Khương Mộ Chi!
Giọng nói này tuyệt đối là của Khương Mộ Chi!
Chẳng qua tại sao vào lúc này Khương Mộ Chi lại gọi điện cho mình?
Là ai dám uy hiếp tính mạng Khương Mộ Chi?
Khi nghi vấn này hiện ra trong đầu, Tô Mộc rất nhanh cầm di động, gấp giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Khương Mộ Chi, cô đang ở đâu? Mau nói chuyện đi!
- Bây giờ tôi đang ở huyện Ân Huyền, nơi này có lẽ là Đông Cương trấn.
Khương Mộ Chi nói.
- Đông Cương trấn? Cô ở Đông Cương trấn làm gì?
Tô Mộc vội vàng hỏi.
- Anh đừng quan tâm tại sao tôi lại ở Đông Cương trấn, mau tới đây đi, tôi gặp phải phiền toái rồi...
- Con đàn bà thúi, còn dám gọi điện thoại cầu trợ đúng không? Để tôi nhìn xem cô gọi cho ai, lấy điện thoại đây!
Kèm theo một đạo thanh âm chói tai vang lên, điện thoại bên kia liền tắt máy. Tô Mộc biết, nhất định là điện thoại của Khương Mộ Chi đã bị cướp đi, nghĩ đến Khương Mộ Chi hiện tại có lẽ đang gặp phải phiền toái, tâm tình Tô Mộc chợt trở nên nôn nóng.
Tại sao Khương Mộ Chi lại đến huyện Ân Huyền? Cho dù tới đây, cô ta cũng nên báo trước một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn gây ra chuyện như vậy, đây không phải là thuần túy tự làm mất mặt mình sao?
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, bây giờ cũng không phải lúc để ý tới chuyện này, phải mau sớm xác định vị trí của Khương Mộ Chi, bảo đảm nàng hiện tại đang an toàn mới được. Nghĩ tới đây, Tô Mộc vội vàng xoay người ra khỏi phòng, vừa đi vừa trực tiếp gọi điện cho Mã Văn Tuyển.
- Tô bí thư, có chỉ thị gì sao!
Mã Văn Tuyển nhận được điện thoại, cũng rất công thức hỏi.
- Hiện tại bên Đông Cương trấn xảy ra chuyện, đối phương là một giáo viên từ kinh thành đến đây, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình thế tuyệt đối không thể lạc quan. Anh mau phái người tới đó, bất luận như thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho đối phương.
Tô Mộc quyết đoán nói.
Nếu như không phải tình thế nguy cấp..., Tô Mộc cũng sẽ không trực tiếp gọi điện thoại cho Mã Văn Tuyển.
- Tôi biết rồi!
Mã Văn Tuyển nói.
Đợi sau khi cúp điện thoại, Ninh Biên Viễn cau mày hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì, là Tô Mộc gọi tới, nói là bên phía Đông Cương trấn các cậu xảy ra chuyện, nói là có một giáo viên từ kinh thành đến đây gặp chuyện gì đó. Cục công an huyện chúng tôi từ lúc nào lại trở thành trợ thủ của Tô Mộc hắn vậy? Giáo viên từ kinh thành tới đây có thể xảy ra chuyện gì!
Mã Văn Tuyển tùy ý nói.
- Đông Cương trấn?
Ninh Biên Viễn cũng thoáng sửng sốt.
Làm bí thư Đảng ủy Đông Cương trấn, Ninh Biên Viễn biết chuyện bên trong khu trực thuộc của mình, có lẽ sẽ không xuất hiện vấn đề lớn. Nhưng Tô Mộc đột nhiên gọi điện tới, vẫn nên cẩn thận xử lý thì hơn.
- Lão Mã, hay là anh an bài, để người của đồn công an đến đó xem thế nào.
Ninh Biên Viễn nói.
- Thật là phiền toái, không có chuyện gì đâu, không xảy ra đại sự, chúng ta cứ ngồi chơi nửa tiếng đã rồi hãy nói.
Mã Văn Tuyển cũng không để ý, giơ chén rượu trong tay:
- Nào, lão Ninh, tối nay hai huynh đệ chúng ta uống một trận. Trời ạ, ngày hôm nay trôi qua thật là đủ biệt khuất, nếu không có cách nào phát tiết, tôi sẽ điên mất.
- Đúng vậy, đủ biệt khuất, nào, uống rượu!
Ninh Biên Viễn nghĩ đến thái độ cao ngạo của Tô Mộc trong hội nghị thường ủy huyện ủy, trong lòng cũng cảm thấy rất uất ức, cho nên lúc này cũng không thèm để ý.
Hơn nữa nếu thật sự có chuyện gì phát sinh..., đồn công an Đông Cương trấn không thể động thủ sao? Có cần thiết cần phải kinh động bí thư chính pháp ủy Mã Văn Tuyển không?
Không chừg đây cũng là một trò gì đấy của Tô Mộc!
Đông Cương trấn cách huyện thành huyện Ân Huyền thật sự không quá xa, có thể lấy thân phận bí thư Đảng ủy trấn, trở thành thường ủy huyện ủy, Đông Cương trấn tuyệt đối không thể cách huyện thành quá xa. Nếu quá xa, phát triển kinh tế nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
Ở huyện Ân Huyền, Đông Cương trấn có thể coi như là hương trấn giàu có, cho dù là lúc này, sự náo nhiệt không hề thua kém huyện thành.
Mặc dù lúc này trời đã có vẻ lạnh, nhìn thấy đã sắp cuối tháng, rất nhanh sẽ đến tháng mười một, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều hàng đồ nướng và quán cơm. Hơn nữa phần lớn là những người đến đây làm việc, công tác ăn cơm.
Chính trong hoàn cảnh như vậy, phía trước một tiệm cơm tên là tỷ muội, đã tập trung một nhóm người.
Khương Mộ Chi cũng ở trong số đó, bên cạnh nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi. Nếu Tô Mộc ở đây, tuyệt đối sẽ biết, nàng chính là Mộc Thanh. Mộc Thanh trước kia từng gặp mặt Tô Mộc một lần, nếu không có Tô Mộc..., Mộc Thanh tuyệt đối không thể nào giải quyết xong phiền toái.
Mộc Thanh hiện tại đã trở thành nghiên cứu sinh của đại học Yên Kinh, lần này đi theo Khương Mộ Chi tới đây, cũng bởi vì gia nhập vào trong tổ chức từ thiện, muốn làm chút chuyện tốt cho những đứa trẻ miền núi. Còn Khương Mộ Chi cũng muốn bồi dưỡng Mộc Thanh, để sau này giao tất cả mọi chuyện của tỉnh Yến Bắc cho Mộc Thanh chịu trách nhiệm.
Nhưng hai người làm sao cũng không nghĩ tới, lại gặp phải chuyện như vậy ở chỗ này.
Hai cô gái bị bốn tên nam nhân vây bắt, phía ngoài bốn nam nhân này là một đám người của Đông Cương trấn xem náo nhiệt. Bốn nam nhân này thần thái kiêu ngạo, nhất là người cầm đầu, ánh mắt nhìn về phía Khương Mộ Chi và Mộc Thanh còn đầy tà dâm.
Thật sự là một đôi tỷ muội động lòng người!
Tối nay Khương Mộ Chi và Mộc Thanh cùng mặc quần jean bó sát người, chỉ khác là Khương Mộ Chi mặc màu trắng, còn Mộc Thanh mặc màu xanh. Nhưng hai chiếc quần jean càng tôn lên đôi chân thẳng tắp của hai nàng, càng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ở chỗ như Đông Cương trấn, ít khi nào có cơ hội xuất hiện mỹ nữ, nếu gặp phải đương nhiên không bỏ qua.
- Hai người các cô, lời nói vừa rồi của tôi các cô cũng nghe thấy rồi, hành vi của các cô là trái pháp luật, hiện tại tất cả đều trở về cho tôi!
Du Xuân Bảo lớn tiếng nói.
- Anh là ai?
Mộc Thanh không thỏa hiệp, khuôn mặt nhỏ bé tức đỏ lên, nhìn Du Xuân Bảo tức giận hỏi.
- Tôi là ai?
Du Xuân Bảo cười lớn:
- Tôi chính là phó cục trưởng cục dân chính huyện Ân Huyền, cô nói tôi là ai? Tất cả việc làm của các cô đều thuộc về quản lý của tôi, các cô nói tôi là ai?
Phó cục trưởng cục dân chính?
Khi Khương Mộ Chi nghe thấy chức vị này, chân mày không khỏi nhướng lên. Vừa rồi sở dĩ phát sinh xung đột, nguyên nhân là vì nàng không biết, nàng cũng không rõ tại sao Du Xuân Bảo lại để ý đến bọn họ. Nhưng bây giờ xem ra, thật sự là nhân viên chấp pháp.
- Cho dù anh là người của cục dân chính, anh cũng không có quyền lấy điện thoại của tôi đi? Hiện tại mau trả lại điện thoại cho tôi!
Khương Mộ Chi hờ hững nói.
- Điện thoại của cô sao?
Du Xuân Bảo vuốt vuốt cái điện thoại, vẻ mặt tươi cười:
- Tôi làm sao biết được cô có mật báo cho người nào hay không? Chiếc điện thoại này, tôi tạm thời giữ lại.
- Giữ lại? Tại sao anh phải giữ lại?
Khương Mộ Chi thật sự tức giận.
- Đúng đấy, tại sao anh lại giữ điện thoại của chúng tôi ? Còn nữa, các anh vừa đến liền trực tiếp chỉ trích chúng tôi làm không đúng, chúng tôi rốt cuộc làm không đúng chỗ nào? Chúng tôi là người của quỹ Chim Yến Nhỏ đại học Yên Kinh kinh thành, lần này chúng tôi tới đây là vì chúng tôi lúc trước vẫn giúp đỡ mấy đứa trẻ trong núi.
Gần đây chúng tôi nghe nói trong đó có một đứa trẻ bị bệnh, cho nên mới vội vàng tới đây, xem xem chúng tôi có thể giúp đỡ cháu, dùng một khoản tiền giúp cháu chữa bệnh, chẳng lẽ chúng tôi làm như vậy là sai hay sao? Tại sao các anh muốn can thiệp vào việc làm của chúng tôi ?
Mộc Thanh la lớn.
Ồ!
Sau khi Mộc Thanh kêu lên, những người vây xem xung quanh bắt đầu bàn luận xôn xao. Lúc trước bọn họ là không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nghe thấy lời nói của Mộc Thanh đã biết chân tướng sự tình là cái gì.
Đúng vậy, cục dân chính các người tại sao phải can thiệp vào chuyện như vậy? Đây là chuyện tốt, chẳng lẽ nói người ta đến đây giúp đỡ trẻ em cũng là hành động sai hay sao?
- Nhốn nháo cái gì? Tất cả thành thật cho tôi, không người nào được làm ồn!
Khi người bên cạnh duy trì trị an, Du Xuân Bảo lại nhìn Mộc Thanh, trên mặt hiện ra nụ cười khinh thường:
- Quỹ Chim Yến Nhỏ là tổ chức gì? Tại sao chúng tôi không biết có tổ chức như thế. Các cô biết cục dân chính chúng tôi làm cái gì không? Chúng tôi chính là quản loại chuyện như vậy. Các cô nói các cô đến đây giúp đỡ trẻ em, tại sao chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện này?
- Anh là người của Đông Cương trấn sao?
Khương Mộ Chi hỏi.
- Không phải, chúng tôi ở trong huyện.
Du Xuân Bảo ngạo nghễ nói.
- Anh là người trong huyện, vậy cũng kỳ quái, tôi còn tưởng anh chủ quản dân chính của Đông Cương trấn? Nếu là trong huyện, làm sao có thể không biết quỹ Chim Yến Nhỏ của chúng tôi?
Khương Mộ Chi bình tĩnh nói.
- Tôi nói không biết là không biết. Các cô hành động như vậy rõ ràng là có nghi ngờ gây nhiễu loạn trật tự xã hội, tất cả đi theo tôi trở về phối hợp điều tra.
Du Xuân Bảo nồng nặc mùi rượu kêu lên.
- Nhiễu loạn trật tự xã hội?
Khi Khương Mộ Chi nghe thấy lời này, thật sự giận quá thành cười, chuyện này là thế nào? Có kiểu chấp pháp như vậy sao? Chúng tôi nhiễu loạn trật tự xã hội? Từ lúc nào trợ giúp học sinh nghèo khó lại coi như nhiễu loạn trật tự xã hội?
- Cục dân chính huyện Ân Huyền các người chấp pháp như thế sao?
Khương Mộ Chi lạnh giọng hỏi.
- Chúng tôi chấp pháp làm sao cần báo cáo với các cô sao? Tốt nhất cô nên thành thật một chút, phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu không cô sẽ biết hậu quả.
Du Xuân Bảo lớn tiếng nói.
- Hiện tại đã đến lúc tan việc rồi, không ngờ các vị thật sự quá chăm chỉ. Chỉ có điều các vị có quyền chấp pháp như vậy sao? Tại sao phải giam giữ chúng tôi ? Mộc Thanh, báo cảnh sát cho tôi.
Tâm tình tốt đẹp của Khương Mộ Chi hình như đã mất sạch.
- Vâng!
Mộc Thanh vừa nói vừa lấy điện thoại của mình, chẳng qua trong nháy mắt điện thoại của nàng vừa lấy ra, liền bị Du Xuân Bảo đoạt lấy.
Sau đó Du Xuân Bảo trực tiếp ném điện thoại trên mặt đất, hung hăng đạp mạnh.
Chiếc điện thoại hóa thành mảnh nhỏ, bay ra khắp nơi.