Quan Bảng

chương 1298: ai là con chó săn đáng thương kia?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện mà thượng vị giả lo lắng nhất không phải là có chuyện gì xảy ra, bởi vì dù là sự kiện tồi tệ cũng sẽ có phương pháp đi xử lý. Chuyện mà thượng vị giả lo lắng nhất chính là sự tình thoát khỏi sự khống chế của mình.

Thật sự thoát khỏi sự khống chế!

Nguyên bản là chuyện thắng lợi, kết quả thì sao? Đột nhiên xuất hiện biến cố, xảy ra chuyện vượt ngoài tưởng tượng, lúc này mới làm thượng vị giả lo lắng, bởi vì điều này mang ý nghĩa sẽ có những động tác khác nối tiếp theo sau, sẽ làm người không còn biện pháp xử trí.

Giống như là hiện tại.

Chuyện phát sinh trong cục tài chính, Lý Tuyển vẫn đang chú ý, nhưng nàng còn chưa tới mức hoàn toàn nắm giữ trong tay. Càng làm Lý Tuyển ngoài ý muốn chính là, ở trong cuộc họp Tô Mộc lại gọi điện thoại cho nàng ngay trước mặt mọi người, khí thế vô cùng cường thế. Hiện tại thậm chí Lý Tuyển còn nghe được tiếng hô hấp bên kia điện thoại.

Tô Mộc đang muốn làm cái gì? Bức vua thoái vị sao? Anh ở trước mặt nhiều người như vậy gọi điện cho tôi, tâm ý như thế nào? Cái gì gọi là không có mệnh lệnh của tôi thì Thái Kim Đường nhất định không chịu rời đi, cái gì gọi là Thái Kim Đường sẽ không chấp hành mệnh lệnh của Tô Mộc, anh nói như vậy rắp tâm ở chỗ nào?

Là đang muốn tuyên cáo với mọi người, cục tài chính huyện Hoa Hải không thuộc ủy ban huyện quản hạt, là bí thư huyện ủy mạnh mẽ đưa tay, lũng đoạn hết thảy sao? Là nói không có mệnh lệnh của tôi, Thái Kim Đường bỏ mặc lệnh của chủ tịch huyện như anh sao?

Còn có vừa rồi anh còn nói cái gì, cái gì gọi là sở tài chính tỉnh tổ chức hoạt động thí điểm kiểm tra tài vụ toàn tỉnh, sao trước đó tôi không hề nhận được chút tin tức nào đây? Anh tìm lý do này thật trung quy trung củ, nhưng phương thức như vậy không khỏi hơi quá đáng đi?

Lý Tuyển thật sự rất muốn cúp điện thoại, nhưng nàng biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy!

Lý Tuyển rất muốn ra lệnh cho Tô Mộc cút đi, đừng tiếp tục nháo sự trong cục tài chính huyện, nhưng nàng cũng không thể làm như vậy! Bởi vì đó là bổn phận công tác của Tô Mộc!

Nhưng nếu muốn Lý Tuyển thật sự yêu cầu Thái Kim Đường tạm thời rời khỏi, quỷ biết tổ điều tra sẽ điều tra ra được chuyện gì đây? Dưới mông Thái Kim Đường có sạch sẽ hay không, Lý Tuyển cũng có nghe thấy.

Lý Tuyển thật sự mâu thuẫn.

Chính vì mâu thuẫn, nàng trầm mặc không lên tiếng, nhưng rơi vào trong tai những người khác, đều cảm giác sấm sét nổ vang. Điều này còn cần nói thêm gì sao? Nếu Lý Tuyển thật sự nắm giữ đại cục, vì sao lại do dự như thế? Hiện giờ huyện Hoa Hải đã là thiên hạ của Tô Mộc, thật sự là không sai chút nào!

Nghĩ tới đây ánh mắt mọi người nhìn qua Văn Nhân Đình biến thành nóng rực. Họ đều hiểu trải qua việc hôm nay, Thái Kim Đường nhất định không khả năng tiếp tục lưu lại nơi này. Cho dù có thể lưu lại, quyền lực sẽ giảm sút thật lớn. Nếu đợi tới khi đó mới đi châm củi lửa vào bếp lạnh của Văn Nhân Đình, còn không bằng hiện tại ra tay giúp hắn sưởi ấm.

Lý Tuyển trầm mặc, Tô Mộc đương nhiên sẽ không thúc giục, cô càng im lặng, sẽ càng ảnh hưởng tới uy tín của cô.

Như sực nhớ ra điều này, Lý Tuyển quyết đoán nói:

Nếu là như vậy thì hãy để Thái cục trưởng nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi công tác của tổ điều tra chấm dứt nói sau.

Cạch!

Dứt lời, Lý Tuyển cũng không cấp cho Tô Mộc cơ hội mở miệng nói chuyện, liền cúp điện thoại. Khi thanh âm đô đô vang lên, khóe môi Tô Mộc lộ nụ cười trào phúng. Cô cũng chỉ có chút bổn sự ấy, là muốn thông qua biện pháp như thế nói cho người khác biết, hiện tại cô thật tức giận phải không?

Trong nháy mắt Thái Kim Đường nghe được lời này, tâm tình tuột xuống thấp nhất. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, xưa nay Lý Tuyển luôn vô cùng cường thế nhưng hôm nay đột nhiên biến thành như vậy. Chẳng lẽ Lý Tuyển không biết nếu chuyện hôm nay truyền ra, sẽ ảnh hưởng uy tín của nàng bao nhiêu sao? Mấu chốt chính là nếu mình rời đi, vậy chuyện tiểu kim khố, chuyện sổ sách làm sao an bài? Không làm tốt công tác rửa sạch dấu vết, mình làm sao an tâm rời khỏi nơi này?

Thái cục trưởng, ông nghe được rồi chứ?

Tô Mộc lạnh lùng nói.

Phải, tôi nghe được, Tô chủ tịch, anh đã không tin tôi, tôi cũng không còn gì để nói, tôi phục tùng lãnh đạo an bài! Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh một câu, tôi trong sạch, tôi chí công vô tư, hành động hôm nay của các vị, tôi sẽ giữ lại quyền lợi truy cứu!

Thái Kim Đường nói xong lời này, quyết đoán xoay người trực tiếp rời đi.

Ngẩn người!

Mọi người đều ngây dại!

Biết trong lòng Kim Thái Đường tức giận, nhưng không cần làm như vậy đi? Nên nhớ nếu ông bỏ đi như vậy, dù ông có lý cũng biến thành vô lý. Ông cho rằng mình là bí thư huyện ủy sao? Khi Tô Mộc còn ở nơi này, ông lại trực tiếp đứng dậy bỏ đi, thái độ hung hăng càn quấy tới như vậy? Quả thật là vô cùng càn rỡ!

Tô chủ tịch...

Văn Nhân Đình định mở miệng nói chuyện, lại bị Tô Mộc phất tay cắt đứt.

Các đồng chí, đồng chí Thái Kim Đường có tính tự giác rất mạnh, biết hiện tại đã không còn là người của cục tài chính, vì vậy dứt khoát rời khỏi, làm như vậy thật đáng giá phát huy, hành vi như thế đáng giá khen ngợi!

Oanh!

Nghe được lời nói chẳng khác gì quả bom nặng cân của Tô Mộc, hắn có ý tứ gì? Cái gì là Thái Kim Đường biết mình không còn là người cục tài chính, vừa rồi không phải nói là tạm thời nghỉ ngơi sao? Nghe ý tứ của Tô Mộc lộ ra, rõ ràng muốn nói từ giờ trở đi Thái Kim Đường đừng mong quay trở lại cục tài chính.

Tô Mộc muốn trực tiếp kéo hắn xuống ghế!

Thái Kim Đường vừa đi tới cửa, nghe được lời này của Tô Mộc, thân hình như nổ mạnh, đứng phắt lại ở ngay cửa phòng. Hắn cố nén không xoay người lại quát thẳng vào mặt Tô Mộc. Tô Mộc điên rồi, chờ đó cho tôi, tôi sẽ không cho anh như nguyện! Muốn động tiểu kim khố của tôi, đúng là si tâm vọng tưởng.

Kỳ thật đây chính là sự thật quan trường.

Sự thật đều làm người ta cảm thấy thật tàn khốc, trước đó Thái Kim Đường không chút do dự ném bỏ Tiêu Mãnh Trữ, hiện tại bản thân hắn bị Lý Tuyển buông tha. Đều nói đánh chó phải xem chủ nhân, nếu chủ nhân lại không xem chó là đồng bọn, mà chỉ thực sự là một con chó săn, sự thật sẽ biến thành vô cùng tàn khốc.

