Quan Bảng

chương 467: thà làm ngọc vỡ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ sáu, giờ tan sở.

- Chủ tịch, tan tầm.

Đỗ Liêm mỉm cười đi vào văn phòng.

Trong khoảng thời gian này Đỗ Liêm có thể nói nước lên thì thuyền lên, khi địa vị của Tô Mộc ngày càng nặng, Đỗ Liêm đi tới nơi nào cũng nhận được những lời nịnh hót. Ngay cả cha mẹ cũng không còn chú giục hắn thân cận, nhưng lại có rất nhiều người đạp nát cửa nhà hắn, tranh nhau muốn làm mai cho hắn, hoàn toàn không hề nhắc tới lời chê bai nhà hắn cũ kỹ gì đó.

- Đã đến giờ sao, Đỗ Liêm, anh cùng Đoạn Bằng tan sở trước, tôi làm xong việc trong tay tự về là được.

Tô Mộc cười nói, hắn còn một phần văn kiện chưa xem xong, chỉ còn thiếu chút thời gian.

- Chủ tịch, ngài chưa về chúng tôi sao có thể về đây? Vừa lúc tôi còn chút việc chưa làm xong, đợi chút nữa vậy.

Đỗ Liêm cười nói.

- Anh đó!

Tô Mộc lắc đầu, vừa định nói gì di động chợt vang lên, vừa nhìn thấy dãy số, không khỏi mỉm cười chuyển máy:

- Mỹ Lệ, sao gọi điện cho anh đây, chẳng lẽ công tác bên kia không thoải mái sao?

- Ca, em đã trở về, ngày mai là cuối tuần em rảnh rỗi, cho nên trở về thăm cha mẹ. Tối nay tới nhà ăn cơm đi, em mời anh nếm thử tay nghề của em.

Lương Mỹ Lệ cười nói.

- Thật hay giả đó? Em còn biết làm cơm?

Tô Mộc kinh ngạc hỏi.

- Ca, sao anh lại như vậy? Xem thường người ta!

Lương Mỹ Lệ gắt giọng.

- Được, được, một lát anh đi qua.

Tô Mộc cười nói.

- Chờ anh đó!

Lương Mỹ Lệ nói.

Tô Mộc cúp điện thoại, cũng không lập tức rời đi, châm điếu thuốc lá, trong làn khói nhẹ vấn vít hắn khẽ híp mắt lại. Hắn biết Lương Mỹ Lệ trở về mời hắn ăn cơm làm thật tâm, nhưng không cần đãi tại nhà. Hơn nữa dựa theo tính khí của nàng, cũng sẽ không lựa chọn ăn cơm trong nhà mình, chỉ còn một cách giải thích, đó là Lương Xương Quý muốn gặp mình.

Lương Xương Quý tìm mình chỉ có một nguyên nhân, chỉ sợ chính hắn cũng động tâm.

Đúng vậy, nếu trước khi về hưu có thể lấy thân phận chủ tịch huyện rời khỏi sân khấu chính trị, tuyệt đối càng thêm ý nghĩa hơn thân phận phó chủ tịch thường vụ.

Nhưng lần này chỉ sợ hắn phải thất vọng, hiện tại thành phố còn chưa xác định được ai làm chủ tịch huyện, đã nói rõ việc lựa chọn chủ tịch huyện đã được quyết định, thành phố sẽ không đề bạt người trong huyện Hình Đường nhậm chức, theo tình hình có % là hàng không đi xuống.

Bởi vì có lời mời của Lương Mỹ Lệ, Tô Mộc rất nhanh đã xử lý xong văn kiện, sau đó rời đi. Hắn cũng không trực tiếp đi qua nhà Lương Mỹ Lệ mà quay về nhà mình, cầm theo hai chai rượu ngon, là do Lý Nhạc Thiên mang tới từ thủ đô.

Đỗ Liêm lựa chọn vài tiểu khu cho hắn xem qua, Tô Mộc lựa ra một căn nhà cách nhất trung Hình Đường khá gần, đây là một tiểu khu mới xây dựng cách đó không lâu, hoàn cảnh rất tốt. Tô Mộc lựa chọn một căn nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, Tô Mộc, Quan Ngư cùng Đường Kha đều ở đây, nhưng Đường Kha thường xuyên ở lại trường, bình thường Quan Ngư ở nhà ôn bài chuẩn bị đi học.

- Quan Ngư, đêm nay dẫn em đi tới nhà người quen ăn cơm.

Tô Mộc cười nói.

- Tô đại ca, đi nhà ai vậy? Vì sao còn mang theo rượu?

Quan Ngư hỏi.

- Đi nhà cậu anh.

Tô Mộc nói.

- Cậu của anh?

