điệp của Hải Ngạn.
Thật ra gián điệp cũng không phải là tư cách gián điệp thật sự, mà là thâm nhập vào, vì bên kia phục vụ! Nếu như thật sự bắt đầu từ gián điệp một bên, vị này đúng là một sự khiêu khích và sỉ nhục đối với chế độ quan liêu của Thiên Triều!
– Không biết sống chết!
Đệ Ngũ Bối Xác lạnh lùng nói.
– Hai vị đại ca, có phải nên suy nghĩ mở trói cho tôi trước hay không?
Đúng lúc này Trần Hồng Đính xác định không có nguy hiểm, mới từ chỗ ẩn thân nhảy ra. Thật ra từ lúc mới tiến vào, hắn đã chọn trúng chỗ ẩn thân.
Là một điều tra viên đạt tiêu chuẩn quốc an, chút năng lực ứng biến đó, Trần Hồng Đính vẫn phải có.
– Không có sao chứ?
Đệ Ngũ Bối Xác cởi dây trói cho Trần Hồng Đính xong, hỏi.
– Chị nói xem?
Trần Hồng Đính cầu xin.
– Được rồi. Biết em cực khổ, biết em vất vả công lao lớn. Nhiệm vụ lần này sẽ nhớ công đầu cho em.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
– Có thật không?
Ánh mắt Trần Hồng Đính liền sáng ngời.
– Giả!
Đệ Ngũ Bối Xác đi qua xem tình hình Ô Thiện Lương thế nào. Tô Mộc lại trực tiếp đi tới, khống chế Bạch Trác. Chỉ có điều lúc này Tô Mộc đối mặt với Bạch Trác, trên mặt không có bất kỳ sự đồng tình thương hại nào.
– Làm người tốt không làm, lại lựa chọn làm chó. Thật đúng là tự làm bậy không thể sống.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
– Anh?
Thân thể Bạch Trác truyền đến sự đau đớn, trán không khỏi giọt mồ hôi.
– Anh, người này giao cho em!
Trần Hồng Đính cười, đi lên trước, nhận lấy Bạch Trác từ trong tay Tô Mộc. Hắn giống như ảo thuật lấy còng tay ra còng lại, sau đó bắt đầu hành động. Trong chớp mắt, từ trên người của Huyện trưởng, thoáng cái hắn lục ra không ít đồ. Tô Mộc nhìn thấy những thứ này, không nhịn được khiếp sợ. Phải biết rằng mấy thứ này, tùy tiện lấy ra, đủ khiến Tô Mộc chết ngay tại chỗ. Thật sự đủ âm hiểm.
Những thứ này nhìn thôi cũng biết chuyên dùng để tấn công. Trần Hồng Đính làm những điều này đơn giản nhàn nhã, dường như rất quen thuộc.
– Hắn thế nào?
Tô Mộc hỏi.
– Không tốt. Phát súng kia trực tiếp trúng vào điểm yếu hại.
Đệ Ngũ Bối Xác lắc đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ và ảo não. Phải biết rằng Ô Thiện Lương người này thật sự không đơn giản. Nếu có thể bắt sống thì tốt. Nếu bắt sống sẽ giảm bớt nhiều việc.
– Người này rất quan trọng sao?
Tô Mộc hỏi.
– Đương nhiên!
Đệ Ngũ Bối Xác tiếc nuối nói:
– Trong tay hắn có một thé, không biết giấu ở chỗ nào? Món đồ kia đối với quốc an chúng ta đối với quân đội đều rất quan trọng. Nếu có thể tìm được, tuyệt đối sẽ… Thôi đi. Tôi nói với anh những điều này làm gì! Dù sao anh cũng không hiểu.
Thật sự không cứu sao?
Thật sự như vậy sao?
Trong lúc bất chợt Tô Mộc nghĩ đến, nếu thật sự như vậy, nếu mình có thể lấy được món đồ kia, có phải sẽ cứu vãn được tổn thất của quốc gia. Đồng thời, có thể làm cho quốc an nợ mình một món nợ ân tình. Chỉ cần để quốc an nợ, sau này nếu như thật sự cần tới quốc an, bọn họ sẽ không cự tuyệt. Lại nói, vật đó thật sự quan trọng như vậy, liên quan đến quân đội, vậy Tô Mộc càng muốn lấy được.
Chỉ cần lấy được thứ đó, đưa cho Từ lão, tin tưởng Từ lão sẽ phát huy giá trị của nó tới mức lớn nhất.
Từ khi nhận Từ lão làm ông nuôi, Tô Mộc vẫn chưa từng đưa cho Từ lão thứ gì đáng quý trọng. Coi như là hiếu kính lão nhân gia cũng được!
Nghĩ vậy, Tô Mộc liền trực tiếp đi về phía Ô Thiện Lương. Năng lượng bên trong quan bảng lặng lẽ vận chuyển. Theo năng lượng thần bí này rót vào, trái tim Ô Thiện Lương vốn ngừng đập, không ngờ lại bắt đầu nhảy lên. Mặc dù rất yếu ớt, nhưng rất chân thật.
Nhưng Tô Mộc cũng không để lộ ra, chỉ như làm bộ làm tịch. Đệ Ngũ Bối Xác chỉ nhìn lướt qua, liền không tiếp tục để ý tới Tô Mộc nữa. Một người chết, Tô Mộc có thể lăn qua lăn lại nữa thì có thể được gì.
Ai ngờ đúng lúc này, Tô Mộc đã từ trong tay Ô Thiện Lương nhận được tin tức muốn có.
Quan bảng biểu hiện trong cột nhìn riêng tư: ổ cứng di động gửi ở trong một gian hội sở Nhã Trúc tại thành phố Thanh Lâm!
Thứ này để ở nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn. Ô Thiện Lương không ở trong khách sạn sang trọng nhất của thành phố Thanh Lâm, lại đem ổ cứng di động đường hoàng đặt ở trong phòng. Nói cũng phải. Ở dưới tình huống như vậy, ai có thể ngờ Ô Thiện Lương lại ở trong Nhã Trúc? Lại có người nào có thể đoán được, Ô Thiện Lương sẽ đem thứ quan trọng như vậy, giống như một miếng vàng, tùy ý để đó.
Đủ thông minh!
Đủ quyết đoán!
Đương nhiên cuối cùng Ô Thiện Lương vẫn không thể sống sót!
Phải biết tuy rằng quan bảng rất thần kỳ, nhưng cũng không thần kỳ đến nức có thể cải tử hồi sinh. Quan bảng nói ra bệnh không tiện, tối thiểu cần có một điều kiện quan trọng, đó chính là người sống. Người chết như Ô Thiện Lương, Tô Mộc có thể mượn năng lượng quan bảng tạm thời khiến hắn sống lại, đã coi như là nghịch thiên. Nếu thật sự muốn làm tiếp, không có khả năng.
Nhưng không sao. Loại người cặn bã như vậy, chết bao nhiêu đều không đáng để thương hại!
Về phần nhiệm vụ quốc an lần này sẽ trở thành thế nào, vậy không phải là điều Tô Mộc có thể quan tâm. Mình cũng không phải là người của quốc an. Không cần điên khùng theo chân bọn họ. Mình bị bọn họ liên lụy thiếu chút nữa phải đối mặt bắn nhau, đã rất không tệ. Chẳng lẽ còn muốn mình bán mạng cho bọn họ sao?
– Tô Mộc, người này chúng ta áp giải đi. Về phần anh, anh tùy tiện lái chiếc xe trở về đi. Chuyện của anh chúng tôi sẽ báo cáo lên trên, đồng thời đổi phương thức khác để ăn mừng cho anh. Yên tâm, phương diện các nhân tố mặt trái trong đó, chúng tôi đều sẽ sửa chữa.
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
Còn có thể nhận công lao sao?
Nói thật, Tô Mộc không nghi tới. Chỉ có điều quốc an làm việc, hắn cũng không có quyền can thiệp.
– Không nhất thiết phải nhận công lao đi?
– Anh, không thể nói như vậy được. Nếu như không có một cái thúc khuỷu tay của anh, gia hỏa này sao có thể thành thật như thế? Cho nên nói công lao của anh có chắc rồi. Lại nói, ạm cũng sẽ không biết công lao lần này lớn tới mức nào. Nói nhỏ cho anh biết, giải quyết cho anh một chức phó sở cũng không có vấn đề gì.
Trần Hồng Đính thần bí nói như vậy.
Giải quyết chức phó sở cũng không có vấn đề gì? Có cần khoa trương như vậy không?
Tô Mộc ngược lại không tin lời Trần Hồng Đính nói. Có cần khoa trương như vậy không?
Nhưng không sao, chỉ cần có thể có một phần thành tích là được. Mặc dù nói thành tích như vậy bay tới, cũng là do hắn mạo hiểm cửu tử nhất sinh nguy hiểm lấy được.
Hiện tại, Tô Mộc thật sự không ngờ, trong đó tự có thiên ý.