Chuyện kế tiếp tiến hành thật thuận lợi, Văn Nhân Đình thay thế Thái Kim Đường tạm thời quản lý cục tài chính, tiến hành phong tỏa toàn bộ sổ sách, trước khi điều tra chân tướng sự tình, tuyệt đối không cho phép động tới.

Chính xác mà nói hiện tại trong cục tài chính biến thành thần hồn nát thần tính, mỗi người đều đang suy đoán trận chém giết tranh giành quyền lực này ai sẽ là người cười cuối cùng. Mà trong trận chiến đó có liên lụy tới mình hay không? Mình nên đứng thành hàng như thế nào?

Đợi khi Tô Mộc rời khỏi cục tài chính, chuyện nơi này lập tức khuếch tán, nhấc lên náo động trong quan trường huyện Hoa Hải.

Chương Duệ!

Sau khi Tô Mộc trở lại văn phòng, đã gọi Chương Duệ tới dặn dò chút công việc. Chương Duệ nhận lệnh, lại bố trí ngay trước mặt Tô Mộc. Không ai biết rốt cục Chương Duệ đã làm gì, chẳng qua khi hắn đi ra văn phòng, Tô Mộc chợt mở miệng.

Chương Duệ, công tác của ông làm không sai, chuẩn bị đi, tôi muốn ông tiếp nhận chức vụ trước đó của Mã Quốc Sơn lưu lại, đương nhiên cũng không có nghĩa là anh chuyển chức, mà chỉ là kiêm nhiệm, hiểu không?

Tô Mộc nói.

Hưng phấn kích động.

Hiện tại Chương Duệ rốt cục đợi được tin tức này, từ miệng Tô Mộc nói ra khẳng định không tránh khỏi. Mặc dù Tô Mộc không khả năng nhâm mệnh cho một phó chủ tịch huyện, nhưng hắn lại có được quyền tiến cử.

Hơn nữa chỉ là phó chủ tịch huyện mà không phải phó chủ tịch thường vụ, Tương Hoài Bắc được phân công quản lý huyện Hoa Hải, dưới tình huống tư lịch Chương Duệ không có vấn đề gì, Chương Duệ cũng không nghĩ ra được còn có ai đủ sức ngăn cản mình.

Đương nhiên Chương Duệ biết việc này nên cảm tạ ai, nếu không có Tô Mộc, hắn tuyệt đối không cơ hội tiến thêm một bước. Hơn nữa ý tứ của Tô Mộc cũng rõ ràng, chỉ cần Chương Duệ đi theo sát bước chân của hắn, sẽ có cơ hội.

Cảm ơn Tô chủ tịch, tôi cam đoan sẽ không làm chậm trễ công tác trong hệ thống công an, dưới sự lãnh đạo của chủ tịch sẽ triển khai thật tốt công tác!

Chương Duệ kích động nói.

Được rồi, đi ra ngoài đi!

Tô Mộc nói.

Dạ!

Khi Chương Duệ rời khỏi văn phòng, bước chân nhẹ nhàng, nhìn thấy Sở Tranh, nụ cười càng thêm thân thiết.

Sở lão đệ, thế nào? Tối nay tôi làm chủ mời khách, huynh đệ chúng ta ngồi chơi một chút?

Chương Duệ cười nói.

Chương cục, có việc vui a, chúc mừng chúc mừng!

Sở Tranh biết vì sao Chương Duệ cao hứng như thế. Nếu nói cả chuyện này mà hắn cũng không biết, Sở Tranh cũng không xứng trở thành thư ký thứ nhất của ủy ban huyện.

Cùng vui cùng vui, ha ha, cứ quyết định như vậy đi, đợi tan tầm tôi tới đây đón cậu!

Đừng đón, tới lúc đó trực tiếp gọi báo địa chỉ cho tôi là được.

Được, cứ định như vậy!

Có một số việc Tô Mộc không thể ra mặt, không thể nói thẳng, cho nên cần Sở Tranh ra sức. Tỷ như lời mời của Chương Duệ, Sở Tranh không có khả năng cự tuyệt. Người khác không biết nhưng hắn còn chưa hiểu rõ Chương Duệ nghe ai sao? Hơn nữa đây chính là chuyện tốt! Sau này Sở Tranh muốn làm chút việc gì đó, cũng không thiếu phiền toái Chương Duệ.

Nhân mạch, cũng không ai ngại nhiều.

Vào lúc này ở trong một căn phòng tại khách sạn, khuôn mặt Thái Kim Đường đỏ bừng tràn đầy phẫn nộ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio