Vì sao không thể cười?
Chuyện xấu xa như vậy, các người còn làm ra được. Tôi thuận thế phản kích, lẽ nào tôi thắng còn không nên cười sao? Tôi tuy rằng không dám nói mình là chính trực tới mức nào, nhưng tối thiểu làm quan vẫn có điểm mấu chốt. Còn các người thì sao? Các người vì đạt được mục đích chính trị của mình, thật sự không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Ở dưới tình thế như vậy, cho dù tôi thật sự làm gì đối với các người, các người có thể làm sao? Còn không phải là nghĩ chưa đập tôi chết thì không dừng sao? Nếu thật sự là như vậy, ngược lại tôi muốn làm một lần.
Sau khi Tô Mộc tiễn Dương Vinh và Trâu Nhất Khoa đi, liền không để ý tới chuyện này nữa.
Tòa soạn báo nhật báo Hoa Hải đưa ra tin này sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào? Ban tuyên truyền huyện ủy sẽ xảy ra chấn động thế nào? Tất cả những điều này đều không liên quan tới Tô Mộc. Hiện tại, điều hắn muốn nhất cchính là xác định chuyện xây dựng cơ sở hoa cảnh.
Về phần nói đến chuyện này, tin tưởng trong thành phố sẽ cho mình một công đạo!
Nếu như thật sự để nhật báo Hoa Hải phát sinh chuyện như vậy, mà không tiến hành truy cứu, vậy mặt mũi của thành phố Tây Phẩm sẽ bị mất sạch. Đương nhiên Tô Mộc cũng có hậu chiêu. Chỉ có điều bây giờ hắn lại không muốn lấy ra tất cả. Chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu. Nhật báo Hoa Hải và nhật báo Tây Phẩm đụng độ với nhau, tuyệt đối còn chưa rơi vào trạng thái tột cùng. Nói vậy, Tô Mộc đương sự này bây giờ còn chưa thể đứng ra làm lá cờ tung bay.
Thế nào cũng phải đè ép cơn tức lớn hơn!
Nói như vậy, đợi đến khi bạo phát, mới cho tiếng vọng cực lớn. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc, phân phó Sở Tranh bảo Đoạn Bằng chuẩn bị xe. Đồng thời, bảo Lô Đào đi thông báo với Dương Vinh, muốn Dương Vinh đi cùng hắn vào Hắc Tước Trấn.
Hắc Tước Trấn là hương trấn thí nghiệm cơ sở hoa cảnh. Cho dù Tô Mộc đối với sản nghiệp hoa cỏ nơi này có lòng tin rất lớn, nhưng chung quy vẫ phải tự mình qua nhìn một chút. Cũng phải gặp gỡ nhóm điều ta của Vạn Tượng Phong Đầu, nghe ý kiến của bọn họ. Hơn nữa phải biết rằng Vạn Tượng Phong Đầu chỉ là một công ty đầu tư. Phía dưới là công ty xí nghiệp không trực tiếp làm chuyện này. Như vậy nếu Vạn Tượng Phong Đầu thật sự tiến hành đầu tư? Là chuẩn bị áp dụng phương thức hợp tác? Hay chuẩn bị chuyển sang thuê? Hoặc là cái khác...
Mấy vấn đề này đều rất quan trọng. Tô Mộc phải hiểu rõ tất cả. Ở trên vấn đề như vậy, cho dù Mộ Dung Cần Cần là sư tỷ của mình cũng không thể để lại đường sống. Càng không nói hiện tại Mộ Dung Cần Cần nắm giữ quỹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tô Mộc hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, số tiền này có được rất dễ, nhưng cũng không thể dùng để phá hỏng. Muốn tiêu tiền, nhưng không thể sinh ra hiệu quả và lợi ích thích hợp, đó chính là thất bại nghiêm trọng.
Tô Mộc là không thích loại cảm giác thất bại này!
Đợi đến khi đám người Tô Mộc xuất hiện ở cầu thang của tòa nhà chính quyền huyện, tính lên xe rời đi, trong lúc bất chợt một thân ảnh từ phía xa thở hổn hển chạy tới. Do hắn béo, có thể chạy như vậy, thật sự đã làm khó hắn. Đầu đầy mồ hôi, trên mặt còn lộ vẻ lo lắng.
– Huyện trưởng, là Hoa Xã, xã trưởng của tòa nhật báo!
Dương Vinh nhỏ giọng nói.
Trường hợp như vậy, chỉ cần Dương Vinh ở bên cạnh, Sở Tranh tự biết chừng mực. Tô Mộc có lẽ vừa đến huyện Hoa Hải không bao lâu, không có khả năng biết hết toàn bộ các nhân vật trong quan trường, nhưng Dương Vinh tuyệt đối biết rõ. Cho nên Sở Tranh vẫn biết điều đứng sang một bên, vẫn duy trì sự khiêm tốn. Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, đã có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này, Sở Tranh làm thư ký thật sự không uổng công. Trình độ ứng xử cũng tăng lên không ít.
– Tô huyện trưởng, Tô huyện trưởng!
Hoa Xã nhìn thấy Tô Mộc chuẩn bị lên xe rời đi, vội vàng chạy tới la lớn.
Tô Mộc nhíu mày, trên mặt lộ vẻ không vui.
Sau khi Dương Vinh nhìn thấy, nhìn về phía Hoa Xã quát lớn:
– Hoa Xã, nhìn bộ dạng anh bây giờ, còn ra thể thống gì nữa? Còn không nhanh chóng chỉnh đốn, nói chuyện cho nghiêm túc!
– Vâng... vâng...
Hoa Xã miễn cưỡng khống chế hơi thở, nhưng vẫn không dám thở dốc. Nếu như thật sự đợi đến khi Tô Mộc rời đi, hắn thật sự sẽ gặp phải xui xẻo.
– Tô huyện trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài. Chính là tờ nhật báo sáng sớm hôm na, tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình.
– Xã trưởng Hoa Xã, tờ nhật báo Hoa Hải mới ra sáng sớm hôm nay là do tòa soạn Hoa Hải các người làm ra đúng không?
Tô Mộc thản nhiên nói.
– Đúng!
Hoa Xã nói.
– Mỗi lần nhật báo Hoa Hải in bài nào, đều phải trải qua sự xét duyệt nghiêm túc của tòa soạn báo của các người đúng không?”
Tô Mộc truy hỏi tiếp.
– Đúng!
Trong lòng Hoa Xã đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu.
– Nếu đã nói như vậy, xã trưởng Hoa Xã, tôi thật sự không biết anh còn có chuyện gì có thể báo cáo với tôi nữa! Các người đã nghiêm khắc xét duyệt qua bài báo, lẽ nào còn phải giao cho tôi cái gì sao? Xã trưởng Hoa Xã. Hiện tại tôi đã có hẹn cùng các đồng chí ở Hắc Tước Trấn, không thể nghe báo cáo của anh!
Tô Mộc nói xong liền tiến vào bên trong xe.
Hoa Xã sốt ruột, vội vàng xông lên. Nhân lúc cửa thủy tinh còn chưa đóng lại, giọng điệu cấp bách kêu:
– Huyện trưởng, là như thế này, mọi chuyện đều do trưởng ban Lưu Á, là do ban tuyên truyền huyện ủy kia truyền tới, tôi...
– Lái xe!
Tô Mộc lười nghe Hoa Xã nói những lời hồ đồ, ra lệnh. Đoạn Bằng lập tức lái xe trực tiếp rời đi. Bởi vì ngồi cùng xe với Tô Mộc, cho nên Dương Vinh nhìn thấy Hoa Xã đứng cô đơn ở trước tòa nhà của chính quyền huyện, trên mặt không khỏi lộ vẻ thương hại. Chỉ có điều sự thương hại đó rất nhanh liền biến mất. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện có liên quan đến Hoa Xã. Người như hắn, thật sự không xứng trở thành xã trưởng của một tờ nhật báo, mà nên sớm bị bắt.
– Lão Dương, anh có quen biết Hoa Xã này không?
Tô Mộc đột nhiên hỏi.
– Huyện trưởng, Hoa Xã này là xã trưởng của tờ nhật báo. Lúc trước đã từng công tác ở ban tuyên truyền huyện ủy, ở thị trấn nhân mạch của hắn xem như không tệ, nhưng tính tình có chút vấn đề. Nhất là ở trên phương diện tác phong nam nữ, có vấn đề rất lớn.
Dương Vinh nhỏ giọng nói, đồng thời nhìn thần sắc Tô Mộc không có bao nhiêu biến hóa, cắn răng một cái, liền nói hết những chuyện mình biết được ra.
– Hoa Xã chắc là do trưởng ban Lưu Á của ban tuyên truyền huyện ủy đề bạt lên. Trước đây hắn có thể ngồi trên vị trí đó, là nhờ lời nói của trưởng ban Lưu Á. Thật không ngờ hiện tại Hoa Xã lại vì bản thân, bán đứng trưởng ban Lưu Á.
– Bán đứng sao?
Tô Mộc thản nhiên rướn mày nói.
– Đương nhiên. Tôi cho rằng Hoa Xã vừa báo cáo vẫn có chỗ có thể tiếp thu. Chuyện này tiết lộ ra vốn có phần kỳ quái. Nếu như không được ban tuyên truyền huyện ủy phê duyệt, tôi nghĩ bọn họ kiên quyết không dám để bài văn chưa tìm được chứng cứ này đăng lên báo. Huyện trưởng, tôi vẫn nói câu nói kia. Đây là sự kiến cùng nhau vu tội có tính chất rất xấu! Tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu không, sau này tất cả truyền thông đều làm như vậy, chẳng phải sẽ lộn xộn sao!
Dương Vinh trầm giọng nói.
Dương Vinh ngược lại không phải thật sự hoàn toàn lên tiếng bất bình vì Tô Mộc, mà là cảm giác hoàn toàn chính xác. Trong chuyện này rõ ràng là có ý đồ mượn truyền thông bôi đen người khác. Nếu như ai cũng làm như vậy, không phải sau này bất cứ lúc nào bọn họ cũng sẽ gặp phải sự uy hiếp như vậy sao? Phải biết rằng ngay cả Tô Mộc, Lưu Á cũng dám làm như vậy, chứ đừng nói là những người khác. Đám người như Dương Vinh, muốn tùy tiện thu thập, vậy cũng không cần chớp mắt đi.
Điều này tuyệt đối không thể cho phép!
– Lão Dương, phải vững vàng lên!
Tô Mộc cười nói.
– Vâng!
Dương Vinh không nói thêm gì nữa. Hắn biết tuyệt đối không thể suy đoán Tô Mộc theo lẽ thường. Người như hắn, có thể ngồi đến vị trí hiện tại, làm sao có thể là người đơn giản được? Lại nói, Tô Mộc chơi ra một chiêu này, cũng đủ khiến Dương Vinh kinh diễm. Nếu nói hắn chỉ có như vậy, Dương Vinh tuyệt đối không tin.
Tô Mộc nhắm mắt lại!
Trò hay bắt đầu mở màn!
Những lời Tô Mộc nói ra lúc trước nói thật ra chỉ là một sự ngụy trang. Hắn không thông báo với chính phủ trấn ủy của Hắc Tước Trấn. Lần này hắn sở dĩ quyết định đi vào Hắc Tước Trấn, là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, tránh phiền phức mà hiện tại trong huyện có thể sẽ mang đến. Loại người giống như Hoa Xã, chạy về chính quyền huyện. Tô Mộc biết Hoa Xã không phải là người đầu tiên. Tiếp đó khẳng định vẫn còn có rất nhiều người đi tới chính quyền huyện tìm mình. Người như Lưu Á, chuyện này không phải gọi điện thoại là có thể giải quyết xong.
Tô Mộc nếu quyết định muốn chơi phải chơi thật lớn, cũng sẽ không mặc kệ nó như vậy. Theo tuổi tác của Tô Mộc, nếu như phát sinh ra chuyện, còn có thể nhịn được, mới khiến cho người ta có cảm giác khủng khiếp. Cho nên, thời gian cần bạo phát, Tô Mộc sẽ bạo.
Nguyên nhân thứ hai chính là hắn thật sự muốn xem cơ sở hoa cảnh. Giống như suy nghĩ trong lòng trước đó, Tô Mộc thích tự mình trải qua. Nếu như không thể giải quyết thật tốt chuyện như vậy, hắn ngủ cũng không yên. Thật ra trong chuyện này, Tô Mộc vẫn có chút nhân từ nương tay. Nếu như hắn thật sự đủ ngoan độc, sẽ áp dụng biện pháp càng cực đoan hơn. Nói ví dụ như ở trước thời điểm Tưởng Hoài Bắc tới nơi này điều tra nghiên cứu, hung hãn động thủ. Nói vậy, cho dù là Lý Tuyển cũng sẽ bị hung hăng gõ một lần.
Bởi vì tính chất của chuyện này thật sự rất ác liệt!
Từ lâu Tô Mộc đã khá độ lượng. Nhưng thời điểm nên tranh đấu hắn sẽ rất tích cực. Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc!
…
Hắc Tước Trấn!
Trong chính phủ trấn ủy của Hắc Tước Trấn, sắc mặt Trương Phượng Lâm âm trầm. Tâm tình hắn bây giờ đang rất kích động. Người quen biết hắn đều hiểu, Trương Phượng Lâm ở Hắc Tước Trấn là tư cách lão thành. Nếu như thật sự nổi giận, thì lục thân không nhận. Có rất ít người có thể làm cho Trương Phượng Lâm bội phục. Bởi vì trong nhiều năm qua, Trương Phượng Lâm thật sự đã biết rất nhiều loại quan viên. Nói thật, Trương Phượng Lâm mấy năm nay thật sự thương tâm. Hắn không gặp được một người nào có bộ dạng đúng như một huyện trưởng!
Nhưng bây giờ lại khác!
Tô Mộc xuất hiện, thật sự khiến Trương Phượng Lâm nhìn thấy một chút hi vọng. Không nói tới những chuyện khác. Chỉ riêng việc xây dựng cơ sở hoa cảnh sắp khởi công tại Hắc Tước Trấn, lại thêm vụ án các thiếu nữ của Hắc Tước Trấn bị mất tích. Có chuyện nào không phải do Tô Mộc làm! Hình tượng của Tô Mộc ở trong lòng Trương Phượng Lâm đã được dựng lên rất cao lớn. Hắn cũng không bởi vì tuổi tác của Tô Mộc mà có ý định miệt thị nào.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trương Phượng Lâm cầm tờ nhật báo Hoa Hải ở trên bàn, xé thành mảnh nhỏ!
– Quả thực chính là chó thả rắm!
Trương Phượng Lâm phẫn nộ gầm thét, âm thanh cực lớn, khiến cho cả hành lang của chính phủ trấn ủy đều có thể nghe được.