Mỗi thành thị đều sẽ có quán bar. Điều này đã trở thành một loại tượng trưng cho dù chất lượng của quầy bar này không tốt, chỉ cần tồn tại sẽ có người tới. Huyện Hoa Hải đủ cằn cỗi, cũng không có nghĩa là trong huyện thiếu ăn uống
Ở chỗ này, tiến hành kinh doanh quán bar, vẫn không có bất kỳ khó khăn nào. Ở trong quán bar, rượu thả lỏng tinh thần, là một phương thức rất quen thuộc để hóa giải áp lực của Tô Mộc.
Chỉ có điều lúc này bên cạnh Tô Mộc không phải chỉ có chuyện xảy ra ở Bát Lý Hà Trấn. Hắn hiện tại rất quen thuộc, biết nên làm như thế nào.
Mà so với điều này, chuyện còn lại cũng không thể bỏ xuống. Vói ví dụ như quan trọng nhất hiện nay chính là xây dựng cơ sở hậu cần. Chỉ cần cơ sở hậu cần này có thể xây dựng xong, tiếp đó có thể xây dựng các cơ sở khác như vận chuyển sản phẩm tiểu thương.
Cho nên vào lúc này, làm bạn uống rượu ở bên cạnh Tô Mộc là hai người, Trịnh Mục và Đỗ Phẩm Thượng. Về phần những người còn lại, tất cả đều bị Tô Mộc đưa trở về với lý do rất đơn giản. Các người đều là sinh viên, không nên tiếp tục ở lại chỗ này.
Nơi này có một Đỗ Phẩm Thượng là đủ rồi. Cho dù đám người Khương Ninh rất không muốn đi, nhưng cũng không thể không nghe theo lời Tô Mộc rời đi. Lúc này còn lại Đỗ Phẩm Thượng, hoàn toàn không ý thức được mình là một sinh viên, vui vẻ ở chỗ này uống chút rượu.
- Lão Trịnh, anh thật sự không cần trở lại thành phố Tây Phẩm sao? Phải biết rằng hiện tại tập đoàn Âu Dương mặc dù đã bị anh ăn hết hoàn toàn nhưng anh không nên phớt lờ. Giống như trụ cột của tập đoàn Âu Dương trước kia vậy. Chính là anh phải đề phòng trọng điểm đối với bọn họ. Quản chế là chuyện tuyệt đối không thể buông lỏng. Chỉ cần hơi thả lỏng sẽ có phiền toái lớn.
Tô Mộc ngồi ở bên cửa sổ mỉm cười nói.
- Không cần nhắc nhở tôi. Tôi biết mình phải làm cái gì. Yên tâm đi, phòng nhân sự của tập đoàn Trịnh thị đã bắt đầu làm việc. Nếu tập đoàn Âu Dương đã bị tôi nuốt sạch, tôi thật sự không tin có ai còn có thể gây ra sóng gió! Nếu ai dám nhe răng, tôi là người đầu tiên vặt răng bọn họ.
Trịnh Mục tự tin nói
Tập đoàn Trịnh thị chính là tập đoàn tư nhân của Trịnh Mục, không đưa ra thị trường, hoàn toàn độc lập. Lời Trịnh Mục nói ở bên trong tập đoàn Trịnh thị là thánh chỉ tuyệt đối. Quan trọng nhất chính là, thánh chỉ như vậy là không thể bỏ qua.
Chỉ cần có ai dám nghi ngờ lời Trịnh Mục nói, đều sẽ bị quét rơi. Còn có một điểm quan trọng nhất chính là Trịnh Mục ở bên trong tập đoàn Trịnh thị có chế độ đẳng cấp rất nghiêm ngặt.
Cho dù là ai cũng không có khả năng nghĩ đến phòng nhân sự của tập đoàn Trịnh thị rốt cuộc lựa chọn phương thức quản lý kinh doanh thế nào. Cho dù anh thật sự đào ra một chủ quản ban ngành cao cấp trong tập đoàn Trịnh thị, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến vận hành của ngành đó. Trong nháy mắt sẽ có người tiến lên vị trí này. Nếu như anh thật sự bị đào đi, hậu quả chính là tương đối nghiêm trọng
Nói chung Trịnh Mục tự tin tuyệt đối về lực khống chế của mình đối với tập đoàn Trịnh thị!
- Về điểm ấy tôi vẫn tin tưởng Trịnh đại ca.
Đỗ Phẩm Thượng cười đùa nói.
- Đúng vậy. Cậu không tin tôi thì còn tin tưởng ai chứ!
Trịnh Mục giơ ly rượu lên cùng ly với Đỗ Phẩm Thượng một cái.
Tô Mộc nhìn hai người, đang lúc tính mở miệng, chợt điện thoại đổ chuông. Sau khi hắn nghe máy, bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc.
- Sư huynh, có chuyện gì mà anh lại gọi tới điện thoại cho em?
Không sai, người này chính là Trịnh Kinh Luân, nòng cốt của Đoàn hệ đảm nhiệm chức vụ trong ủy ban cải cách và phát triển nhà nước.
- Thế nào? Chẳng lẽ không có chuyện thì tôi không thể gọi điện thoại cho cậu sao?
Trịnh Kinh Luân thản nhiên nói
- Có thể, đương nhiên có thể. Em còn tính thứ sau tuần này đi tới kinh thành. Thế nào cũng phải uống với sư huynh vài chén.
Tô Mộc nói
- Thứ bảy cậu sẽ qua đây sao?
Trịnh Kinh Luân ngoài ý muốn nói
- Đúng vậy, ông em ở bên đó bảo em qua. Nói là anh Tước sẽ trở về.
Tô Mộc không giấu diếm. Chuyện như vậy đối với Trịnh Kinh Luân mà nói, muốn điều tra có thể rất dễ dàng biết được. Phải biết ủy ban phát triển và cải cách là ban ngành gì. Người mỗi ngày muốn gặp Trịnh Kinh Luân, cũng không biết có thể xếp dài dài tới mức nào. Cho nên hiện tại Trịnh Kinh Luân trực tiếp gọi điện thoại cho hắn, Tô Mộc mới có thể cảm thấy có chút kinh ngạc
Từ Long Tước sao?
Trịnh Kinh Luân nghĩ tới một truyền kỳ trong kinh thành, không khỏi âm thầm gật đầu. Xem ra Tô Mộc thật sự dung nhập vào trong đó, thật sự tiếp xúc với trung tâm của Từ gia. Nói như vậy thật ra đối với chuyện hắn cần làm sau đó rất có lợi. Trịnh Kinh Luân liền nói:
- Thứ bảy cậu qua đây, nhất định phải tìm tôi một chuyến. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Chuyện gì vậy?
Tô Mộc hỏi
- Chuyện tốt. Là chuyện có liên quan tới việc huyện Hoa Hải các cậu chuẩn bị mở cơ sở hậu cần. Đến lúc đó cậu qua đây sẽ biết.
Trịnh Kinh Luân nói.
- Được. Đến lúc đó em nhất định sẽ qua!
Tô Mộc quyết đoán nói.
Đợi sau khi Trịnh Kinh Luân cúp điện thoại, Trịnh Mục đã tò mò hỏi:
- Là ai vậy? Sư huynh? Sao tôi không biết cậu xuất hiện thêm một sư huynh này từ lúc nào? Nhìn bộ dạng cậu thế kia, rõ ràng là còn muốn thân thiết hơn cả chúng tôi. Thật mệt cho cậu còn nói tôi là bằng hữu tốt. Nếu để cho Lý Nhạc Thiên biết, không phải sẽ thương tâm mà chết hay sao?
- Tới địa ngục đi! Vô nghĩa!
Tô Mộc tức giận cười, cầm ly rượu lên uống cạn, chậm rãi nói:
- Lão Trịnh, tôi nghĩ lần này các anh sợ rằng phải thay đổi sách lược.
- Có ý gì?
Trịnh Mục nhạy bén nắm bắt được chuyện bất thường.
- Là chuyện tốt. Bây giờ tôi còn chưa dám khẳng định, nhưng có thể đoán được. Nếu như suy đoán của tôi là đúng, kinh phí đầu tư cho cơ sở hậu cần còn ít. Tranh thủ tăng thêm gấp đôi, có thể mới thật sự xem như đủ nhìn.
Tô Mộc nói.
Ầm!
Giọng điệu như vậy thật sự khiến Trịnh Mục và Đỗ Phẩm Thượng lập tức sửng sốt, hai người liếc nhìn nhau, sau đó hơi thở có chút dồn dập. Không có cách nào, ai bảo Tô Mộc nói ra lời này thật sự quá mức kinh người
Cái gì gọi là xuất thêm gấp đôi mới đủ nhìn. Phải biết rằng gấp đôi số tài chính chuẩn bị bây giờ chính là hơn ngàn vạn, tới gần một trăm triệu. Dương nhiên đây chỉ hoàn toàn là số tiền điều động. Sau này còn có thể tăng thêm kinh phí.
Nhưng Tô Mộc ở đây, bọn họ lại trực tiếp thay đổi ý. Nếu thật sự là như vậy, rốt cuộc là xây dựng một cơ sở hậu cần mạnh tới mức nào?
- Lão sư, sư huynh của ngài vừa rồi, rốt cuộc là ai vậy?
Đỗ Phẩm Thượng tò mò hỏi.
- Trịnh Kinh Luân!
Tô Mộc chậm rãi nói ra. Nhìn thần sắc hai người có chút không nghĩ ra, mỉm cười tiếp tục giải thích:
- Sư huynh của tôi năm nay tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi mà thôi, nhưng có chức vụ trong ủy ban phát triển và cải cách nhà nước. Có người nói hiện tại đã được đề bạt làm cấp chính sở, chịu trách nhiệm về sở phát triển kinh tế khu vực, là sở trưởng tên xứng với người thực.
