Quan Bảng

chương 1233: một bên buồn bã, một bên sáng ngời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng chim mùi hoa, ánh nắng tươi sáng.

Lại là toàn bộ một ngày mới!

Khi Tô Mộc mở hai mắt ra, Bùi Phi đã là người đi - nhà trống. Buổi tối ngày hôm qua Bùi Phi đã nói qua, ngày hôm sau, cô sẽ lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi đó. Không phải cô không muốn từ biệt Tô Mộc, mà muốn giữ lại cảm giác thần bí giống như trong phim ảnh.

Chỉ có càng lúc càng thần bí, càng lúc càng duy trì loại phong cách này, Bùi Phi mới có tự tin, có thể cột chặt Tô Mộc vào bên cạnh mình, vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau.

Về điểm ấy Bùi Phi chấp nhận sâu sắc, đồng thời cho tới nay đều làm như thế. Nếu như có thể, Bùi Phi thật sự muốn trình diễn lại tất cả các tình tiết kinh điển trong phim ảnh.

Đây là thế giới mà Bùi Phi cẩn thận tiến vào!

Đương nhiên làm như vậy, thật ra ban đầu Tô Mộc cũng có chút suy nghĩ. Nhưng sau đó theo Bùi Phi làm như vậy, hắn không suy nghĩ gì nữa. Chỉ cần Bùi Phi cảm thấy như vậy không tệ, nguyện ý đi làm là được.

Hôm nay là cuối tuần!

Tô Mộc không cần thiết phải sốt ruột vội vàng trở lại huyện Hoa Hải. Trên thực tế, sau khi cơ sở hoa cảnh được ký hợp đồng, mọi chuyện lại giao cho Dương Vinh toàn quyền chịu trách nhiệm, Tô Mộc đã có thể tạm thời yên tĩnh. Về phần Hà Sanh đến khảo sát, dù sao có Trâu Nhất Khoa ở đó, hắn cũng không nhất định phải lo lắng.

Thật ra chỉ còn lại một cơ sở Đại Bằng ở Phượng Yên Trấn.

Xuy!

Tô Mộc cũng không vội vàng rời đi. Hắn nhìn lướt qua bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn đặt ở đầu giường, trong lòng bắt đầu cảm thấy ấm áp. Nha đầu này đã đi, còn không quên chuẩn bị làm chuyện như vậy. Điều này bảo hắn làm sao có thể tiêu hóa được. Tô Mộc đốt một điếu thuốc, cứ như vậy đứng ở cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ.

- Chuyện Lý thôn đã đến lúc giải quyết. Nếu như còn kéo dài nữa, sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tân Thiên Nông Mậu nếu có thủ tục chính quy thì dễ nói. Nếu như không có thủ tục chính quy, vậy đừng trách tôi hạ thủ tàn nhẫn.

Trong mắt Tô Mộc xẹt qua một ý lạnh.

Reng reng reng!

Đúng lúc này điện thoại của Tô Mộc đổ chuông. Không ngờ là Chương Duệ gọi tới. Tô Mộc có chút ngạc nhiên. Tại sao hắn lại gọi điện thoại tới lúc này.

- Tô huyện trưởng!

Chương Duệ nói.

- Là tôi!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Là như thế này, có chuyện cần báo cáo cho ngài biết. Ngay ngày hôm qua huyện cục chúng ta khai triển hành động bắt những người đánh bài. Bắt được vài người, trong đó có một người là Phó huyện trưởng chính quyền huyện Mã Quốc Sơn. Tôi muốn xin chỉ thị của Tô huyện trưởng. Ngài xem chuyện này nên làm thế nào?

Chương Duệ nói.

Mã Quốc Sơn bị tình nghi là đánh bạc, bị bắt lại sao?

Sáng sớm nghe được tin tức này, thật sự khiến Tô Mộc có chút bất ngờ. Bất quá nghĩ đến ý định của Chương Duệ khi gọi điện thoại, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Chương Duệ này thật sự là một người có tâm!

Dưới tình huống tương tự, nếu như gặp phải chuyện như vậy phát sinh, Chương Duệ tuyệt đối không dám nói Mã Quốc Sơn bị bắt. Nói thế nào Mã Quốc Sơn cũng là Phó huyện trưởng. Mà bây giờ nghe ý tứ của Chương Duệ, không chỉ bị bắt, hơn nữa bây giờ còn bị giam giữ. Điều này đã nói ra vài điểm.

Trước đó, Tô Mộc để Chương Duệ điều tra chuyện Tân Thiên Nông Mậu. Mã Tiểu Khiêu của Tân Thiên Nông Mậu là con trai của Mã Quốc Sơn. Mã Quốc Sơn đánh bạc bị bắt, nói vậy số lượng tiền đánh bạc sẽ không quá nhỏ. Nếu như trong này có thể xâu chuỗi lại, thật sự có chút ý tứ!

Tô Mộc suy nghĩ!

Bên kia Chương Duệ cũng không gấp, an tĩnh chờ đợi!

Chương Duệ thật sự có suy nghĩ. Chuyện như vậy trước đây không phải là chưa từng có, nhưng tuyệt đối sẽ không bắt Mã Quốc Sơn. Mà lần này thì sao? Lại nói tiếp Chương Duệ cũng biết tối hôm qua sẽ có đánh bạc, cho nên mới muốn dẫn người đi bắt. Mà ở trong quá trình bắt người, Mã Quốc Sơn không ngờ còn dám phản kháng. Chương Duệ không nhịn được muốn hạ chút độc thủ cho hắn.

Mã Quốc Sơn anh thật sự cho rằng bây giờ còn là huyện Hoa Hải trước đây sao?

Hôm nay huyện Hoa Hải chính là của huyện trưởng Tô Mộc. Đổng Học Vũ sau lưng anh đã hoàn toàn không vui vẻ gì. Nếu như không phải bởi vì điều này, anh cho rằng tôi sẽ bắt bắt sao? Sau khi bắt anh, anh còn muốn bỏ trốn như vậy, nằm mơ vậy đi. Từ chỗ Mạnh Vi Khiêm nhận được chỉ thị, Chương Duệ lại trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Mộc xin chỉ thị.

Tiếp tục giam giữ hay thả ra, đều do Tô Mộc làm chủ. Chương Duệ chỉ cần chấp hành là được.

Nói thật, Phó huyện trưởng giống như Mã Quốc Sơn, Chương Duệ thật sự không để ở trong lòng. Nói thế nào Chương Duệ cũng trưởng phòng công an huyện, là phái thực quyền. Dưới tình huống hiện tại, Mã Quốc Sơn đang bị Tô Mộc nghiền ép, đã trở thành một cái giá ảo. Như vậy anh còn muốn như thế nào?

- Tạm thời giam giữ, chờ sau khi tôi trở về rồi nói sau!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Vâng!

Chương Duệ lo lắng.

Xem ra lần này Tô Mộc thật sự muốn chơi một vố lớn. Không lăn qua lăn lại làm ra chút động tĩnh, lại không bỏ qua. Đem Mã Quốc Sơn giam giữ như vậy, chính là lời nói rõ ràng nhất.

Đánh bạc thật sự hại không người ít mà!

Tô Mộc hình như nhớ có người từng nói với hắn, Mã Quốc Sơn thích đánh bạc nhất. Nhất là thích loại đánh bạc đao thật súng thật này. Nhưng đánh bạc như vậy thật ra còn có một tai hại. Chính là thời điểm Mã Quốc Sơn đánh cược là yên tâm đánh cược. Nhưng đánh cược xong liền trực tiếp bảo người ta đem tiền trả lại cho hắn. Dưới tình huống đang buồn phiền ở nhà, đánh bạc như vậy, vẫn thật sự lợi hại.

Cái này là muốn ngã đau một vố! Ngược lại có thể mượn chuyện này, làm một vài chuyện khác.

Trong đầu Tô Mộc đã bắt đầu có một kế hoạch thành hình. Nghĩ đến kế hoạch này nếu có thể tiến hành thành công, sẽ không phát sinh chuyện không cần thiết nữa, Tô Mộc cũng cảm thấy tâm tình rất tốt.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, Tô Mộc bắt đầu ăn bữa sáng. Đang ăn, Đoạn Bằng gọi điện thoại qua. Bởi vì đêm qua cùng Bùi Phi điên cuồng, cho nên Đoạn Bằng không biết vị trí của Tô Mộc.

- Thế nào?

Tô Mộc hỏi.

- Lãnh đạo, vẫn chuyện ngày hôm qua đã nói với ngài. Đám người bọn họ không ngờ lặng lẽ không một tiếng động, ngày hôm qua đã đi tới huyện Hoa Hải, đồng thời còn làm ra chút động tĩnh. Về phần nói là động tĩnh gì, bọn họ cũng không nói gì. Hiện tại tôi muốn qua đó xem một chút!

Đoạn Bằng nói.

Lặng lẽ tới lại làm ra chút động tĩnh?

Không nghe được Chương Duệ nói tới động tĩnh gì?

Vậy xem ra cũng không lớn. Chỉ có điều nếu như đám người kia thật sự muốn lăn qua lăn lại chút động tĩnh, thật sự rất dễ dàng. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp mở miệng.

- Anh không cần tới đón tôi. Cứ đi thẳng về đi. Dù sao ngày hôm nay tôi không có chuyện gì, sẽ lên xe khách trở về là được.

- Nếu không tôi để xe lại?

Đoạn Bằng hỏi.

- Không cần. Anh lái xe trở lại còn không nhanh hơn sao?

Tô Mộc nói thẳng.

- Được!

Đoạn Bằng biết tính cách của Tô Mộc. Hắn nói không có việc gì chính là không có việc gì. Nghĩ đến chuyện đã lâu chưa từng thấy đám người kia, Đoạn Bằng cũng có chút kích động.

- Hai ngày tới anh tốt nhất ở cùng bọn họ. Trong huyện hay tỉnh đều được. Chỉ có điều chú ý ảnh hưởng một chút. Không có chuyện gì cũng không cần qua!

Tô Mộc dặn dò.

- Vâng!

Có thể đi theo lãnh đạo như Tô Mộc để làm việc, thật sự đủ vui vẻ! Đoạn Bằng nghĩ như vậy, lại càng kiên định muốn giúp trợ Tô Mộc đoàn kết đám người kia lại. Đoạn Bằng lại không phải là kẻ ngốc. Hắn đương nhiên biết theo vị trí Tô Mộc càng lúc càng cao, có một số việc cần không thể gặp hết người đi làm.

Đoạn Bằng ở thời điểm làm lính trinh sá, thói quen chính là đi chuyện thực tế. Nói vậy đám người kia cũng giống hắn, thật sự tìm được đất dụng võ.

Chỉ có điều như đã nói qua, Tô Mộc cũng không phải con cháu thế gia quý tộc gì. Trước đây bình thường ngồi xe khách đường dài qua lại giữa huyện Hạnh Đường và Thịnh Kinh. Càng ngồi trên vị trí quan viên càng lâu, hắn đã lâu chưa từng có cảm giác này. Nghĩ đến nếu như thỉnh thoảng ngồi xe khách đường dài một chút cảm giác chắc hẳn cũng không tệ lắm.

Nghĩ như vậy, sau khi ăn sáng xong, Tô Mộc bắt đầu quần áo chỉnh tề, rất có tinh thần đi ra khỏi hội sở. Một lát sau, hắn đã xuất hiện ở trạm xe khách đường dài. Từ thành phố Tây Phẩm đến các thành thị trực thuộc trong khu vực đều có tuyến ô tô đường dài. Lại nói tiếp, sắp tới, trạm xe khách đường dài của huyện Hoa Hải cũng nên chỉnh đốn. Một bến xe mà môi trường cảnh quan không tốt, bao giờ cũng sẽ kàn cho người ta có cảm giác khó chịu.

Sau một loạt thủ tục qua đi, Tô Mộc liền ngồi trên một chiếc xe khách đường dài chạy tuyến từ thành phố Tây Phẩm tới huyện Hoa Hải. Bởi vì nhàn rỗi buồn chán, cho nên hắn trực tiếp nhắm mắt lại bắt đầu nghi ngơi.

Đương nhiên chỉ nhắm mắt lại, không nghĩ tới chuyện gì khác.

Reng reng reng!

Ai ngờ đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Mộc lặng lẽ đổ chuông. Sau khi nhìn ra ai gọi tới lúc này, khóe miệng Tô Mộc không khỏi cong lên. Chẳng lẽ đây cũng là cảm ứng tâm linh sao? Mình vừa ngồi vào, bên kia Từ Viêm đã gọi điện thoại lại.

- Lão lãnh đạo, gần đây thế nào?

Giọng nói đặc biệt của Từ Viêm vang lên ở bên tai Tô Mộc. Một giọng nói vừa nghe vào liền khiến người ta cảm thấy có thêm tinh thần.

Nhiệt tình mười phần đó là tiêu chí của Từ Viêm!

- Tôi vẫn vậy. Thật ra nghe giọng anh rất kích động. Thế nào lên chức phải không?

Tô Mộc cười hỏi.

- A, lão lãnh đạo, tôi còn chưa nói gì, làm sao anh biết? Có phải người nào mật báo hay không?

Từ Viêm lớn tiếng nói.

- Không phải chứ? Anh thật đúng lên chức sao?

Tô Mộc vui vẻ nói.

- Thật ra cũng không tính là thăng quan. Chỉ chẳng qua chỉ từ khu Cao Khai điều đến trong thị cục. Tạm thời chịu trách nhiệm về giao thông và hình sự của thành phố Cổ Lan. Tuy rằng cấp bậc không lên, nhưng coi như không tệ!

Từ Viêm cười nói.

- Lợi hại như vậy sao?

Tô Mộc có chút bất ngờ.

- Đúng vậy. Sau khi anh đi, tôi ở bên này phá được mấy vụ án lớn, cho nên...

Từ Viêm mặc dù chỉ nói sơ qua mấy lời như thế, nhưng Tô Mộc có thể tưởng tượng được, Từ Viêm ở sau lưng hắn tuyệt đối đã bỏ ra rất nhiều. Đó đều là những vụ án phải mang tính mạng ra đọ sức, Từ Viêm có thể thăng quan nhanh như vậy. Chắc hẳn cũng không thoát khỏi quan hệ với tính tình của hắn. Hơn nữa trước khi Tô Mộc rời khỏi thành phố Cổ Lan, đã vì Từ Viêm sắp xếp tốt nhân mạch. Có Lý Hưng Hoa ở bên kia chiếu cố, không lo Từ Viêm không có cách nào thăng quan.

- Biết hiện tại tôi đang ở đâu không?

Tô Mộc hỏi.

- Ở đâu?

Từ Viêm theo bản năng hỏi.

- Còn nhớ rõ chỗ chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?

Tô Mộc cười nói.

- Ô tô đường dài. Anh đang ở trên xe khách!

- Đã đoán đúng!

- Không ngờ là ô tô đường dài. Sao anh lại ngồi trên đó?

...

Ngay thời điểm Tô Mộc và Từ Viêm nói chuyện phiếm, ngoài chiếc xe khách đột nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp. Sau khi cô ta đi tới, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mộc, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio