Quan Bảng

chương 465: sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì làm vậy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tần Mông nói chuyện xong, Lý Kiều nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, cao điệu khen ngợi vài câu, sau đó xoay người nhìn Nhiếp Việt. Trong hội nghị thế này, dựa theo quy luật mà nói, Nhiếp Việt cần nói chuyện, dù sao nơi này là sân nhà của hắn. Hơn nữa lần này Tần Mông dẫn đội tới đây là vì làm chỗ dựa cho Nhiếp Việt, nếu Lý Kiều lại nói hội nghị chấm dứt, sẽ mang tới hậu quả khó thể tưởng tượng.

- Nhiếp bí thư, ngài nói vài câu với mọi người chứ.

Lý Kiều nói.

Sắc mặt Nhiếp Việt nghiêm túc đứng dậy, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn trường, trầm giọng nói:

- Làm người đứng đầu huyện Hình Đường, việc đầu tiên tôi phải làm chính là tự phê bình, tôi không quản lý tốt đội ngũ, thế cho nên xuất hiện sâu mọt như Triệu Thụy An. Tôi hướng lãnh đạo thành ủy cùng ủy ban thành phố, hướng chư vị ở đây cam đoan, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, tuyệt đối sẽ đem việc xây dựng đảng phong liêm chính xem là đại sự hạng nhất thực hiện.

- Hơn nữa tôi cũng tin tưởng, sâu mọt như Triệu Thụy An chỉ là số ít, chỉnh thể trong huyện vẫn tốt, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo anh minh của thành ủy cùng ủy ban thành phố, được các vị cố gắng phối hợp, huyện Hình Đường chúng ta nhất định có thể phát huy tinh thần khó khăn gian khổ mộc mạc, phát huy tinh thần vì nhân dân phục vụ, chân chính đem công tác trong huyện thực hiện được tốt nhất, tôi tin tưởng huyện Hình Đường nhất định trở thành một huyện chói mắt nhất thành phố Thanh Lâm, tương lai của Hình Đường sẽ vô cùng tốt đẹp!

Lời phát biểu của Nhiếp Việt thật có ý tứ, sự kiện tham ô chỉ nói thật hời hợt, lướt qua mà thôi. Tinh thần chân chính của hắn là ở sự lãnh đạo của huyện ủy cùng ủy ban huyện, cố gắng phát triển huyện Hình Đường. Đây là một loại tinh thần đại đoàn kết, là muốn nói trong huyện không thể tiếp tục có thêm gợn sóng. Ai cũng nên thành thật bổn phận một chút, ai dám phá hư đoàn kết, kiên quyết bắt ai.

Dày dạn kinh nghiệm trị quốc!

Trong đầu Tô Mộc hiện lên dòng chữ này. Việc lập uy đối với Nhiếp Việt mà nói đã không cần thiết, hiện tại việc hắn cần làm là duy trì cục diện hài hòa hiện giờ. Bảo trì ổn định trong huyện, đưa mắt nhìn khắp huyện, hắn thân là bí thư thành ủy, trước khi tân nhậm chủ tịch huyện chưa tới, chẳng lẽ còn có ai dám gọi nhịp với Nhiếp Việt hay sao? Nhất định là không có.

Nếu quyền uy không còn ai có thể uy hiếp, vậy Nhiếp Việt tự nhiên đặt trọng tâm trong việc duy trì cục diện.

Hoa lạp!

Lời nói hay ai cũng thích nghe, mỗi người nghe được lời của Nhiếp Việt, trái tim thả lỏng hơn không ít, toàn bộ đều vỗ tay. Chỉ cần Nhiếp Việt không tiếp tục truy cứu bọn hắn, vậy sau này chỉ cần chú ý là được. Cho dù thật sự có ý nghĩ khác, đều phải chờ tân nhậm chủ tịch huyện tới rồi tính sau.

Khi hội nghị sắp chấm dứt, phó trưởng ban tuyên truyền thành phố phát biểu thông báo, yêu cầu các cấp đảng ủy, ủy ban cùng cán bộ lãnh đạo các cấp trong thành phố Thanh Lâm nhất định phải khắc sâu giáo huấn trong sự kiện song quy của Triệu Thụy An, cần chân chính kiềm chế bản thân, dùng toàn bộ tinh lực vào việc công tác vì nhân dân phục vụ. Chân chính thực hiện giá trị nhân sinh của một đảng viên, nếu ai nghĩ rập khuôn theo Triệu Thụy An, thì hãy đợi đảng kỷ quốc pháp nghiêm trị.

Sau khi toàn bộ trình tự tiến hành xong xuôi, hội nghị tuyên bố chấm dứt, Tần Mông cũng không nghĩ lưu lại ăn cơm nhưng vẫn chưa lập tức rời đi, mà cùng Nhiếp Việt đi vào văn phòng của hắn, đồng thời còn có Chu Tòng Lan lẫn Tô Mộc đi theo.

Khi mọi người đã ngồi xuống, Tần Mông cười nhìn Tô Mộc:

- Chu bí thư, anh cũng nhận thức Tô Mộc đi?

- Nhận thức!

Chu Tòng Lan cười gật đầu, trong lòng suy đoán ý tứ của Tần Mông. Mình có thể không biết Tô Mộc sao? Con gái bảo bối của mình đã rơi vào trong tay Tô Mộc, hiện tại tôi là cha vợ của hắn, ông nói tôi có nhận thức hắn hay không. Nhưng đó mặc dù là sự thật, Chu Tòng Lan chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng, đời này vĩnh viễn sẽ không nói ra.

- Tô Mộc rất không tệ! Hương trấn bần cùng lạc hậu như Hắc Sơn, ở trong tay cậu ấy lại thật sự phát triển trở thành hương trấn ưu tú nhất trong huyện thậm chí là thành phố, cho dù ở trong tỉnh cũng treo danh. Từ khi cậu ấy làm phó chủ tịch huyện, mỗi sự kiện đều vô cùng trọng yếu, không nói đâu xa, chỉ riêng hồi sinh nhà máy Gia Hòa cùng nhà máy Hoàng Vân đã giải quyết vấn đề rất lớn cho chính phủ.

Tần Mông không chút keo kiệt khích lệ nói.

- Phải đó, đồng chí Tô Mộc đích xác không sai.

Chu Tòng Lan cười nói.

- Tần chủ tịch, Chu bí thư, hai vị lãnh đạo đừng tiếp tục lấy tôi ra trêu đùa, tình huống của tôi thế nào tôi đều biết. Nếu thật sự tiếp tục thổi phồng tôi, tôi sẽ bị nâng lên trời. Những công việc này đều được hoàn thành dưới sự lãnh đạo của Nhiếp bí thư, thật sự, không dám lừa các vị, nếu không có Nhiếp bí thư ủng hộ, tôi muốn làm chuyện đó cũng không làm được ah.

Tô Mộc khiêm tốn nói.

- Tô Mộc, khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo.

Chu Tòng Lan nói đùa.

- Chu bí thư nói rất đúng, Tô Mộc, Đảng của chúng ta cần chính là cụ thể, chiến tích của cậu sẽ là của cậu, không có ai có thể lấy đi. Cậu làm ra chuyện gì chúng tôi đều nhìn thấy kia. Theo tôi nói, cán bộ ưu tú như cậu phải dũng cảm gánh vác thêm càng nhiều trách nhiệm. Chu bí thư, anh nói chúng ta có phải nên có can đảm đề thăng cho cán bộ ưu tú hay không?

Tần Mông cười hỏi.

Một câu của Tần Mông làm tiếng lòng ba người còn lại đều chợt động.

Nhiếp Việt vốn là hậu trường của Tô Mộc, hắn tự nhiên vui vẻ nhìn thấy Tô Mộc thăng lên một bước. Mà Chu Tòng Lan cũng mong mỏi Tô Mộc thăng lên cao, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu Tần Mông biết quan hệ giữa mình cùng Tô Mộc, chỉ sợ sẽ không áp dụng phương thức như thế để nói chuyện. Nhưng đổi góc độ ngẫm lại, lời của Tần Mông cũng có ý nghĩa mượn sức của hắn.

Phải biết rằng hiện tại trong những ủy viên thường ủy Thanh Lâm, còn có vài người vẫn chưa đứng thành hàng, trong đó có chính hắn. Tần Mông nếu có thể kéo hắn đi qua, tuyệt đối sẽ có trợ giúp rất lớn.

Nhưng Chu Tòng Lan cũng không bài xích Tần Mông, hắn biết rõ nội tình của Tần Mông, cũng hiểu được nếu thật sự tranh đấu, Trương Ngâm Tuyên chưa chắc ngăn chặn được Tần Mông. Dù sao chỗ dựa của Trương Ngâm Tuyên chưa hẳn động được đoàn hệ của Tần Mông.

Nghĩ tới đây, Chu Tòng Lan liền mỉm cười nói:

- Tôi cũng cho rằng như vậy.

Chỉ vài từ đơn giản, làm đôi mắt Tần Mông tỏa sáng, không tiếp tục nhắc tới đề tài này, mà chủ động nói sang chuyện khác.

Tới buổi trưa Tần Mông vẫn chưa rời đi, theo Nhiếp Việt an bài dùng xong cơm trưa mới cùng Chu Tòng Lan quan về thành phố. Ngay lúc họ rời khỏi, Tô Mộc đi tới cục tài chính huyện. Những chuyện khác đều có thể áp xuống, nhưng số tiền hai triệu rưỡi mà Nhiếp Việt gẩy xuống nhất định phải nắm bắt tới tay.

