Thời điểm Trịnh Lập Hưng xuất hiện trong văn phòng Tô Mộc, thần sắc Tô Mộc không nói là âm trầm nhưng tuyệt đối không phải cao hứng. Mặc cho ai gặp phải chuyện như thế, tâm tình có thể dễ chịu sao?
Nhưng Tô Mộc cũng biết, người như Trịnh Lập Hưng trong quan trường quả thực rất nhiều. Nếu như thật sự truy cứu, đời này hắn không cần làm việc gì khác nữa.
- Bí thư Tô, tôi biết sai rồi!
Trịnh Lập Hưng cúi đầu nói.
- Biết sai?
Tô Mộc lạnh nhạt cười nói:
- Kỳ thật anh lúc đó làm như vậy không đáng trách, dù sao người ở đó lúc ấy là Kha Duy chứ. Nhưng tôi hy vọng anh biết, anh là ai, anh nói chuyện vì ai, anh làm quan ở nơi nào. Nếu không hiểu được mình đang nói cái gì, vậy anh không cần phải làm việc nữa!
Gõ thật mạnh!
Tô Mộc làm như vậy thật sự không phải đang dìm hàng, mà vì người như Trịnh Lập Hưng còn chưa ý thức được ai mới là người có quyền nói chuyện duy nhất trong huyện Ân Huyền. Gõ cũng được, trực tiếp đá bay ghế cũng không sao, bất kể là loại nào, Tô Mộc hoàn toàn làm được, cũng cho người khác thấy ai mới là người nắm vận mệnh của bọn họ.
Không phải Kha Duy, mà là Tô Mộc hắn.
- Vâng, tôi biết rõ!
Trịnh Lập Hưng nhanh chóng nói ra, trong nội tâm lại buông lỏng một hơi, bất kể nói như thế nào, Tô Mộc nói chuyện hơi lăng lệ đôi chút, nhưng cũng có lưu chỗ trống, không có nói chết. Nếu thật không nóng không lạnh thì mới có vấn đề.
- Bí thư Tô, có chuyện cần phải báo cáo với ngài, chính là thành phố Thương Thiện chuẩn bị mở hoạt động chiêu thương tới các huyện. Huyện chúng ta nằm gần thành phố, tự nhiên sẽ được an bài quan trọng. Tôi nghĩ nên nhân cơ hội này, nhất định phải cầm được vài bút đầu tư quan trọng cho huyện Ân Huyền!
Trịnh Lập Hưng nói lời này đã tỏ thái độ.
Thành phố Thương Thiện muốn tổ chức hoạt động chiêu thương sao?
Nếu thật sự là như thế, đây chính là cơ hội. Vị trí địa lý huyện Ân Huyền còn đó, nó quyết định cho dù là xí nghiệp nào đầu tư, chỉ cần đầu tư vào thành phố Thương Thiện đều phải thông qua nơi này.
Nếu như khu vực ngoại thành mà không đạt được đầu tư, đây quả thật là chuyện không tưởng tượng nổi.
Trịnh Lập Hưng đã dám vỗ ngực cam đoan sẽ kéo đầu tư, đã nói rõ hắn có bổn sự. Bất kể bổn sự của Trịnh Lập Hưng là đến từ nơi nào, Tô Mộc chỉ xem kết quả.
Chỉ cần ngươi có thể chính thức kéo tài chính về, như vậy ngươi đã thành công. Nghĩ tới đây, thần thái trên mặt Tô Mộc vui vẻ.
- Chuyện đầu tư chiêu thương này, huyện Ân Huyền chúng ta phải tham gia. Chẳng những tham gia, nếu như có khả năng, còn có thể kéo nhà đầu tư tới huyện Ân Huyền chúng ta. Cục chiêu thương lần này hành động, toi chỉ có một yêu cầu, đó là bảo đảm xí nghiệp tới đây đầu tư không có tính chất ô nhiễm.
- Vâng, tôi biết rõ!
Trịnh Lập Hưng quả quyết nói.
- Vậy thì tốt, chuẩn bị đi!
Tô Mộc nói ra.
- Vâng!
Trịnh Lập Hưng quay người rời khỏi.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Trịnh Lập Hưng lúc này buông lỏng không ít. Hắn biết rõ Tô Mộc lần này đã cho hắn cơ hội, một cơ hội có thể tiếp tục dừng chân tại huyện Ân Huyền hay không, cơ hội này phải xem hiệu quả đầu tư, có thể thành công thì thành công, nếu thất bại thì hắn không có cơ hội quay đầu nữa rồi.
Buổi chiều.
Tô Mộc ở trong văn phòng xử lý công việc, xử lý văn bản tài liệu đặt trước mắt. Trong đó có mấy sự vụ trọng yếu, Mộ Bạch đã sớm phân loại xong, chỉ chờ Tô Mộc phê chỉ thị là được.
Thời điểm này đến tối, Tô Mộc sẽ đi về thành phố Thương Thiện. Bởi vì Diệp Tích nói đêm nay sẽ ở lại nơi đó, cho nên hắn tự nhiên không thể do dự. Chẳng qua khi Tô Mộc cùng Diệp Tích ăn cơm xong, một cuộc điện thoại gọi tới làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.
- Tô ca, ngày mai em sẽ đi tới thành phố Thương Thiện!
Long Loan cười nói.
- Em tới thành phố Thương Thiện? Làm cái gì?
Tô Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi thăm.
- Tạm thời giữ bí mật, nhưng mà đến lúc đó anh chịu trách nhiệm tiếp đón đấy.
Long Loan từ chối cho ý kiến nói ra.
- Có ý gì?
- Nói chính là... Thôi, để cha em nói.
Sau khi im lặng một hồi, bên tai Tô Mộc có giọng nói nghiêm túc vang lên, hắn biết rõ người này là Long Chấn Thiên.
- Bí thư Long tốt!
Tô Mộc nhanh chóng chào hỏi.
Nói như thế nào thì Long Chấn Thiện hiện tại là bí thư chính trị và pháp luật tỉnh Yến Bắc, còn kiêm nhiệm cục trưởng phòng công an tỉnh. Chức vị như thế tại tỉnh Yến Bắc chính là đại tướng biên cương, không ai có thể khinh thị.
- Tô Mộc, vừa rồi là tiểu Loan nói chuyện với anh đúng không?
Long Chấn Thiên cười nói.
- Đúng, đúng là có nói hai câu, nhưng mà tôi nghe không hiểu ý gì? Long bí thư, nghe Long Loan nói, hẳn là ngài muốn tới thành phố Thương Thiện?
Tô Mộc hỏi.
- Đúng!
Long Chấn Thiên cũng không có ý tứ che dấu, thực sự thản nhiên nói:
- Cho nên gọi điện thoại sớm nói cho anh biết, bởi vì lần này tôi đi tới huyện Ân Huyền, mục tiêu là trong núi sâu. Muốn tế tổ trong quá khứ, đến lúc đó hy vọng anh an bài tốt. Nhưng mà chuyện này là việc riêng của tôi, không phải công sự, không nên kinh động người khác.
Đây là muốn ít xuất hiện!
Đương nhiên Tô Mộc biết rõ chuyện này, thật sự thản nhiên, nói:
- Được, tôi biết phải làm sao. Yên tâm đi, bên này tôi sẽ an bài tốt, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đến tế tổ cùng Long bí thư. Vừa vặn ngày mai ngày mốt là cuối tuần nên không cần đi làm. Long bí thư, ngài tới lúc nào?
- Ngày mai đi!
Long Chấn Thiên nói ra.
- Tốt, vậy ngày mai tôi sẽ liên hệ ngài.
Tô Mộc nói ra.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tích hỏi:
- Là bí thư Long Chấn Thiên sao?
- Ừ, ngài mai ông ấy sẽ đi tế tổ, thật sự là không biết tổ tông của ông ấy ở huyện Ân Huyền, nếu thật sự là như vậy thì quá hiếm lạ rồi.
Tô Mộc cười nói.
- Tế tổ?
Ánh mắt Diệp Tích chuyển động, nàng hiện tại đã sớm không phải nữ tử ngây thơ. Nàng hiện giờ đã sớm quen với rất nhiều quy tắc xã hội, biết rõ chuyện gì nên giải quyết ra sao mới là chính xác.
Giống như Long Chấn Thiên hiện tại.
Nếu như Long Chấn Thiên là người bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không hạ vốn gốc như vậy. Nhưng phải biết rằng Long Chấn Thiên là thường ủy tỉnh ủy, tại tỉnh Yến Bắc này cũng là người có quyền nói chuyện rất lớn. Nếu có thể kéo về phía Diệp An Bang, như vậy Diệp An Bang có thể nhanh chóng khống chế tỉnh ủy, không thể nghi ngờ đây là đối tác rất mạnh.
Cho nên Diệp Tích sẽ đánh chủ ý lên Long Chấn Thiên.
- Nghe bảo bí thư Long là người chính trực, nếu ai muốn đi cửa sau với ông ta thì đó là chuyện không có khả năng. Người như thế nếu kéo về phía cha em, như vậy cha em sẽ đạt được chỗ tốt thật lớn.
Diệp Tích nói thẳng.
Đang ở cùng Tô Mộc thì không cần phải nói những lời gào trước đón sau, lại nói Diệp An Bang tại tỉnh Yến Bắc đã có địa vị kiên cố, cho nên Tô Mộc mới có thể phát triển tốt tại nơi này.
- Anh biết rõ, việc này anh sẽ nghĩ biện pháp.
Tô Mộc nói ra.
Giúp đỡ Diệp An Bang chính là giúp đỡ chính mình, điểm ấy Tô Mộc biết rõ, căn bản không cần Diệp Tích tiến hành nói rõ nên làm như thế nào. Trong nội tâm Tô Mộc thậm chí xem ra, Long Chấn Thiên không có khả năng không biết quan hệ giữa mình và Diệp An Bang.
Sau khi biết rõ qua hệ giữa mình và Diệp An Bang còn lấy lòng như vậy, chẳng lẽ nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Điểm này đã trở nên rõ ràng, Tô Mộc, tôi mấy lấy anh làm cầu đi thông đại lộ thông thiên của Diệp An Bang.
Về phần nói vì cái gì Long Chấn Thiên không trực tiếp đi tìm Diệp An Bang, Tô Mộc có thể đoán ra một hai. Dù sao Diệp An Bang chỉ là người mới đến, hắn không cách nào đánh đồng với lão bí thư tỉnh ủy.
Người như Long Chấn Thiên nhất định là người tâm cơ cẩn thận, không muốn bị kéo vào cục diện không thể không đối đầu. Tối thiểu nhất bây giờ không muốn!
- Anh hiểu trong lòng là được.
Diệp Tích không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lại nói tiếp, Diệp Tích suy nghĩ rất đơn giản. Chuyện có thể giúp đỡ Diệp An Bang thì nàn tận khả năng giúp đỡ. Nhưng nếu không giúp được, cũng không cần phải quấn quít không buông. Phải biết rằng Diệp An Bang có thể đi đến bây giờ, tuyệt đối không phải người ngu ngốc.
Buổi tối, Tô Mộc và Diệp Tích ở lại thành phố Thương Thiện.
Trên thực tế Tô Mộc và Diệp Tích có cảm giác chung quanh có vô số bảo vệ.
Thực lực của bọn họ rất mạnh, tối thiểu dùng tiêu chuẩn săn giết, trong đó có vài người có thể đạt tới.
Quy mô Thịnh Thế Đằng Long hiện tại khá lớn, đã lớn tới mức không thể bỏ qua. Cho nên an toàn Diệp Tích trở nên vô cùng trọng yếu, nếu Diệp Tích vào lúc này đột nhiên xảy ra nguy hiểm gì đó, cả Thịnh Thế Đằng Long sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Thịnh Thế Đằng Long khác với các xí nghiệp khác, đi theo hướng độc tài kinh doanh. Diệp Tích là người chiếm cứ chủ đạo tuyệt đối, không có Diệp Tích thì không ai đủ quyền nói chuyện. Cho nên cho dù là vì sinh kế nhiều người trong Thịnh Thế Đằng Long, Diệp Tích phải cam đoan tính mạng của mình không bị uy hiếp.
- Có phải rất mệt hay không?
Tô Mộc đứng phía sau ôm lấy Diệp Tích, thấp giọng hỏi.
- Không có khoa trương như anh nói đâu.
Diệp Tích cười nói.
- Nếu quả thật cảm thấy mệt mỏi, nếu không thể ứng phó nổi, anh tình nguyện buông tất cả. Phải biết rằng lúc trước anh bố trí tất cả chỉ vì muốn em cao hứng, nếu em thật mất hứng, tất cả sẽ không có giá trị gì cả.
Tô Mộc nói ra.
- Không nên nghĩ nhiều như vậy, em rất tốt, em rất ưa thích sự nghiệp hiện tại. Lão công, anh biết mình bây giờ có rất nhiều tiền không?
Diệp Tích nháy mắt hỏi.
- Anh có nhiều tiền? Là em nhiều tiền!
- Của em không phải của anh sao?
- Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?