Có một số việc có thể nghĩ nhưng tuyệt đối không được!
Có một số việc có thể nhưng tuyệt đối không được làm!
Có một số việc không được tưởng tượng đến nó, vì nếu tưởng tượng thì ngươi sẽ tim đập chân run. Trong vấn đề có tính nguyên tắc này Hoàng Luận Địch luôn giữ trạng thái tốt nhất, nghiêm khắc tuân thủ.
Tô Mộc nhìn Hoàng Luận Địch với con mắt khác vì một nguyên nhân trong đó. Hoàng gia thì sao? Chuyện đó bây giờ chẳng liên quan nhiều với Tô Mộc, dù sao theo chức quan của hắn thì còn xa mới chạm tới tầng cao đó.
Nhưng Tô Mộc có thể làm một điều là tìm hiểu đời tiếp theo của Hoàng gia, như Hoàng Luận Đàm, như Hoàng Luận Địch. Hai người này đều là nhân tài cực kỳ ưu tú của Hoàng gia, đến bây giờ Hoàng gia không ngã vì bỏ công bồi dưỡng tử đệ trong nhà rất nhiều.
Hoàng Luận Địch nhếch mép khinh thường nói:
- Đồng Quán ơi là Đồng Quán, chắc bây giờ trong nhà ngươi cũng điên rồi.
khách sạn Bạch Sa đại sảnh.
Tô Mộc cúp điện thoại của Hoàng Vĩ Sâm xong hắn ngẫm nghĩ, dứt khoát gọi điện tiếp. Dù sao Hoàng Vĩ Sâm đã biết chuyện này, Tô Mộc không cần che giấu bên Tôn Mai Cổ làm chi. Hai người này ghế một và ghế hai quyết đấu trong thị, tạm thời Tô Mộc không muốn bị cuốn vào vòng xoáy.
Cho nên điều Tô Mộc cần làm là bảo đảm không mắc lỗi lầm gì, về sau nên đứng đội nào thì chờ sau này tính.
Tôn Mai Cổ không ngờ Tô Mộc sẽ gọi điện thoại vào lúc này, gã khá bất ngờ nhưng không quên bắt máy. Tuy nhiên càng nghe thì biểu tình của Tôn Mai Cổ càng căng thẳng, sắc mặt trở nên khó coi.
Tôn Mai Cổ sốt ruột hỏi:
- Ngươi nói tất cả là thật sao?
Tô Mộc đáp:
- Đúng vậy! Mọi thứ đều thật trăm phần trăm, mỗi sự kiện ta đều trải qua. Hiện Long thư ký đang gói ghém hành lý trong khách sạn Bạch Sa, Tôn thư ký xem coi có thể lại đây ngay bây giờ không? Ta e rằng nếu chậm một chút thì Long thư ký sẽ rời đi ngay lập tức.
Tôn Mai Cổ dứt khoát nói:
- Ta qua ngay bây giờ!
Góc độ suy nghĩ làm việc của Tôn Mai Cổ khác với người ta, điều bây giờ gã suy nghĩ là nếu Long Chấn Thiên rời đi thế này thì danh dự Thương Thiền thị sẽ bị đồ ngu Đồng Quán phá hỏng hết.
Tuy Long Chấn Thiên khó thể một tay che trời trong tỉnh nhưng đừng quên vào phút then chốt phiếu của Long Chấn Thiên có quyền phủ quyết.
Hơn nữa tỉnh ủy thường ủy như Long Chấn Thiên gặp chuyện như vậy trong Thương Thiền thị, nếu Tôn Mai Cổ không có thái độ gì giải quyết vấn đề thì sao được? Dù là bên tỉnh ủy thư ký thì Tôn Mai Cổ cũng khó mà ăn nói.
thư ký thị ủy Tôn Mai Cổ, thị trưởng Hoàng Vĩ Sâm đều nhanh chóng chạy tới. Lúc này bên ngoài đã ồn ào, ít ra trưởng bối của năm tên bị đám người Đoạn Bằng đánh ngã xuống đất đã đến.
Nói tới thật tình cờ, năm gia đình khi chạy tới đúng lúc nhìn con cái của mình bị đưa vào xe cảnh sát, nói sẽ bị mang đi. Năm gia đình nóng ruột nóng gan vội tiến lên trước.
- Ta là phó cục trưởng cục văn hóa, chuyện gì xảy ra?
- Ta muốn gặp người dẫn đội các ngươi! Lập tức thả người cho ta!