Hiện giờ cục tài chính huyện cũng không còn lá gan nháo sự trong thời điểm này, nhìn thấy văn kiện của Nhiếp Việt đưa xuống, không chút do dự liền trực tiếp chuyển tiền cho Tô Mộc, xem như số tiền này đã nhẹ nhàng lấy trong tay.

Văn phòng xưởng trưởng nhà máy Hoàng Vân.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, vẻ mặt Hà Mân tươi cười ngồi sau bàn làm việc, không ngừng lật xem văn kiện, đúng lúc này thư ký đi vào báo tin có người muốn gặp hắn. Hà Mân vốn không muốn gặp khách, nhưng nghe được đối phương là ai, khóe môi hiện tia cười lạnh, cho thư ký dẫn người đi vào.

- Hà tổng, chào anh!

Quản Cố cười đi tới.

- Quản giám đốc, có chuyện gì sao?

Hà Mân lạnh nhạt hỏi.

Hiện tại nhà máy Hoàng Vân thật sự xoay người, sáng hôm nay số tài chính hai triệu đã được cục tài chính chuyển tới tài khoản của nhà máy. Việc này còn chưa tính, tập đoàn Cự Nhân, tập đoàn Chu thị cùng thủy sản Hồng Phong với những thương gia khác trong trấn Hắc Sơn đều hạ đơn đặt hàng với nhà máy. Dưới tình huống như thế, nhà máy Hoàng Vân chẳng những đã vận chuyển trở lại, hơn nữa còn bộc lộ sinh cơ.

Dưới tình huống như thế, Hà Mân đã thả lời nói ra ngoài, muốn vay tiền ngân hàng. Nếu đặt ở ngày trước, tuyệt đối sẽ không có ngân hàng nào cho nhà máy vay mượn, bởi vì đó chính là cái động không đáy, bỏ tiền vào tuyệt đối sẽ mất hết.

Hiện tại khác hẳn!

Tiềm lực của nhà máy Hoàng Vân hoàn toàn bày ra, từ con đường chính quy đã lấy được số đơn hàng trị giá hơn hai trăm triệu. Hai trăm triệu, khoản tiền lớn như vậy rơi xuống trên đầu nhà máy, lo gì không thể phát triển. Hiện tại Hoàng Vân chỉ thiếu tài chính quay vòng, đây là vì cần xây dựng thêm nhà xưởng cùng thu mua thêm trang bị tiên tiến.

Quản Cố là giám đốc ngân hàng, cũng nhận được nhiệm vụ. Nếu có thể cho Hoàng Vân vay mượn số tài chính này, vậy đối với hắn mà nói là lập nên chiến tích. Bởi vậy biết rõ bị Hà Mân chơi một phen làm đánh mất mặt mũi, nhưng hắn vẫn lựa chọn chủ động tới cửa. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không lấy được nhiệm vụ cho vay này tới tay, nhất định sẽ bị cấp trên khiển trách.

Nếu thật sự tới lúc đó, dù có Mai Tự Hàn, hắn cũng không gánh chịu nổi.

Mặt mũi cùng tiền đồ thứ nào quan trọng hơn? Đương nhiên là tiền đồ. Quản Cố biết rõ nếu không có tiền đồ, đánh mất thân phận giám đốc ngân hàng, hắn còn là ai? Cho dù muốn chơi đàn bà, cũng sẽ không có ai dán lên.

- Hà tổng, là như vậy, anh không phải nói muốn vay ngân hàng sao? Vậy đi, tôi làm chủ, anh cần vay bao nhiêu tôi đều phê duyệt cho anh, sáng sớm ngày mai tài chính có thể chuyển tới tài khoản của nhà máy là được.

Quản Cố cười nói.

- Quản giám đốc, tôi nghĩ anh nhớ lầm rồi đi? Hình như tôi chưa từng nói qua cần vay tiền ngân hàng của các anh ah!

Hà Mân ngồi trên ghế, không hề có chút ý tứ đứng dậy, hờ hững nhìn thẳng vào Quản Cố.

Mẹ nó, thật sự cho anh chút màu sắc anh liền mở phường nhuộm!

Trong lòng Quản Cố phẫn nộ, nhưng không dám biểu lộ trên mặt mình. Nghĩ tới điện thoại của thượng cấp, nếu không lấy được hợp đồng vay tiền này, chỉ sợ không thể giữ được vị trí của mình. Quản Cố vội vàng nói:

- Hà tổng, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, hiểu lầm thì giải thích là được thôi. Như vậy đi, hôm nào tôi bãi rượu tạ tội anh vậy. Chỉ cần anh vay tiền ngân hàng chúng tôi, tôi sẽ tính lãi mức thấp nhất cho anh, anh cảm thấy thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio