Ngày thứ tư trong huyện Ân Huyền vẫn như lệ thường, nhẹ nhàng vận chuyển. Không ai quá mức lưu ý hội nghị thường ủy đang tiến hành, chỉ có người trong quan trường còn có chút chú ý, những ngành nghề khác vẫn làm việc của mình mà thôi.
Đây là sự thật cuộc sống.
Đương nhiên dù thờ ơ cũng không có nghĩa là không quan tâm.
Nói thế nào đây cũng là đại sự, tuyệt đối không thể bỏ mặc. Trên thực tế sau khi hội nghị chấm dứt, cả huyện Ân Huyền đều đã biết.
Dù sao hội nghị lần này ai cũng suy đoán được nội dung, đó là cách chức La Phi Vũ, bắt giữ những nhân viên cục văn hóa có liên quan tới vụ án giao cho ban kỷ luật thanh tra tiến hành điều tra. Hơn nữa lần này còn đề cập tới thôn Tây Bặc, những chuyện xảy ra trong hương thôn bình thường vẫn luôn gần gũi với dân chúng.
Cho nên khi kết quả được truyền ra, cả huyện Ân Huyền đều sôi trào.
Nhân dân cũng không quá quan tâm là ai nắm giữ quyền to, nhưng trong sinh hoạt còn truyền lưu đủ loại sự kiện được xưng hô là thanh thiên. Nhất là khi lời này từ thôn Tây Bặc truyền ra, hiệu quả càng thêm tốt đẹp.
- Biết không? Tô bí thư của huyện chúng ta chính là thanh thiên chuyển kiếp!
- Ác ôn như vậy nên xử lý sạch sẽ!
- Thật không sợ cường quyền a!
…
Nhân dân không biết tình thế chân chính trong quan trường, chỉ truyền lưu như thế. Ở trong lòng họ chỉ nghĩ chính là, người như Tô Mộc chính là quan tốt, chỉ cần là quan tốt, họ sẽ sùng bái hắn.
Mà ở trong quan trường, người có khứu giác chính trị mẫn cảm cũng biết, thời đại của Hầu Bách Lương đã hoàn toàn tan biến. Chờ đợi hắn sẽ là tương lai càng thêm bi thảm, bởi vì hắn không còn biện pháp giống như trước kia, nắm giữ huyện Ân Huyền.
Hầu Bách Lương bị lấy đi quyền nói chuyện lớn nhất trong huyện Ân Huyền, quyền lực chân chính rơi xuống trong tay vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi Tô Mộc. Điểm này không thể nghi ngờ, không ai có cách nào thay đổi. Muốn tiếp tục sống yên trong quan trường, bọn họ phải nghĩ đủ biện pháp rơi vào trong tầm mắt của Tô Mộc.
Văn phòng bí thư huyện ủy.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Tô Mộc mời Phí Mặc tới văn phòng ngồi một lát. Không cần biết do nguyên nhân gì, Phí Mặc đã có hai lần thật sự đứng bên Tô Mộc, điều này làm trong lòng hắn nảy sinh hảo cảm.
Cho dù quan bảng đã cung cấp tư liệu nói Phí Mặc là người có tâm kế rất sâu, nhưng càng là như vậy Tô Mộc càng cảm thấy hứng thú.
Ở trong quan trường, so đấu không phải dùng tâm kế sao? Nếu là người không có tâm kế, muốn sống sót trong quan trường là một chuyện vô cùng buồn cười. Người như vậy càng dễ nói chuyện hơn hết thảy.
Tỷ như hiện tại.
Tô Mộc không hề quanh co, sau khi biết người đứng sau lưng Phí Mặc chính là chủ tịch Thương Thiền thị Hoàng Vĩ Sâm, hiện tại khi nói chuyện cũng không cần che lấp.
- Phí bí thư, đây là một lần điều chỉnh quan trường huyện Ân Huyền sắp tới của tôi, ông xem có ý kiến gì hay không? Cho tôi thêm ý kiến!
Phí Mặc cầm tờ giấy, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, càng xem trong lòng càng khiếp sợ. Không thể không nói trước đó Tô Mộc đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường đảng huyện ủy quả thật là bút tích thần trí.
Ở trong danh sách này, liệt ra từng ngành được điều chỉnh, người đứng đầu hoặc thứ hai, tất cả đều do những người trong ban huấn luyện trường đảng trước đó.
Hơn nữa địa phương tinh diệu nhất là danh sách điều chỉnh đề cập tới nhân sự đều chiếu cố cho Phí Mặc cùng Cố Diễn Lý bọn họ. Nói cách khác, ngoài phái hệ của Hầu Bách Lương, Tô Mộc đều tiến hành hồi báo cho toàn bộ ủy viên huyện ủy đã ủng hộ hắn.
Mà mượn lý do sẽ làm Hầu Bách Lương bất đắc dĩ: học tập trường đảng.
Trước đó có ai có thể nghĩ tới, những người bị Hầu Bách Lương tự mình đưa vào trường đảng sẽ biến hóa nhanh chóng, đem toàn bộ người của Hầu Bách Lương chen chúc ngã, họ sẽ lấy tư thế như vậy, một lần nữa quay về trên cương vị công tác. Mấu chốt nhất chính là, trên trán những người này đều sẽ mang theo chữ Tô thật lớn.
Đây chính là đội quân dòng chính của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền!
Là đội quân do Tô Mộc bồi dưỡng, có công năng giúp Tô Mộc hoàn toàn nắm giữ huyện Ân Huyền. Phí Mặc vừa nghĩ Tô Mộc còn trẻ tuổi như vậy nhưng đã có tâm tư như thế, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng không cần biết trong lòng hắn nghĩ thế nào, mặt ngoài vẫn thật trấn định, lại có vẻ thản nhiên. Hơn nữa phần danh sách điều chỉnh nhân sự như vậy, dù người của Phí Mặc không nhiều lắm, nhưng dù sao đã có chiếu cố.
Nghĩ tới địa vị hiện tại của Tô Mộc trong huyện Ân Huyền, Phí Mặc biết không thể cự tuyệt việc này, cũng không cần cự tuyệt.
- Tô bí thư, tôi đồng ý việc điều chỉnh nhân sự này!
Phí Mặc nói.
- Vậy là tốt rồi!
Tô Mộc cười nói:
- Lão Phí, ông là lão đồng chí, công tác trong huyện thời gian thật dài, đã thật quen thuộc với tình huống ở đây. Có đôi khi có một số việc, nếu tôi không nghĩ ra, còn phải phiền toái ông giúp đỡ chỉ điểm một chút.
- Sao có thể!
Phí Mặc vội nói.
- Hẳn là, hẳn là!
Tô Mộc cười nói:
- Như vậy đi, tôi có một phần quy hoạch đại quy mô sắp tới trong huyện, ông nghiên cứu một chút. Nếu như không có vấn đề gì, tới lúc đó tôi phải mượn nhờ năng lực của ông.
- Chỉ cần có chỗ cần dùng tôi, có thể trợ giúp trong huyện, tôi tuyệt đối không chối từ!
Phí Mặc tỏ thái độ.
Khi Phí Mặc cầm phần kế hoạch quay về văn phòng, khi hắn lật xem, vừa nhìn thấy đầu đề thứ nhất, vẻ mặt không khỏi chấn động. Bởi vì đầu đề quá mức kinh người, không ngờ là “Quy hoạch phát triển năm năm của huyện Ân Huyền”!
Quy hoạch phát triển này vốn không có vấn đề gì, mấu chốt là loại chuyện này phải do bên ủy ban huyện đi làm. Trên thực tế việc trong ủy ban huyện luôn giao cho Hầu Bách Lương an bài, chuyên môn lập ra những quy hoạch như thế.
Đợi sau khi Phí Mặc xem xong, không nhịn được ngẩng đầu cảm thán.
Phần quy hoạch này vô cùng chi tiết, khả năng tuyệt đối mạnh hơn Hầu Bách Lương gấp trăm lần, trực tiếp đem phần quy hoạch của Hầu Bách Lương ném bỏ thật xa. Nếu so sánh với Tô Mộc, ý nghĩ chấp chính cùng lý niệm chấp chính của Hầu Bách Lương thật sự xuất hiện vấn đề.
- Khó trách Hầu Bách Lương không thể đấu với Tô Mộc, chỉ bằng người ta có chân tài thực học, đã triệt để ngược được ông! Nhưng không biết phương thức trêu chọc như vậy, rốt cục có thể thành công hay không? Văn hóa đối đài, kinh tế hát hí khúc, chiêu số cũ, có thể chơi ra dạng gì?
Văn phòng ủy ban huyện.
Phanh!
Hầu Bách Lương vung tay lùa bộ chén trà văng tung tóe, nơi nơi đều là mảnh vỡ. Hắn vốn thích sưu tầm bộ chén trà, lúc này nhìn thấy lại cảm giác phiền lòng.
Trữ Biên Viễn đứng bên cạnh, nhìn thấy Hầu Bách Lương phát tiết, không dám mở miệng nói lời nào. Không phải không muốn nói, mà thật sự không biết nên nói gì.
Chuyện đã xảy ra hôm nay đối với Trữ Biên Viễn rung động thật lớn. Đây tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, ý nghĩa từ hôm nay trở đi, trong một đoạn thời gian thật dài sẽ luôn có tình cảnh như thế.
Còn có một ghế trống, đợi cho Từ Viêm bổ sung đi lên, có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ càng thêm phấn khích.
- Chủ tịch, chúng ta làm sao bây giờ?
Trữ Biên Viên lấy hết dũng khí thấp giọng hỏi.
- Làm sao bây giờ? Tôi làm sao biết làm sao bây giờ? Ông đi về trước đi!
Hầu Bách Lương nóng nảy nói.
- Dạ!
Trữ Biên Viễn nhìn vẻ mặt của Hầu Bách Lương, lộ vẻ bất đắc dĩ, xoay người rời khỏi văn phòng.
Mãi tới khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hầu Bách Lương, hắn hít sâu vài hơi, cầm di động gọi ra ngoài:
- Xế chiều tan tầm tôi muốn gặp ở chỗ cũ, nếu dám không tới, tự gánh lấy hậu quả!
Cạch!
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Hầu Bách Lương càng thêm dữ tợn.
- Tô Mộc, tao tuyệt đối sẽ không chịu thua, lúc đầu tao có thể đuổi Trương Bắc Hạ đi khỏi, cũng có thể đuổi mày đi. Chờ xem, tao rất nhanh sẽ khiến cho mày mất hết danh dự!
Đại lầu huyện ủy.
Hạ Xuân Mai luôn bị vây trong cảm xúc kích động. Nàng chưa bao giờ cảm thấy phấn chấn như hiện tại, bởi vì cuối cùng nàng nhìn thấy được ánh rạng đông.
Tô Mộc cường thế ra tay, tình huống huyện Ân Huyền rất nhanh sẽ được cải thiện. Chỉ cần làm được điều này, như vậy nàng có thể chân chính báo thù rửa hận.
Nhưng nếu là vậy, nàng nên đi nơi nào?
Chẳng lẽ để cho Hầu Bách Lương cùng Hầu Sổ Căn nói ra chuyện của nàng sao? Sau khi nói ra nàng nên làm gì bây giờ? Gia đình của nàng sẽ ra sao? Con của nàng làm sao tiếp tục sinh sống trong huyện Ân Huyền? Quan trọng nhất là, nếu thật sự bại lộ, nàng làm sao tiếp tục làm vợ làm mẹ nữa? Chồng con của nàng sẽ đối đãi nàng như thế nào?
Muốn báo thù nhưng nàng lại sợ hãi, đây là ý tưởng hiện tại của Hạ Xuân Mai.
Ngay khi nàng đang lo nghĩ, Hầu Bách Lương lại gọi tới, ngữ khí hổn hển đã nói rõ vấn đề. Cái gì gặp lại chỗ cũ, nàng tuyệt đối sẽ không đi qua!
Chính vì cuộc điện thoại này làm cho nàng chân chính quyết định, trong mắt hiện vẻ kiên nghị, Hạ Xuân Mai đi ra văn phòng, trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc của Tô Mộc. Hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng Tô Mộc, cũng chỉ có thể đổ bạc một lần.
Dù sao kết quả đều hủy diệt, chỉ hi vọng Tô Mộc giúp nàng đem kết quả hủy diệt giảm bớt nghiêm trọng là được rồi.
Lúc này nhìn Hạ Xuân Mai không còn chút phong phạm của trưởng ban tuyên truyền huyện, mà chỉ là một người phụ nữ bị ủy khuất.
Ngay lúc Hạ Xuân Mai xuất hiện, Mộ Bạch tươi cười chào đón:
- Hạ trưởng ban, bí thư đang chờ cô đâu!