Quan Bảng

chương 1578: công thành lui thân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng giải phẫu.

Khương Đào Lý an tĩnh nằm trên giường, ánh sáng trong mắt tiêu tán không ít, nhìn qua thật giống một ông già sắp chết, không còn chút khí thế lăng nhiên khi nãy.

Biết vì sao tôi tin tưởng cậu không?

Khương Đào Lý hỏi.

Phải đó, tôi đang nghĩ vấn đề này. Ngài nói tôi chẳng qua chỉ nhận thức Khương Mộ Chi mà thôi, cũng không phải đại quốc thủ thanh danh vang dội. Khương lão, vì sao ngài lại tin tưởng tôi, để cho tôi một mình trị liệu cho ngài đây?

Tô Mộc ở bên cạnh, tùy ý đùa nghịch thuốc đông y, tò mò hỏi.

Tự mình hiểu lấy, điểm này Tô Mộc vẫn biết.

Bởi vì tôi biết cậu!

Khương Đào Lý chậm rãi nói.

Biết tôi?

Tô Mộc ngoài ý muốn.

Phải, cậu cho rằng hiện tại mình còn là một tiểu nhân vật thôi sao? Không, những gì cậu từng làm tôi đều đã biết. Bệnh của Phương Thạc nặng như vậy cậu cũng có thể chữa khỏi, vì sao không trị được cho tôi đây? Nếu cậu đã dám tự tin nói có thể kéo dài mạng sống của tôi, tôi lại có lý do gì không tin cậu? Tôi đã sắp chết, cậu cứ thoải mái mà trị liệu là được.

Khương Đào Lý lạc quan nói.

Nguyên lai là nguyên nhân này.

Dựa theo thân phận địa vị của Khương Đào Lý, muốn biết chuyện của hắn cũng dễ dàng. Cho dù là chuyện của Phương Thạc đều không gạt được Khương Đào Lý. Tuy rằng hắn chưa nói, nhưng Tô Mộc tin tưởng hắn khẳng định đã biết là mình trị bệnh cho Từ Trung Nguyên.

Có chiêu bài vàng của Từ Trung Nguyên, vì sao Khương Đào Lý không tin?

Khương lão, vậy chúng ta bắt đầu đi!

Tô Mộc nói.

Được, cứ buông tay trị liệu đi!

Khương Đào Lý cười nói.

Có lời này của Khương Đào Lý, cùng thái độ lạc quan phối hợp của hắn, Tô Mộc bắt đầu chữa trị. Trong tay Tô Mộc cầm ngân châm, giả vờ giả vịt trị liệu.

Năng lượng quan bảng truyền vào trong thân thể Khương Đào Lý, Khương Đào Lý lập tức có cảm giác ấm áp, rất nhanh đã nhắm mắt lại hoàn toàn ngủ say.

Ngủ là tốt rồi!

Tô Mộc vận dụng quan bảng kéo dài sinh mạng cho Khương Đào Lý, trên trán hắn bắt đầu hiện mồ hôi.

So sánh với mấy lần trước, lần này đã tốt hơn nhiều. Sau khi kết thúc trị liệu, ít nhất Tô Mộc chưa tới nỗi hôn mê. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là rất nhanh có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Bên ngoài phòng giải phẫu.

Không ai biết bên trong đang làm gì, trong lòng họ đều lo lắng. Nhưng ai cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, cũng không dám tin tưởng Tô Mộc.

Hơn nữa nỗi lòng bất an ngày càng mãnh liệt, loại cảm giác này khiến bọn họ nhiều lần muốn phá cửa trực tiếp xông vào xem thử Tô Mộc đang làm gì.

Là dạng phẫu thuật gì mà có thể một mình hoàn thành?

Hùng lão, ngài xem việc này có vài phần nắm chắc?

Khương Chi Sơn mặt ủ mày ê hỏi.

Người được gọi là Hùng lão, chính là một trong những đại quốc thủ, là người thuộc ủy ban bảo kiện trung ương. Hiện tại không còn lưu hành cách xưng hô cục bảo kiện trung ương, cũng không còn cách gọi nào khác, chỉ xưng hô là ủy ban bảo kiện trung ương.

Cái gì gọi là ủy ban bảo kiện trung ương?

Đây là cơ cấu bảo vệ sức khỏe trình tự cao cấp nhất quốc gia, là cơ cấu phụ trách bảo vệ sức khỏe cho thành viên của đảng, thành viên không ít, tỷ như văn phòng trung ương, văn phòng quốc vụ viện, văn phòng quân ủy, văn phòng hội thường ủy đại biểu nhân dân, kể cả thành viên lãnh đạo văn phòng chính hiệp quốc gia cũng nằm trong phạm vi này.

Cơ cấu phụ trách sức khỏe cho lãnh đạo đảng cùng quốc gia, người lãnh đạo trong quân đội cùng người lãnh đạo chính giới đảng phái, nghiên cứu bảo vệ cùng dự phòng, cùng nghiên cứu chính sách bảo vệ sức khỏe.

Với thân phận của Khương lão, tự nhiên có thể hưởng được đãi ngộ của ủy ban bảo kiện trung ương. Nếu không Hùng lão cũng sẽ không tới đây, nhưng lúc này vẻ mặt của Hùng lão thật khẩn trương cùng khó hiểu.

Sở dĩ khẩn trương là vì Tô Mộc hồ nháo. Khó hiểu là vì lúc hắn tới nơi này, nghe được có người kể hắn nghe bổn sự của Tô Mộc.

Phải biết rằng người báo tin cho hắn chính là Sở Chu, đây đều là đại quốc thủ như hắn, Hùng lão có hoài nghi ai chứ không hoài nghi hắn. Nhưng hiện tại nhìn thấy hành động của Tô Mộc, Hùng lão thật sự không thể tin được Tô Mộc làm được điều đó.

Nhưng việc đã tới nước này, hơn nữa là do chính Khương lão điểm danh Tô Mộc thực hiện, cho nên Hùng lão cũng không lời nào để nói. Nghe được câu hỏi của Khương Chi Sơn, Hùng lão chỉ nói:

Đợi một chút xem sao, có lẽ thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện!

Lời này vừa nói ra, người của Khương gia liền trầm xuống.

Cái gì gọi là có kỳ tích xuất hiện? Đây là ý nói trừ phi có kỳ tích, nếu không sẽ không khả năng cứu sống Khương lão.

Mà thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện sao?

Trên thế giới này làm gì có nhiều kỳ tích như thế. Chỉ nói Hùng lão, lúc trước hắn từng trị liệu cho Khương lão, nhưng ngay cả hắn cũng bó tay hết cách, mà Tô Mộc trẻ tuổi như thế, lại biết y thuật sao?

Khương Mộ Chi, cô nghe cho tôi, nếu cha tôi có nửa điểm sai lầm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Khương Chi Đoán lớn tiếng hô.

Khương Mộ Chi vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích nhìn thẳng cửa phòng giải phẫu, hoàn toàn bỏ mặc tiếng hét kia.

Nếu nói hiện tại tâm tình của ai khẩn trương nhất, Khương Mộ Chi tuyệt đối là một trong số đó. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tay nàng nắm chặt, móng tay đâm vào trong da thịt nhưng nàng vẫn không có cảm giác.

Trần huynh, sao ông có thể để Tô Mộc chữa bệnh cho Khương lão đây?

Ngay khi không khí đang căng thẳng, Hùng lão thấp giọng hỏi Trần Tứ Quý. Nhưng lời này rơi vào trong tai người của Khương gia, nhất thời nhấc lên sóng gió kinh thiên.

Có ý tứ gì?

Hùng lão làm sao nhận thức Trần Tứ Quý? Chẳng lẽ Trần Tứ Quý không đơn giản là một viện trưởng viện an dưỡng cũ nát này thôi sao? Không phải là một kẻ tầm thường thôi sao? Nghe ý tứ của Hùng lão, y thuật của Trần Tứ Quý thật không thấp.

Nhưng làm sao có thể?

Ngay khi họ còn đang hoài nghi, lời của Trần Tứ Quý lập tức đánh nát suy đoán trong lòng bọn họ. Lúc này bọn hắn mới biết khi nãy mình đã phạm phải sai lầm lớn.

Lão Hùng, ông vẫn giống như trước đây, vì sao không chịu tin ông làm không được mà người khác cũng làm không được đây? Chờ xem, tôi tin tưởng Tô Mộc, tôi cũng tin Tô Mộc sẽ mang tới kỳ tích cho chúng ta!

Trần Tứ Quý nói.

Hi vọng đi, ông cũng đã nói như vậy, tôi không còn lời gì để nói. Chờ nhìn xem đi!

Hùng lão gật đầu nói.

Lời nói kinh động lòng người!

Cho tới lúc này đám người Khương Chi Sơn mới biết mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế nào, lại đi đắc tội Trần Tứ Quý. Phải biết rằng thời đại này sẽ không ai xác định mình vĩnh viễn sẽ không bị bệnh, sau khi bị bệnh muốn chữa trị chỉ có thể đi tìm bác sĩ.

Mà theo ý tứ của Hùng lão, y thuật của Trần Tứ Quý thật sự lợi hại. Thật không biết họ nghĩ như thế nào, chỉ nhìn bề ngoài thì cho rằng trại an dưỡng này thật sự kém cỏi, lại trực tiếp mắng thẳng vào mặt Trần Tứ Quý.

Hiện tại xem ra hành vi của họ là cử chỉ vô cùng buồn cười!

Nguyên bản với quan hệ của Khương lão, nói thế nào cũng có thể duy trì quan hệ không kém với Trần Tứ Quý. Chỉ cần làm tốt, sau này có bệnh gì khó khăn Trần Tứ Quý cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Bây giờ hay lắm!

Cho dù tới nông nỗi này, trong lòng đám người Khương Chi Sơn cũng chỉ nghĩ tới tiền đồ của chính họ. Thật không biết họ làm sao hỗn tới vị trí hôm nay, chẳng lẽ không biết ý nghĩ của họ buồn cười vô cùng hay sao?

Một giờ trôi qua.

Tô Mộc cũng không dây dưa, lúc này hô hấp của Khương lão đã trở nên bình thản. Tô Mộc biết từ giờ trở đi, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Khương lão sẽ không có việc gì.

Kéo dài năm năm sinh mạng, đây không phải khoa trương.

Dát chi!

Cửa phòng mở ra, ngay khi Tô Mộc vừa xuất hiện, mọi người lập tức ào tới. Ánh mắt họ nhìn Tô Mộc vô cùng kích động.

Cha tôi thế nào?

Phẫu thuật của anh thế nào?

Nhanh chóng vào xem cha đi!

Ngay lúc đám người Khương Chi Sơn muốn xông vào phòng, Tô Mộc ngăn ở cửa không cho họ đi vào. Khóe môi hắn hiện ra nụ cười băng sương trào phúng, không lời nào để nói với những người này.

Thật sự là một đám người chỉ biết tư lợi!

Tô Mộc lười nói nhiều với họ, chỉ nhìn Trần Tứ Quý:

Trần lão, Khương lão đã không sao, công tác của tôi đã làm xong, chuyện kế tiếp giao cho ông. Nhưng hiện tại Khương lão cần nghỉ ngơi, đừng cho họ vào. Ân, chỉ cần Khương viện trưởng vào chiếu cố là được. Đây là lời Khương lão đã dặn tôi trước khi trị liệu!

Lời của Tô Mộc vừa nói ra, nhất thời xung quanh đều an tĩnh, vẻ mặt mọi người không tưởng tượng nổi.

Cái gì gọi là không có việc gì?

Chẳng lẽ thật sự trị hết rồi sao?

Vẻ mặt Hùng lão cùng Trần Tứ Quý không dám tin, nhưng họ biết mình nên làm thế nào. Hùng lão hung hăng trừng mắt nhìn người của Khương gia, thấy sắc mặt Tô Mộc tái nhợt, quan tâm hỏi:

Cậu không sao chứ?

Hùng lão, tôi không sao!

Tô Mộc mỉm cười nói, liền tránh người.

Hùng lão, nơi này giao cho các vị, việc tôi cần làm cũng đã làm, tôi phải về!

Nói xong Tô Mộc đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Khương Mộ Chi muốn nói lại thôi, mà Hùng lão cùng Trần Tứ Quý chỉ gật đầu.

Sau đó Hùng lão vung tay lên:

- Nhanh chóng tiến hành kiểm tra tổng quát cho Khương lão!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio