Quan Bảng

chương 390: bẫy rập khắp nơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lê Thanh kinh hãi!

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, một quản lý của quán rượu Lưu Tô lại có thể có vận khí tốt như vậy, nhận được bổ nhiệm của Lý Nhạc Thiên, trở thành thư ký cấp cao nhất của công ty giải trí Lý thị! Phải biết rằng vị trí kia có biết bao người tha thiết ước mơ.

Quan Ngư kinh hãi!

Mặc dù nàng biết những người trước mắt này không có người nào là nhân vật đơn giản, nhưng Tô Mộc lại dám trong lần đầu tiên gặp mặt ưng thuận cho Lý Mộng vị trí cao như thế. Khoa trương hơn chính là, Lý Nhạc Thiên cũng không có nửa điểm ý kiến về chuyện này, chẳng lẽ hắn cứ như vậy tin tưởng Tô Mộc? Không sợ hắn chọn Lý Mộng không đủ phân lượng?

Tôn Nguyên Thắng kinh hãi!

Hắn cảm thấy nam tử trước mắt này thật sự rất độc ác, phải biết rằng Lý Mộng là người hắn vẫn muốn đào mà không đào được. Trình độ chuyên nghiệp của Lý Mộng là không thể nghi ngờ, nếu như không phải vì muốn thu nàng về dưới trướng, với tính cách của Tôn Nguyên Thắng đã sớm chiếm đoạt Lý Mộng rồi.

- Tôi sẽ không ép buộc cô, cô cứ suy nghĩ cho kỹ, sau đó gọi điện thoại cho tôi.

Tô Mộc vừa nói vừa lấy trong tay một người phục vụ bên cạnh một cây viết, sau đó cầm lấy một tờ giấy ăn, sau khi viết ra số điện thoại của mình, tự mình đưa đến tay Lý Mộng.

Tên họ: Lý Mộng

Chức vụ: quản lý trực ban quán rượu Lưu Tô, giáo viên dạy thay trung tâm giáo dục Tân Duệ

Yêu thích: ngôn ngữ, am hiểu tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Hàn, tiếng Nhật.

Độ thân thiết: năm mươi

Lên chức: mấy chữ màu vàng!

Bệnh không tiện nói ra: dây chằng ở chân bị thương.

Tô Mộc làm như vậy ngoại trừ cho Lý Mộng số điện thoại của mình, mà còn muốn thông qua quan bảng nắm được tin tức của Lý Mộng, tin tức quan bảng cho thấy, khiến cho hắn càng thêm yên tâm. Lúc trước hắn sở dĩ lựa chọn không để ý đến Tôn Nguyên Thắng, mà nói chuyện với Lý Mộng, chính là muốn xem quyết đoán và công chính xử sự của Lý Mộng. Biết rõ Tôn Nguyên Thắng và Lý Nhạc Thiên đều không dễ chọc, nhưng vẫn theo lẽ công bằng xử lý vấn đề, chỉ riêng cái này đã đáng gia nhập vào công ty giải trí Lý thị.

Lý Nhạc Thiên cần chính là người như vậy!

Dùng người trước tiên phải dùng đức, người không có phẩm đức, cho dù có tài giỏi, cũng không thể trọng dụng.

Ai ngờ tin tức quan bảng cho thấy, lại kinh người như vậy. Lý Mộng mang đến cho Tô Mộc vui mừng rất lớn, không ngờ nàng lại còn am hiểu bốn ngoại ngữ, người này đối với công ty giải trí Lý thị, quả thực chính là đại nhân tài.

Không trọng dụng người như vậy, đó chính là tổn thất của công ty giải trí Lý thị!

Sau khi Lý Mộng nhận lấy tờ giấy ăn, liền nhìn lướt qua dãy số, ghi nhớ trong đầu. Nhưng nàng không biết hiện tại nên nói cái gì. Cự tuyệt? Lời nói của Tô Mộc mang đến cho nàng vọng động cực kỳ mãnh liệt. Mục đích công việc của nàng không phải là vì nhận được đồng cảm, để làm một người người tự do sao? Nếu như ngay cả cái này cũng không có cách nào thỏa mãn, mình còn tiếp tục lưu lại nơi này làm gì?

Đáp ứng? Thường Sơn là ai? Lý Mộng đã tận mắt nhìn thấy hậu quả thảm thiết của người không nghe lời Thường Sơn, nếu tùy tiện gật đầu đáp ứng, nhưng không nhận được cho phép. Vận mệnh của mình sẽ thoáng cái ngã vào trong vực sâu.

Mâu thuẫn! Đấu tranh!

- Quan Ngư, bắt đầu hát đi, hát lại bài vừa rồi.

Tô Mộc không nhìn Lý Mộng nữa, cơ hội mình đã cho, nếu như Lý Mộng không muốn cầm..., vậy cũng không phải chuyện của hắn. Nhưng biểu thị lên chức một vạch cho thấy Lý Mộng sẽ đem thăng chức vào ngày mai, thật sự khiến Tô Mộc có chút lo lắng.

Cái gọi là thăng chức của Lý Mộng, hoặc là lên chức ở quán rượu Lưu Tô, hoặc là đến công ty giải trí Lý thị, trở thành thư ký cấp cao nhất của Lý Nhạc Thiên. Nhưng bất kể là loại nào, tối thiểu hiện tại hắn có một nửa tỷ lệ thành công nhận được Lý Mộng.

- Ngươi dám đánh ta? Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi là ai, hôm nay ngươi đừng nghĩ đến chuyện nguyên lành rời khỏi nơi đây. Lý Nhạc Thiên, đừng trách ta không nể mặt ngươi, thật sự là bởi vì tiểu tử này tự tìm chuyện.

Tôn Nguyên Thắng tàn nhẫn nói.

- Ngươi cứ động đến hắn thử xem!

Lý Nhạc Thiên khinh thường nói.

Nói thật Tôn Nguyên Thắng bây giờ chưa sờ được mạch đập của Tô Mộc, nhưng hắn nghĩ nếu Tô Mộc đi theo Lý Nhạc Thiên lăn lộn, nói vậy cho dù có chút ít bối cảnh, cũng không mạnh. Hôm nay nếu mình cứ để mất thể diện như vậy, sau này truyền đi làm sao còn có thể lăn lộn bên ngoài? Không nói nữa, thể diện này mình phải đòi lại.

- Bắt hắn cho ta! Sau khi dạy dỗ một trận, báo cảnh sát!

Tôn Nguyên Thắng tàn nhẫn nói.

- Rõ!

Đám hộ vệ đứng bên cạnh sau khi nghe được mệnh lệnh, liền không chần chờ, bốn người đồng loạt tiến tới phía trước, tên nào cũng vạm vỡ to lớn, hoàn toàn không đặt Tô Mộc vào trong mắt.

- Khốn kiếp, Tôn Nguyên Thắng, đây là ngươi đang đùa với lửa, ngươi biết không?

Lý Nhạc Thiên hung dữ nói.

- Đùa với lửa? Đây là ta tự vệ, vừa rồi mọi người cũng thấy rõ, là hắn động tay trước. Ta bây giờ là phòng vệ chính đáng, ai có thể làm khó dễ được ta? Cho dù đến cục cảnh sát, ta cũng vô tội.

Tôn Nguyên Thắng cười to nói.

Lúc này tất cả âm nhạc ở quán rượu Lưu Tô đã dừng lại, tất cả khách nhân đều đứng lên, vây quanh xem náo nhiệt. Trường hợp giống như như vậy, ở trong quán rượu thật ra cũng không ít thấy. Chỉ có điều cảnh tượng phát sinh trong quán rượu Lưu Tô có chút ly kỳ. Cho nên người nào cũng muốn xem náo nhiệt, không có người nào chần chờ, tất cả đều không muốn nghe ca hát, đều đứng bên cạnh theo dõi.

- Tôn Nguyên Thắng, ngươi biết hắn là ai không? Đừng sai lầm!

Lý Nhạc Thiên lạnh lùng nói.

- Ta sai lầm?

Tôn Nguyên Thắng khinh thường nhếch lông mày:

- Hắn là ai? Hắn có thể là ai? Người đi theo Lý thiếu ngươi, cho dù cường thịnh cũng có thể mạnh đến cỡ nào? Nói xem, nhà hắn làm cái gì? Buôn bán hay là tham chính? Trong nhà có người làm đến cấp trung ương không? Nếu không đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

- Tôn Nguyên Thắng, ngươi...

Lý Nhạc Thiên còn muốn nói gì, lại bị Tô Mộc trực tiếp cắt đứt:

- Tôn Nguyên Thắng đúng không? Ngươi nghe kỹ cho ta, ta không muốn gây chuyện, ta cũng không sợ gây chuyện. Ngươi là ai, trong nhà ngươi làm cái gì, không có quan hệ đến ta. Ta không có nhiều bối cảnh như vậy, đừng nói cấp trung ương, nhà ta ngay cả cán bộ cấp huyện cũng không có. Ta chính là một người đến từ trong huyện, ta không muốn đối nghịch với ngươi, ta chỉ muốn ở chỗ này nghe ca nhạc mà thôi.

Nhà quê trong huyện tới?

Tôn Nguyên Thắng nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, sau khi xác định hắn không nói láo, vẻ khinh thường trên mặt lại càng nồng đậm:

- Một tên hai lúa, lại dám ở trước mặt ta giả bộ lợi hại. Lý Nhạc Thiên, nhìn cấp bậc hiện tại của ngươi, lại đi cấu kết với một tên hai lúa, ngươi kêu ta nên nói gì đây? Hai lúa cũng dám ở chỗ này giương oai, ngươi coi như là số một trên đời này, yên tâm, ta sẽ khiến chuyến đi này của ngươi không vô vị. Đánh!

Tôn Nguyên Thắng thật sự tin tưởng lời nói của Tô Mộc sao? Tin tưởng mới là lạ! Nhưng giống như suy đoán ban đầu của hắn, cho dù Tô Mộc có chút ít bối cảnh, đoán chừng cũng là một quan nhị đại từ phía dưới đi lên. Ở thủ đô, những quan nhị đại từ phía dưới đi lên, chính là rau cải, căn bản không cần thiết để trong lòng, cứ thu thập là được.

- Tôn tổng, Tôn tổng, xin ngài nể mặt Thường tổng, đừng gây chuyện ở đây.

Lý Mộng vội vàng nói.

- Cút ngay!

Tôn Nguyên Thắng không phiền chán quát lên.

- Quản lý Lý, đứng qua một bên đi, không liên quan đến cô.

Tô Mộc mỉm cười nói:

- Lý Nhạc Thiên, chiếu cố tốt quản lý Lý, đây cũng là thư ký cấp cao sau này của ngươi, nếu nàng bị thương tổn là tổn thất của ngươi.

- Được!

Lý Nhạc Thiên cười nói, hắn biết thực lực của Tô Mộc, nếu Tôn Nguyên Thắng thật sự muốn kiếm chuyện, vậy mình cũng chỉ có thể ngồi xem. Cho rằng Tô Mộc là hai lúa, cũng chỉ có Tôn Nguyên Thắng ngươi dám nghĩ như vậy.

Ầm!

Một tên hộ vệ cầm đầu xòe tay lao về phía Tô Mộc. Còn Tô Mộc thì sao? Đối mặt với bàn tay của hắn, khóe miệng cười lạnh liên tục, đầu chợt lóe sang bên cạnh, né tránh một quyền này đồng thời thân thể nhanh như tia chớp áp sát. Một đoản quyền học được từ chỗ Mai Tranh ầm ầm tấn công ra. Đoản quyền đánh trúng ngực tên hộ vệ, đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến tên hộ vệ liền ngã xuống đất.

Một chiêu đắc thủ, Tô Mộc quyết đoán liên tục giương quyền. Thừa dịp ba tên hộ vệ còn chưa kịp phản ứng, liền hung hãn đánh ngã toàn bộ bọn họ xuống đất. Quyền pháp tu luyện từ Mai Tranh, lúc này lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng nếu không phải những người hộ vệ này chỉ phụng mệnh làm việc, nếu thật sự là hạng vô cùng hung ác, hiện tại sẽ không phải là ngã xuống đất rên rỉ, mà là gãy tay đứt chân.

Tất cả mọi việc đều hoàn thành trong thời gian cực ngắn, cho đến khi Tô Mộc đứng thẳng lại, mọi người vẫn chưa thoát khỏi khiếp sợ. Bọn họ không cách nào tin được, một nam tử gầy yếu giống như Tô Mộc lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy.

Bốn tên hộ vệ vạm vỡ cao to kia đều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, hiện giờ thì sao? Cứ như vậy bị đánh ngã xuống đất. Nam nhân này, cũng không tránh khỏi quá lợi hại?

- Một đám tôm tép, muốn chơi với Tô Mộc, thuần túy là tìm tai vạ!

Lý Nhạc Thiên cười lạnh nói.

Sắc mặt Tôn Nguyên Thắng vẫn bình tĩnh, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tô Mộc có thể lợi hại như thế, trong thời gian ngắn như vậy đã đánh ngã bốn tên hộ vệ của hắn ngã xuống đất. Mặc dù bốn tên hộ vệ này không phải xuất thân là lính đặc chủng, nhưng cũng trải qua huấn luyện, là hắn thuê từ công ty hộ vệ, không có đạo lý bị quật ngã dễ dàng như vậy.

- Các ngươi là một đám phế vật!

Tôn Nguyên Thắng không chút khách khí quát lạnh nói.

Lê Thanh đứng cách Tôn Nguyên Thắng gần nhất, nàng có thể cảm giác được hiện tại thân thể Tôn Nguyên Thắng đang run rẩy, nhưng run rẩy thì run rẩy, nàng ngạc nhiên phát hiện, trong đáy mắt nam nhân này không biết từ lúc nào, bắt đầu khởi động một luồng hưng phấn.

Không sai, chính là hưng phấn!

Lê Thanh thật sự không biết, tại sao mặt mũi của Tôn Nguyên Thắng đã bị Tô Mộc hung hăng đạp ngã như vậy, làm sao hắn vẫn có thể toát ra hưng phấn. Nếu như không phải nàng đứng gần hắn nhất, luôn để ý đến nhất cử nhất động của Tôn Nguyên Thắng, Lê Thanh tin tưởng nàng cũng không thể nào phát hiện ra loại hưng phấn này.

Lẽ nào Tôn Nguyên Thắng là một tên biến thái?

Nghĩ đến khả năng này, Lê Thanh liền cảm giác cả người nổi da gà.

Nếu thật sự như vậy, nửa đời sau của mình có thể coi như thật sự phá hủy rồi.

Lê Thanh đột nhiên có loại tuyệt vọng muốn khóc!

Chẳng qua luồng vọng động này mới vừa xuất hiện, Tôn Nguyên Thắng đột nhiên làm ra động tác, khiến cho Lê Thanh thất sắc, sau khi đại não ầm ầm nổ tung, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ai nói Tôn Nguyên Thắng là kẻ ngốc nghếch ngu xuẩn?

Đại công tử thủ đô là hạng người đơn giản sao?

Thủ đoạn này người bình thường có thể làm được sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio