Bởi vì đã không còn đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy huyện Ân Huyền, cho nên Trương Bắc Hạ dĩ nhiên cũng không thể ở lại thuộc viện huyện ủy. Trên thực tế vào ngày bị miễn chức, Trương Bắc Hạ đã chuyển ra khỏi nơi này. Nếu vẫn tiếp tục ở lại thuộc viện huyện ủy, Trương Bắc Hạ cảm giác gánh không nổi. Không có chuyện gì khiến cho hắn khó chịu hơn là cả ngày đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác.
Trương Bắc Hạ chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ dùng tư thái như vậy, bị trục xuất khỏi quan trường.
Nhưng sự thật chính là sự thật!
Trương Bắc Hạ có thừa nhận hay không, mình cũng là người thất bại. Trong quan trường sẽ không chú trọng đến cái gọi là tình cảm, đó là nơi thực tế tàn nhẫn nhất, ngươi thất bại ý nghĩa sẽ không còn ai theo ngươi. Cho dù là những người lúc trước đứng về phía anh, thời gian trôi qua, cũng sẽ thay đổi thái độ đối với anh.
Đây chính là lòng người!
Cũng là cái gọi là thực tế!
Leng keng!
Lúc này thật ra cũng không phải quá muộn, cộng thêm Trương Bắc Hạ bởi vì đã sớm một thân một mình, cho nên bình thường cũng biết nấu ăn. Ăn có ngon hay không tạm thời để qua một bên, chỉ cần tự làm đã là một loại thái độ. Cho nên khi khách đến nhà, Trương Bắc Hạ đã tính toán thời gian, chuẩn bị xong xuôi.
Trương Bắc Hạ mở cửa, cho dù Trương Nam Thu có chìa khóa, Tô Mộc vẫn hết sức cung kính biểu thị lễ nghi mà một hậu bối nên có, gõ cửa đi vào, chứ không mở cửa. Cho nên trong nháy mắt Tô Mộc xuất hiện trong phòng, khi Trương Bắc Hạ nhìn thấy Tô Mộc đứng trước mắt, vẻ mặt đã thoáng xuất hiện vẻ hoảng hốt ngắn ngủi.
Chẳng lẽ mình già thật rồi sao?
Tại sao Tô Mộc còn trẻ như thế? Phải biết rằng mình hao tốn thời gian cả đời, mới đi đến vị trí hiện tại. Còn Tô Mộc thì sao? Đã vậy còn quá trẻ tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn Trương Nam Thu, vậy mà đã có cùng cấp bậc với mình.
Tình hình như thế, khiến cho Trương Bắc Hạ không khỏi không cảm khái.
Nhưng cho dù như vậy, Trương Bắc Hạ vẫn rất rõ ràng một điều, chính là Tô Mộc tuyệt đối không phải là người nông cạn như mình suy nghĩ. Nhưng nếu nói Tô Mộc chỉ vì trẻ tuổi, mà không có nội lực, làm sao lại được Chu lão để ý tới? Người khác không biết địa vị của Tô Mộc, nhưng Trương Bắc Hạ có thể không rõ? Phải biết rằng sau này hắn phải vào kinh, ra mắt Chu lão.
Chẳng qua bất kể trong lòng Trương Bắc Hạ nghĩ như thế nào, có một điều không thể nào thay đổi, chính là cảm khái đối với tuổi trẻ.
- Trương bí thư!
Tô Mộc vội vàng nói.
- Tô bí thư, đừng gọi tôi như vậy, tôi đã không phải là bí thư gì rồi, hiện tại tôi chỉ là một lão đầu nhàn rỗi ở nhà!
Trương Bắc Hạ vội vàng vươn hai tay ra, bắt tay Tô Mộc.
- Ai nói như vậy? Trương bí thư, ở trong lòng tôi ngài vẫn là bí thư.
Tô Mộc chân thành nói.
Tô Mộc sở dĩ nói như vậy, cũng không phải là bắn tên không đích. Trước khi tới đây, Tô Mộc đã có nghiên cứu, đặc biệt là về Trương Bắc Hạ. Nếu như Trương Bắc Hạ không có chỗ đáng để hắn tôn kính, Tô Mộc quả quyết không thể như vậy. Trương Bắc Hạ quả thật bị giáng chức, điểm này không sai. Nhưng phải biết rằng khi Trương Bắc Hạ còn tại vị, cũng là một vị quan tốt.
Tối thiểu ở trong huyện Ân Huyền, Trương Bắc Hạ đã làm được một vài chuyện tốt, không giống như những người khác, sau khi lên đài chỉ biết ăn hối lộ, càng không giống như Hầu Bách Lương, chỉ thích xây dựng chính tích.
Chỉ dựa vào điểm này, Trương Bắc Hạ đã đáng giá để Tô Mộc tôn kính.
- Đừng, nếu như cậu cảm thấy lão nhân này vẫn đáng được tôn trọng thì gọi ta một tiếng Trương thúc là được rồi.
Trương Bắc Hạ nói.
- Được, Trương thúc, tôi sẽ gọi thúc là Trương thúc. Thúc cũng đừng gọi tôi là bí thư gì cả. Chưa nói đến bây giờ tôi vẫn chưa phải là bí thư, cho dù là bí thư rồi, thúc cứ gọi thẳng tên tôi là được!
Tô Mộc cười nói.
- Được!
Trương Bắc Hạ cũng không bảo thủ nữa.
- Trương thúc, thật sự xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt còn tới đây quấy rầy thúc. A, mùi thơm quá, lẽ nào Trương thúc nấu mì sao?
Tô Mộc ngửi ngửi hỏi.
Tô Mộc thật sự đói bụng!
- Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị vài món. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Trương Bắc Hạ nói.
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
Bốn người rất nhanh ngồi vào bàn, mặc dù chỉ nấu mì, nhưng trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn chín, Trương Bắc Hạ loay hoay chuẩn bị, cũng lấy ra được mấy món ăn. Cũng không thể cứ ăn không như vậy? Nhất định cũng phải uống chút gì. Hơn nữa thời tiết bên ngoài thật sự có chút lạnh, uống chút rượu làm ấm thân thể cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù chỉ mới quen biết, nhưng có đại bối cảnh Đoàn hệ, quan hệ giữa Tô Mộc và Trương Bắc Hạ vẫn không tệ, không khí tương đối thân thiện.
- Tô Mộc à, nói thật, mặc dù lúc trước tôi biết cậu khá trẻ tuổi, nhưng hôm nay gặp mặt mới cảm giác được, cậu còn trẻ hơn tôi suy nghĩ, gặp cậu, tôi không nhận già cũng không được!
Trương Bắc Hạ cảm khái nói.
- Trương thúc, tại sao thúc có thể nói mình già chứ? Huyện Ân Huyền sau này vẫn cần thúc quan tâm. Phải biết rằng hiện tại thúc chỉ là tạm thời nghỉ ở nhà. Chưa nói những thứ khác, chỉ cần vận hành, tổ chức vẫn cần thúc tiếp tục giúp đỡ. Hơn nữa một số chuyện của thúc, tôi bày ra nói, mặc dù gọi là vấn đề tác phong, nhưng ai cũng biết, đó chỉ là làm bộ.
Hơn nữa thúc bây giờ không phải là miễn chức, không phải là bãi chức, chẳng qua là tạm thời nghỉ ngơi. Tôi tin tưởng, tổ chức sẽ rất nhanh có bổ nhiệm mới. Dù gì, tôi nghĩ thúc cũng có công lao với huyện Ân Huyền, đến thành phố Thương Thiện đảm nhiệm một vị trí chủ tịch chính hiệp thành phố gì đó cũng không có vấn đề.
Sau khi Tô Mộc ăn một miếng mì, để đũa xuống, không có bất kỳ che dấu, nói thẳng.
Lời nói trực tiếp này khiến cho Trương Bắc Hạ hơi chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh thoải mái.
Tô Mộc là kẻ não rỗng cái gì cũng không hiểu sao? Dĩ nhiên không phải. Nếu như ngươi cho rằng hắn làm như vậy, là không hiểu cái gì, cho nên mới nói ra những lời lỗ mãng như thế, vậy thật sự là ngươi nghĩ lầm rồi. Trương Bắc Hạ biết, quan hệ giữa Tô Mộc và mình không có bất kỳ xung đột ích lợi, ngược lại hai người còn là một hệ không nói. Tô Mộc sau này còn phải tiếp quản lực lượng mình gây dựng ở huyện Ân Huyền.
Thật ra, trên quan trường nhiều khi không cần lời nói khách sáo, đi thẳng vào vấn đề ngược lại còn là pháp tốt nhất để kéo gần quan hệ. Không nhìn thấy sao? Sau khi mình nghe được điều này, tâm tình quả nhiên không tệ.
Chút kiến thức chính trị này, Trương Nam Thu không thể nào hiểu thấu triệt, cho nên bây giờ hắn đang ngây người.
Về phần Đoạn Bằng, từ sau khi bước vào, đã bắt đầu phối hợp bưng chén mì lên ăn, cho dù bên này Tô Mộc đang để xuống nói chuyện, hắn cũng không có ý tứ dừng lại. Nhưng Đoạn Bằng ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ăn hết hai bát mì, về phần uống rượu, hắn không uống giọt nào. Nói thế nào hiện tại hắn cũng hiểu được thân phận của mình, nếu lúc này uống rượu thật sự là không xứng chức.
- Lãnh đạo, tôi ăn xong rồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.
Đoạn Bằng nói.
- Tô bí thư, cha, tôi cũng ra ngoài hóng gió một lát.
Trương Nam Thu biết mình ở lại cũng không có ích lợi gì, liền cùng Đoạn Bằng ra ngoài, hút mấy điếu thuốc, tiện thể tạo dựng quan hệ tốt đẹp với Đoạn Bằng luôn.
Phải biết rằng Đoạn Bằng có thể được Tô Mộc mang tới, hơn nữa nhìn quan hệ của hai người tuyệt đối không đơn giản, Trương Nam Thu cũng biết, Đoạn Bằng nhất định là tâm phúc của Tô Mộc, mình chắc chắn phải dính lấy hắn.
Không thể không nói cử động lúc này của Trương Nam Thu, làm Trương Bắc Hạ rất hài lòng. Nếu như Trương Nam Thu vẫn tiếp tục lưu lại nơi này, không có một chút ánh mắt, Trương Bắc Hạ sẽ trực tiếp quát hắn, kêu hắn rời đi.
Trương Nam Thu mặc dù là nhi tử của hắn, nhưng phải biết rằng Tô Mộc là thân phận gì, ngươi là thân phận gì, có một số việc ngươi có thể biết, nhưng lại không thể biết dưới hình thức như vậy.
Đợi sau khi hai người ra ngoài, vẻ mặt Trương Bắc Hạ mới bắt đầu trở nên thanh tĩnh lại, nhưng ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.
- Tô Mộc, tôi cũng không dối gạt cậu, nếu cậu là người Chu lão an bài tới, tin tưởng cũng nên biết, giữa tôi và Chu lão có chút quan hệ. Nếu không Chu lão cũng sẽ không kêu cậu tới đây, giúp tôi giải quyết mối hận này. Đúng vậy, lần này tôi bị té ngã rồi, hơn nữa lần té ngã này còn có chút uất ức.
Tôi thật có lỗi với sự bồi dưỡng của Chu lão, cũng cảm giác vô cùng đau lòng. Nhưng bây giờ nói những thứ này đã không có ích lợi gì, tôi cũng biết vị trí tương lai của tôi là một hư chức. Nhưng những thứ này không trọng yếu, quan trọng là, chỉ cần có một hư chức, sau đó tôi có thể tiếp tục vận hành. Chưa dám nói những thứ khác, nhưng muốn giúp cậu vuốt thuận quan hệ của huyện Ân Huyền vẫn không có vấn đề.
Điều Tô Mộc muốn chính là những lời nói như vậy!
Nếu nói Trương Bắc Hạ đến hiện tại mới thôi, cũng không chịu cho thấy thái độ, vậy Tô Mộc sẽ có chút thất vọng. Mình vừa rồi đi thẳng vào vấn đề, chính là để bức bách hắn tỏ thái độ, hơn nữa tỏ thái độ như vậy, tin tưởng Trương Bắc Hạ có thể cảm nhận được thành ý của mình, mười phần thành ý như thế, nếu vẫn không đổi được điều mình muốn, vậy thì thật sự có chút quá mức.
May mà, Trương Bắc Hạ thật sự đủ khôn khéo. Cho dù hắn không suy nghĩ cho mình, nhất định cũng nên suy nghĩ cho Trương Nam Thu. Cho dù Trương Bắc Hạ không thoát khỏi quan trường, nhưng muốn có lực ảnh hưởng gì, rõ ràng là không thể nào. Duới tình huống như thế, nhờ cậy Tô Mộc trở thành lựa chọn duy nhất hiện tại của Trương Bắc Hạ.
- Trương thúc, nên làm như thế nào, trong lòng tôi đã có tính toán.
Tô Mộc nói.
- Tôi biết trong lòng cậu đã có tính toán, nếu cậu không có tính toán, Chu lão làm sao có thể an bài cậu đến đây. Cậu chờ một lát, tôi đưa cho cậu một vật trước, tránh một lát nữa tôi quên mất.
Trương Bắc Hạ vừa nói vừa đứng dậy đi về phía giá sách.
Khi Trương Bắc Hạ cầm lấy một quyển sách trên giá sách, đưa tới cho Tô Mộc, Tô Mộc cảm giác có chút bất ngờ.
Chuyện này là thế nào?
Lần đầu tiên gặp mặt mình cũng chưa kịp mang tới lễ vật gì cho Trương Bắc Hạ, nhưng lại nhận tặng phẩm của Trương Bắc Hạ sao? Hơn nữa quan trọng nhất là, quyển sách Trương Bắc Hạ tặng mình, chính là « Luận Ngữ » !
Điều khiến cho Tô Mộc kinh ngạc là, bộ « Luận Ngữ » này lại còn có một nửa!