Điên rồi!
Thật sự muốn phát điên!
Nếu như vừa rồi Đỗ Phẩm Thượng và Trịnh Mục còn có chút do dự. Sau khi Tô Mộc giới thiệu, hai người thật sự hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc điện thoại vừa rồi. Điều này có nghĩa là tiết lộ trước một chút tin tức, có thể mang đến giá trị không thể đánh giá hết.
Còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành cấp chính sở, bản thân còn ở trong ủy ban phát triển và cải cách như vậy, cường thế tới mức nào?
- Lão sư, tôi quyết định rồi. Anh nói muốn tôi tập trung thêm bao nhiêu kinh phí đầu tư đều được.
Hai mắt Đỗ Phẩm Thượng sáng lên.
- Xem ra lần này tập đoàn Trịnh thị tôi thật sự phải chuẩn bị một lần lưu thông tiền vốn.
Tinh thần Trịnh Mục cũng tăng cao nói.
- Chuyện này tạm thời không cần sốt ruột. Dù sao hai người cứ chuẩn bị bắt đầu ra tay vạch kế hoạch xây dựng cơ sở hậu cần trước. Cơ sở hậu cần sẽ được làm tại hương trấn Lâm Gia Trấn. Hai người có thể bắt tay vào tiến hành điều tra nghiên cứu luận chứng.
Tô Mộc nói
- Được!
Trịnh Mục quyết đoán nói.
Lời này chính là do Trịnh Mục nói. Đỗ Phẩm Thượng chẳng qua chỉ đóng vai trò một cổ đông trong đó. Lại nói, cho dù để hắn thật sự làm, hắn cũng không có tâm tình hành động như vậy. Đỗ Phẩm Thượng sẽ tập trung tất cả kinh phí đầu tư vào. Dù sao phải biết rằng, tập đoàn Cự Nhân sớm muộn cũng sẽ do hắn quản lý.
Bởi vì cuộc điện thoại này của Trịnh Kinh Luân, hứng thú nói chuyện của ba người trong lúc đó rõ ràng bắt đầu trở nên náo nhiệt.
MÀ đúng lúc này, cửa lớn của quầy bar chợt bị đẩy ra. Ngay sau đó mấy thân ảnh đi tới. Sau khi bọn họ đi vào, liền bắt đầu đưa mắt nhìn khắp một lượt. Người đứng phía trước là một người trẻ tuổi. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc ở bên cửa sổ, hắn liền cười gằn chậm rãi đi tới. Đồng thời, những người còn lại cũng đi theo hắn.
- Anh chính là Tô Mộc?
- Anh là ai?
Tô Mộc hờ hững nói.
Đám người kia dường như tới gây chuyện thị phi. Mấu chốt nhất chính là, hình như thật sự đối phó với mình. Nếu không cũng không đến mức trong quán bar trực tiếp chú ý tới hắn. Chỉ có điều hắn dường như không biết đám người này?
- Xem ra anh chính là Tô Mộc. Tôi là ai sao? Anh thật sự không cần thiết phải biết tên của tôi. Hôm nay tôi qua là muốn giao dịch với anh. Chỉ cần anh có thể đáp ứng buôn bán với tôi, chúng ta cái gì cũng dễ nói.
Người trẻ tuổi ngạo nghễ nói.
- Buôn bán? Con người tôi không thích nhất chính là buôn bán.
Khóe miệng Tô Mộc cong lên.
- Bởi vì người buôn bán với tôi đều biết, tôi thích đóng vai của chúa cứu thế. Tất cả sống chết của các người đều nằm ở trong tay tôi. Anh nói xem buôn bán như vậy, các anh sẽ nguyện ý làm sao?
- A, còn là chúa cứu thế, anh nghĩ anh là ai? Anh Lôi của chúng tôi nói chuyện với anh chính là để mắt tới anh.
- Đúng vậy, còn ở nơi này giả vờ. Anh có gì để giả vờ chứ? Biết anh Lôi của chúng tôi là ai không?
- Anh Lôi, chính là thằng oắt này. Chúng ta động thủ thu thập hắn là được!
Không đợi đến khi Lôi Chính Bắc nói điều gì, đám người đi theo hắn đến đây, lại không có ai biết thân phận của Tô Mộc, bắt đầu ồn ào kêu gào. Trong ánh mắt bọn họ đầy vẻ giễu cợt. Đám người lần này giống như trước đây, chỉ là đi theo Lôi Chính Bắc qua cho khí thế mà thôi.
Anh Lôi?
Khi cách xưng hô như thế lọt vào trong tai Tô Mộc, trong mơ hồ hắn đoán được người kia là ai. Chỉ có điều khi hắn nghe được những lời xấu xa kia, trong giây lát ánh mắt ánh lên vẻ phẫn nộ.
- Cút đi!
Không do dự chút nào, Tô Mộc đứng dậy, trong nháy mắt, tay phải xoay tròn trực tiếp chém ra, đánh bay đám người đang đứng gần mình.