- Ta là luật sư Thương Thiền thị chúng ta, có tin là bây giờ ta tố cáo các ngươi lạm dụng chức quyền kó?
Những nhân vật thành đạt trong năm gia đình lần lượt tỏ thái độ, các hình cảnh đang làm việc thì chẳng thèm quan tâm, chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình. Bọn họ không tin năm gia đình dám làm hành động vượt rào gì.
Bây giờ bọn họ đang chấp hành công vụ, cũng nhìn thấy vừa rồi ai ở bên trong báo cảnh sát. Đó là đại ca đứng đầu nguyên hedẹ thống chính pháp tỉnh Yến Bắc, là thần tượng vô số cảnh sát tôn sùng trong lòng.
Người của năm gia đình các ngươi làm chuyện như vậy, chúng ta chưa lén ngáng chân các ngươi đã là tốt bụng, lại còn la lối cái gì? Có tin là lải nhải thêm nữa ta sẽ hốt luôn các ngươi không?
Phó cục trưởng cục văn hóa?
Luật sư?
Đổng sự trưởng của tập đoàn?
Rất lớn, rất có tiền sao? Dù quan chức của các ngươi có lớn hơn, nhiều tiền hơn nữa thì khi đụng phải người các ngươi không nên đắc tội hiện tại chỉ có nước ngoan ngoãn chờ bị phán.
Năm tiểu tử trông thấy phụ mẫu thì la toáng lên:
- phụ thân, mẫu thân, cứu chúng ta với!
- Con không muốn vào cục công an!
- Trong đó không phải nơi con người ở được!
Tiếng hét vang lên, năm gia đình cảm xúc càng kích động hơn. Bọn họ không chút do dự định lao lên trước.
Nhưng khi bọn họ định hành động thì một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên:
- Ồn ào cái gì? Không biết bây giờ đang chấp hành công vụ sao? Mấy người kia, định làm gì? Có biết là các người còn tiến thêm một bước thì tương đương với cướp ngục? Có biết kết quả việc cướp ngục là gì không? Chúng ta có quyền đánh chết các người tại chỗ!
Khi thanh âm này vang lên thì năm gia đình rụt chân về, không ai dám bước ra thêm một bước, phập phồng lo sợ đứng. Vì bọn họ nhận ra người đứng trước mặt là thị chính pháp ủy thư ký Khâu Thận Quý.
Địa vị của bọn họ không chút giá trị trong mắt Khâu Thận Quý, chỉ cần gã muốn có thể tùy thời giải quyết họ.
- Khâu thư ký, chúng ta chỉ muốn biết con cái của chúng ta đã phạm tội gì, sao có thể như vậy?
Khâu Thận Quý trầm giọng quát:
- phạm tội gì là chuyện của cục công an chúng ta! Chờ sự việc điều tra rõ ràng sẽ có giải thích cho các người. Hiện tại tất cả tránh ra cho ta, bao vây chỗ này còn ra thể thống gì?
Khâu Thận Quý quát khẽ, năm gia đình không dám ồn ào nữa. Khi mắt bọn họ thấy Đồng Quán bị áp giải ra ngoài khách sạn thì sắc mặt càng muôn màu.
Có chuyện gì?
Đồng Quán cũng bị bắt?
Khâu Thận Quý định làm gì?
Phụ thân của Đồng Quán là Đồng Nhạc Nhạc, dù gì cũng là thị ủy thường ủy, Khâu Thận Quý có cần càn rỡ, không nể mặt vậy sao? Chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến ngươi cô độc trong thị ủy thường ủy Thương Thiền thị?
Nhưng cũng vì Đồng Quán, Hàn Vận bị dẫn độ đi mà năm gia đình không ai dám nhiều lời nửa câu. Khâu Thận Quý không thèm nể mặt cả Đồng Nhạc Nhạc thì làm sao để bọn họ trong lòng?
Khâu Thận Quý tới trước mặt Tô Mộc, nhỏ giọng nói:
- Long thư ký đã từ cửa sau thông qua bãi đỗ xe ngầm rời đi. Diệp tổng cũng đi theo bọn họ, hiện đang hướng tới nhà khách thị ủy. Bên ta còn cần giải quyết vụ này, không thể ở lại được. Bây giờ ngươi cũng đi nhà khách thị ủy đi.
Tô Mộc đáp ngay:
- Vâng thưa Khâu thư ký!
Khâu Thận Quý thì thầm:
- Đừng xa lạ vậy, sau này có rảnh hãy vào trong thị chúng ta tâm sự.
Tô Mộc lên tiếng:
- Rõ!
Khâu Thận Quý dễ nói chuyện vậy sao? Khâu Thận Quý là tính cách chiêu hiền đãi sĩ sao? Nếu nghĩ vậy là sai mười mươi, Khâu Thận Quý btốt tính như vậy chỉ vì lý do đơn giản, nghe ngóng được tin tức từ Vương Chế.
Diệp tổng Diệp Tích tiền hô hậu ủng là con gái duy nhất của tị đại tỉnh trưởng Diệp An Bang. Tô Mộc là con rể tương lai của Diệp tỉnh trưởng!
Tin tức bom tấn thế này đủ để tương đương tạo ra chuyện như vậy. Vương Chế không lo Khâu Thận Quý sẽ lộ ra ngoài, vì ai đều biết Long Chấn Thiên một tay đề bạt Khâu Thận Quý lên, lúc trước gã là hình cảnh kinh nghiệm già dặn từng làm việc với Long Chấn Thiên.
Trán Khâu Thận Quý đã khắc chữ Long to lớn, là dòng chính của Long Chấn Thiên. Lộ ra chút tin tức thích hợp có lợi cho sau này Khâu Thận Quý lựa chọn thì có sự so sánh tương đối hơn.
Khâu Thận Quý gây ra động tĩnh lớn như vậy muốn gã sấm to mưa nhỏ tha cho là không thể nào, vậy khi đối mặt chuyện thế này gã sẽ làm sao? Trừ mang Đồng Quán đi còn tuyên bố chỉnh đốn cải cách toàn bộ khách sạn Bạch Sa.
Nghĩa là bắt đầu từ giờ phút này, trong vòng một tiếng tất cả mọi người trong khách sạn Bạch Sa pải bị mời ra ngoài, nếu không làm được thì người bên trong khỏi đi ra nữa.
- Khách sạn Bạch Sa!
Tô Mộc nhìn lướt qua nơi này, nhìn Khâu Thận Quý dẫn đội rời đi. Tô Mộc định nhấc chân đi chợt khựng lại, vì sau lưng vang thanh âm quen thuộc.
- Tô Mộc!
Là Bùi Phi!
Không ngờ Bùi Phi xuất hiện ở đây vào lúc này!
Thật ra chuyện cũng bình thường. Khâu Thận Quý dẫn đội từ nơi này rời đi, khách sạn bị tuyên án sắp chỉnh đốn lại còn ai dám ở nữa? Mặc kệ lúc trước có nguyên nhân gì ở tại đây thì mọi người phải đi ngay.
Bùi Phi chỉ không ngờ Tô Mộc sẽ xuất hiện nơi đây.
Bùi Phi càng không ngờ cảnh tượng trước mắt là Tô Mộc tạo ra.
Bất ngờ thì bất ngờ, khi Bùi Phi nhìn thấy tất cả thì tâm tình vô cùng kích động. Dù sao người cầm quyền như Tô Mộc làm hành động như thế khiến Bùi Phi cảm thấy cực kỳ kích động khó tả.
Có nữ nhân nào không thích nam nhân như vậy?
Nếu không phải kiêng dè nơi chốn không đúng thì Bùi Phi đã bất chấp tất cả lao vào vòng tay Tô Mộc, cùng hắn cầu hoan thỏa thích.
Đổi lại trước kia chắc chắn Tô Mộc sẽ xoay người, tươi cười chào Bùi Phi. Dù Tô Mộc là thư ký huyện ủy, dù Bùi Phi là ngôi sao nhưng hiện tại ở nơi này chẳng ai nhận ra hai người. Đặc biệt Bùi Phi bao kín mít, người không quen thuộc nàng sẽ không biết đây là Bùi Phi.
Nhưng lần này Tô Mộc không làm như vậy.
Khi giọng Bùi Phi vang lên, người Tô Mộc lảo đảo, nhưng chỉ run nhẹ một cái rồi dứt khoát đưa lưng hướng nàng.
- Có phải đã quấy rầy các người nghỉ ngơi? Có phải ảnh hưởng các người vui thích? Nếu vậy thì ta xin lỗi nàng!
Tô Mộc nói xong không quay đầu lại đi thẳng một lèo.
Bùi Phi ngơ ngác đứng trong đại sảnh, mặt ngu ngơ.