Quan Ngư không biết cậu Tô Mộc là ai, nhưng bây giờ cũng đã tới giờ cơm, nàng không cần tiếp tục ôn tập, nếu đã có người mời khách, nàng sẽ không bỏ qua. Quan Ngư theo Tô Mộc đi ra tiểu khu, gọi xe tới nhà Lương Xương Quý.

Đinh đông…

Người mở cửa là Lương Xương Quý, làm cho Tô Mộc thoáng giật mình, liền đưa rượu tới:

- Cậu, sao có thể làm phiền ngài ra nghênh đón đây? Mỹ Lệ đâu?

- Ha ha, tiểu tử, đang chờ cậu tới đây thôi, mỗi lần cậu tới tôi đều có lộc ăn thấy không, còn có rượu ngon, thuốc lá đâu? Tôi biết cậu có thuốc lá ngon, nhanh lấy ra, đưa tôi một hộp tôi giấu kỹ mới được.

Lương Xương Quý nhìn vào nhà, thấp giọng nói.

- Cậu, ngài bảo con làm sao nói ngài đây, sao có thể không biết quý trọng thân thể của mình chứ? Còn muốn hút thuốc, sau này ngài tuyệt đối đừng mong dựa dẫm con lấy đi gói thuốc lá nào.

Tô Mộc làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, vừa nói vừa chớp mắt hướng về túi đựng rượu trong tay Lương Xương Quý.

Lương Xương Quý nhất thời hiểu được, nhìn Tô Mộc ăn ý hô lớn:

- Thằng nhóc, còn dám quản tới trên đầu tôi, có tin tôi lập tức mệnh lệnh cậu về nhà lấy thuốc cho tôi hay không.

- Ông bảo ai về nhà lấy? Lấy cái gì đây?

Đúng lúc này thân ảnh La Dung từ trong bếp đi ra, đem mâm thức ăn đặt lên bàn, lại nhìn Lương Xương Quý nói:

- Sao vậy? Tô Mộc không cho ông hút thuốc là hại ông sao? Lão già kia, chỉ biết hút thuốc, còn dám lấy mệnh lệnh uy hiếp Tô Mộc, Tô Mộc, con không cần sợ, hết thảy có mợ làm chỗ dựa!

- Mợ, vẫn là mợ hiểu con nhất.

Tô Mộc cười tủm tỉm nói.

- Đây chính là Quan Ngư đi?

La Dung nhìn Quan Ngư, mỉm cười kéo nàng vào nhà:

- Quan Ngư đúng là xinh đẹp, mợ vẫn luôn muốn qua nhà thăm cháu một chút đâu, nhưng chỉ sợ làm chậm trễ chuyện học tập của cháu, tốt lắm, nếu đã tới thì tối nay thưởng thức tay nghề của Mỹ Lệ tỷ thử xem, là do nàng đích thân xuống bếp ah, thật không dễ dàng, ngay cả mợ làm mẹ cũng không có bao nhiêu cơ hội hưởng thụ đãi ngộ này.

- Chào mợ, Mỹ Lệ tỷ làm thức ăn khẳng định thật ngon, mợ, cháu vào bếp nói chuyện với chị ấy.

Quan Ngư thật nhu thuận nói.

- Được lắm, Mỹ Lệ, Quan Ngư đã tới.

La Dung lớn tiếng hô.

Gia đình Lương Xương Quý cũng biết sự tồn tại của Quan Ngư, Tô Mộc cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói là em gái bạn học, dù sao nếu cần nói tỉ mỉ bối cảnh của Quan Ngư thật quá phiền toái.

Tuy đây là lần đầu tiên La Dung gặp Quan Ngư, nhưng nhìn nàng thật tự nhiên đi vào phòng bếp, biết nàng là một cô gái hiểu biết, liền nảy sinh hảo cảm.

- Vào đây nói chuyện.

Lương Xương Quý cùng Tô Mộc hàn huyên vài câu, thức ăn đã được bưng lên bàn, tay nghề của Lương Mỹ Lệ thật sự không tệ, mỗi món thức ăn sắc hương vị đầy đủ, nhất là món dưa chua cá, vừa ngửi được mùi vị liền làm người ta vô cùng thèm ăn.

- Ca, Quan Ngư, nếm thử tay nghề của em thế nào?

Lương Mỹ Lệ cười nói.

- Quả nhiên là tiêu chuẩn đầu bếp nhất lưu, Mỹ Lệ, rốt cục em học ngành gì đây? Chuyên nghiệp đầu bếp sao?

Tô Mộc cười hỏi.

- Ca, đây là nhờ mẹ em dạy thôi.

Lương Mỹ Lệ cười tủm tỉm nói:

- Thế nào? Làm đệ tử thân truyền của mẹ em, tay nghề của em không sai đi? So với món ăn nhà hàng bên ngoài ngon hơn không?

- Bọn họ làm sao so với em đây? Em giