Chạy vội chạy vàng, buổi tối mười hai giờ Tô Mộc đến Thành phố Thịnh Kinh. Tô Mộc tùy tiện chọn một tiệm ăn lấp đầy bụng, gửi tin nhắn cho Diệp Tích, sau đó cùng Đoạn Bằng thuê phòng nghỉ.
Trên đường đi quá gấp, nếu tối nay không nghỉ ngơi tốt, chiều mai Tô Mộc gặp mặt Diệp An Bang mà tinh thần mệt mỏi thì không hay. Để lại hình tượng không điềm tĩnh trong mắt lãnh đạo, sau này muốn được thăng chức sẽ khó khăn nhiều. Càng đừng nói lãnh đạo này là Diệp An Bang, nắm giữ quyền to tỉnh ủy tổ chức nhân sự.
Đinh đong!
Tô Mộc nằm xuống liền ngáy ngủ, hắn lười rửa mặt. Tô Mộc ngủ một giấc ngon lạnh, trời đã sáng hắn lười không dậy. Nhưng Tô Mộc làm biếng không có nghĩa là người ta cũng lười. Tiếng chuông cửa reo inh ỏi. Tô Mộc không định nhúc nhích, nhưng chuông cứ reo mãi, như thể nếu hắn không mở cửa là chuông sẽ reo hoài.
Tô Mộc lẩm bẩm:
- Chết tiệt, Đoạn Bằng, nếu là ngươi sẽ biết tay ta!
Tô Mộc kẹp cái gối lao tới cửa, cánh cửa mở ra, cái gối giơ cao. Khi Tô Mộc thấy khuôn mặt cười tươi như hoa đứng trước cửa thì vội buông gối xuống.
- Sao em đến đây?
- Sao em không thể đến?
Là Diệp Tích đến tìm.
Đêm qua nhận tin nhắc của Tô Mộc là Diệp Tích đã muốn đến, nhưng vì đã khuya nên cô không tới. Hôm sau trời chưa sáng hẳn Diệp Tích liền vội vàng tìm Tô Mộc.
Diệp Tích chớp mắt hỏi:
- Gì đó, giơ gối lên là muốn đánh em phải không?
Tô Mộc cười nói:
- Đâu, làm gì có. Anh sợ em dậy sớm chưa ngủ đã, tính kêu em ngủ với anh.
Diệp Tích bực bội lườm Tô Mộc:
- Nằm mơ đi.
Diệp Tích đẩy Tô Mộc ra, đi vào phòng.
Trong phòng nhiều nơi chưa sử dụng, áo Tô Mộc ném trên giường, hơi xốc xếch. Diệp Tích nhìn Tô Mộc để trần thân trên, tim đập nhanh. Diệp Tích mới định nói gì chợt thấy Tô Mộc cười nham nhở ngồi bên cạnh mình. Diệp Tích chưa kịp phản ứng đã bị Tô Mộc đè ra hôn.
- Ưm ư!
Từ lúc Diệp Tích bước vào cửa đến bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng sáng sớm đến tìm quấy rầy giấc ngủ của người ta sẽ chọc giận con sói. Mãi khi Tô Mộc bá đạo hôn môi Diệp Tích mới hiểu ra, tiếc rằng đã quá muộn. Ban đầu Diệp Tích còn vùng vẫy, nhưng chỉ cựa mình một chút rồi người mềm nhũn.
Nói sao thì Diệp Tích hiện là bạn gái chính thức của Tô Mộc, dù xảy ra chuyện gì cũng không ai can thiệp được.
- Chỗ đó không được . . . Đồ háo sắc . . .
Diệp Tích thở hổn hển, thỉnh thoảng né ra nói chuyện. Sóng mắt đưa tình, lời nói thều thào, tay vươn ra muốn ngăn tay Tô Mộc lại nhưng ai ngờ biến thành ấn chặt tay hắn. Móng vuốt sói nhẹ nhàng bấu mông Diệp Tích.
- Ưm . . . ư . . .
Diệp Tích bất ngờ bị bóp mông, ưỡn người lên cho Tô Mộc nhiều không gian làm bậy hơn. Hai ngọn núi ngạo nghễ đè Tô Mộc.
Trong tiếng rên rỉ, người Diệp Tích run rẩy, mặt đỏ bừng nằm sấp trên người Tô Mộc, đầu óc trống rỗng. Diệp Tích chưa từng hưởng thụ cảm giác này, cô không biết làm sao.
Co giãn, săn chắc, tròn xoe.
Tay phải Tô Mộc xoa bóp cặp mông tròn, cảm nhận sự co giãn chặt chẽ, xúc động không nói nên lời. Chu Từ chín chắn quyến rũ, Diệp Tích thì khác, cô như vùng đất chưa khai khẩn, Tô Mộc xâm nhập vào. Cảm giác nguyên thủy đó làm Tô Mộc say mê.
Không khí trong phòng từ biếng nhác chuyển thành ám muội.
Diệp Tích chợt nhận ra cô nên ngăn cản móng vuốt soi, ai ngờ Tô Mộc quen tay công thành lược đất. Tô Mộc cười xấu xa, thở mùi nam nhân vào lỗ tai Diệp Tích, làm tim cô đập nhanh, lòng sợ hãi.
Diệp Tích thở dốc:
- Tô Mộc, đừng . . . Dừng lại . . .
- Ai kêu em quấy rầy giấc ngủ của anh? Hôm nay em đừng hòng thoát khỏi trừng phạt.
Đồng chí Tô Mộc phát huy tinh thần được một tấc tiến một thước xông lên. Diệp Tích mê ly thả lỏng cảnh giác, tay phải Tô Mộc dọc theo đầu gối bò lên trên, dễ dàng chạm đến hoa đào bí ẩn.
Cảm giác run rẩy đột nhiên xuất hiện làm Diệp Tích không thể chống cự, cơ thể mềm mại nằm vật xuống giường, thả lỏng.
Diệp Tích chưa từng cảnh giác với Tô Mộc, từ ngày cô đồng ý làm bạn gái của hắn thì đã chuẩn bị tâm lý. Khi nào Tô Mộc muốn là Diệp Tích sẽ không từ chối.
Diệp Tích không ngờ khoái cảm đến mau mà mãnh liệt như vậy.
Ngón tay Tô Mộc rút khỏi vườn hoa, ngón tay dính đầy chất lỏng. Diệp Tích run rẩy nằm co ro trên giường, thở hổn hển, mặt đỏ ửng, khuôn mặt biểu hiện sự thỏa mãn.
Tô Mộc nằm song song với Diệp Tích, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tiểu Tích Tích, sau này còn dám quấy rầy giấc ngủ của anh không?
Diệp Tích không còn mặt mũi nào, mặc dù tâm lý sẵn sàng tùy thời hiến thân nhưng cô không tưởng tượng sẽ là trường hợp như vậy, với cách này, trạng thái này, quá xấu hổ.
Diệp Tích cảm thấy mình là nữ nhân xấu xa.
Diệp Tích nhìn Tô Mộc, khẽ hỏi:
- Tô Mộc, có phải vừa rồi em quá . . .
Mặt Diệp Tích càng đỏ hơn, rất quyến rũ.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Em càng thế kia thì anh càng thích. Có câu nói rất đúng, trên giường thì kia mà dưới giường thì đó sao?
Diệp Tích nũng nịu nói:
- Gì mà kia với đó, bậy bạ.
- Làm ơn đừng làm vẻ mặt đó, em như thế khiến anh không kiềm được. Không được, anh sắp hóa thú rồi.
- A! Anh muốn làm gì?
- Em nói đi.
Tô Mộc lại hôn môi hồng gợi cảm, không khí mập mờ trong phòng lên đến đỉnh.
Nhiệt độ tăng cao, phong quang kiều diễm.