Lần đầu tiên Hoàng Hòa Quý gặp chuyện như vậy.
Thân phận Hoàng Hòa Quý là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành phố phòng tác phong Đảng liêm chính kiến thiết, dù ở trong Thành phố Thanh Lâm cũng là nhân vật không ai dám phớt lờ. Người nào gặp Hoàng Hòa Quý cũng chiêu đãi thuốc thơm rượu ngon. Lúc phá án, nghe tên ủy ban kỷ luật thì không người nào cứng cổ nổi. Còn bây giờ thì sao? Một Tô Mộc chẳng những không e sợ còn hùng hổ hơn cả gã.
Cái gì đây? Là ủy ban kỷ luật đang phá án hay Tô Mộc phá án ủy ban kỷ luật?
Rầm!
Hoàng Hòa Quý chưa kịp nổi nóng thì Đổng Lưu đã phát uy thay:
- Tô Mộc, thái độ của ngươi là sao? Ngươi còn là cán bộ của Đảng sao? Trong mắt của ngươi còn tổ chức kỷ luật không?
Tô Mộc ngồi xuống ghế bên cạnh.
- Đừng giơ ra tổ chứ kỷ luật với ta, nếu theo tổ chức kỷ luật thì ta muốn hỏi Hoàng chủ nhiệm, lúc trước nói là hiệp trợ điều tra.
- Ta không phạm tội, các người đưa ta vào đây là có ý gì? Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi đi, không có gì để nói hãy thả ta ra.
- Còn muốn gài bẫy ta thì xin lỗi, ta không chơi.
- Không có . . .!
Hoàng Hòa Quý ngăn Đổng Lưu lại:
- Đủ rồi!
Hoàng Hòa Quý nhìn Tô Mộc chằm chằm:
- Đúng là hiệp trợ điều tra, nếu vậy chúng ta bắt đầu đi. Đồng chí Tô Mộc, ủy ban kỷ luật chúng ta nhận được nhiều tin tố cáo là trong lúc đồng chú nhậm chức trưởng trấn đến bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn có vấn đề tác phong sinh hoạt nghiêm trọng, vấn đề kinh tế nghiêm trọng. Trong lúc xử lý vấn đề xí nghiệp đến Hắc Sơn trấn đầu tư có vấn đề phạm tội trái luật lệ loạn phép tắc. Đồng chí biết chính sách của Đảng rồi, giờ bắt đầu khai đi.
Đầy đủ.
Tô Mộc biết đám người này sẽ chụp mũ tội danh cho hắn, nhưng không ngờ nhiều như thế. Vấn đề kinh tế, tác phong, trái luật, rất đầy đủ. Nhưng muốn dựa vào mấy thứ này đánh ngã Tô Mộc thì không thể nào, trong ba vấn đề không có chứng cứ gì.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Tôi không có gì để nói, nếu các người có chứng cứ thì lấy ra.
Hoàng Hòa Quý rút ra xấp ảnh từ trong bao ném mạnh xuống mặt bàn:
- Ngươi nghĩ chúng ta không có sao? Ngươi nghĩ ủy ban kỷ luật chúng ta phá án qua loa? Hãy nhìn xem đây là gì?
Tô Mộc quét mắt nhìn, hắn nheo mắt lại. Góc độ chụp ảnh khá hay, nhìn sơ là thấy ngay mập mờ. Đáng tiếc tấm nào cũng không làm bằng chứng được, hơn nữa đám ủy ban kỷ luật không biết người trong hình là ai.
Tuy chỉ có hai nữ nhân, nhưng ủy ban kỷ luật thành phố các ngươi đắc tội nổi bọn họ không?
Vài tấm Tô Mộc và Trịnh Đậu Đậu, vài tấm là Tô Mộc và Diệp Tích.
Không nói gì khác, nếu đồn ra ngoài nói Tô Mộc và hai nữ nhân này mập mờ, có vấn đề tác phong trầm trọng, khỏi cần hắn làm gì, sẽ có người xử lý đám ngu xuẩn mắt mù kia.
Hoàng Hòa Quý tức giận quát:
- Ngươi dám nói ngươi không không quen bọn họ?
- Quen.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Bọn họ là bằng hữu của ta.
Hoàng Hòa Quý lại ném xấp tài liệu khác ra, cao giọng quát:
- Bằng hữu? Đơn giản vậy sao? Đừng qua loa với ta. Nhìn cử động của ngươi và bọn họ trong hình, bằng hữu bình thường sẽ làm chuyện như vậy? Tô Mộc, chúng ta có rất nhiều hình chụp tương tự, nếu ngươi muốn thì chúng ta sẽ lấy ra hết.
- Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta chỉ có hình chụp tác phong có vấn đề. Chúng ta có chứng cứ ngươi trái luật lệ loạn phép tắc.
- Nhìn xem đây là gì, ngươi nhờ cậy quyền thế, chứng cứ ngươi chèn ép Công ty khai thác mỏ Đỉnh Tượng! Nơi này có lời khai của Ngưu Đức Thành, ngươi muốn chối sao?
Tô Mộc không thèm nhìn, hắn rút điếu thuốc lá ra khỏi hộp, liếc Hoàng Hòa Quý.
Tô Mộc cười khẩy nói:
- Mấy chứng cứ giả tạo này không cần ta nói thì chính các ngươi cũng nên biết. Hoàng Hòa Quý, Hoàng chủ nhiệm, ta biết các người phụng mệnh đến điều tra ta. Nhưng ta cho các người biết, ta trong sạch, không sợ bị điều tra.
- Các người đừng tốn nước miếng nữa, ta sẽ không nói gì.
- Còn nữa, nếu ngươi có rảnh hãy gọi điện cho lãnh đạo của mình. Nói với hắn, muốn chơi ta? Không dễ vậy. Ai muốn hại ta thì Tô Mộc này sẽ đòi lại lẽ công bằng, trong đó bao gồm cả ngươi, Hoàng Hòa Quý.
Sắc mặt Hoàng Hòa Quý âm trầm như bão sắp đến, trán nổi gân xanh:
- Ngươi . . .!
Nếu không phải Hoàng Hòa Quý e ngại Tiêu Vân Sơn từng dặn dò thì gã đã tra khảo Tô Mộc.
Rầm!
Đổng Lưu nhìn Tô Mộc càn rỡ, cục tức bùng nổ. Đổng Lưu đứng lên vòng ra khỏi bàn, sải bước xông lên hất bay điếu thuốc Tô Mộc đang hút.
- Dám không tôn trọng lãnh đạo, đang thẩm vấn mà hút thuốc, đây là khiêu khích uy nghiêm của ủy ban kỷ luật, khinh nhờn tổ chức kỷ luật. Khôn hồn thì ngoan ngoãn chút!
Tô Mộc lạnh lùng né sang một bên, giơ tay tát lại.
Bốp!
Tiếng tát tai rõ to, mặt Đổng Lưu bị tát trúng để lại năm dấu tay đỏ máu.
Hoàng Hòa Quý tức giận quát:
- Tô Mộc, ngươi tạo phản sao?
Tô Mộc khinh thường nói:
- Tạo phản? Hoàng chủ nhiệm, muốn đổ tội ngại gì không có cớ. Hoàng chủ nhiệm có mắt không thấy Thái sơn sao, không thấy vừa rồi có chuyện gì? Ta chỉ phòng vệ, đã bảo là ta đến hiệp trợ điều tra. Sao, ủy ban kỷ luật các người định tấn công người vô tội?
Tô Mộc đã biết nhóm người này nhằm vào mình, nếu hắn còn nhịn nữa thì không phải Tô Mộc. Từ khi Tô Mộc đi theo nhóm Hoàng Hòa Quý này thì chính thức trở mặt, nên hắn chẳng quan tâm giẫm lên mặt bọn họ. Tô Mộc không tin nhóm người này làm gì được hắn. Dù bọn họ muốn làm gì thì cũng phải có thực lực đó.
Mặt Đổng Lưu vặn vẹo hét lên:
- Ta phế ngươi!
Đổng Lưu xông lên định đánh Tô Mộc.
Phùng Bảo quát ngăn lại Đổng Lưu:
- Đổng Lưu, dừng tay!
Phùng Bảo nói nhỏ bên tai Hoàng Hòa Quý:
- Chủ nhiệm, tên này cứng xương, dùng cứng với hắn không được. Hay dùng cách cũ, nhốt vào phòng tối trước, ta không tin hắn chống chọi nổi. Chủ nhiệm cũng biết là đến khi hắn hết chịu đựng nổi thì chúng ta muốn đáp án gì mà chẳng được?
Hoàng Hòa Quý gật đầu, nói:
- Quyết định vậy đi.
Hoàng Hòa Quý kêu Đổng Lưu, Phùng Bảo ra phòng thẩm vấn ngay.
Lúc sắp đóng cửa, Hoàng Hòa Quý cười âm trầm với Tô Mộc:
- Tô Mộc, ngươi là người thông minh, nên biết sẽ không thoát được. Nếu biết điều thì nhân lúc còn sớm khai ra hết đi, nếu không ngươi sẽ chịu khổ. Đi hay ở tự ngẫm lại.
Cạch!
Hoàng Hòa Quý dứt lời, cửa khép, căn phòng chìm trong bóng tối.
Ngoài phòng là nắng chói chang.
Trong phòng là xòe tay không thấy năm ngón.
Bóng tối như thủy triều tuôn ra bao phủ Tô Mộc.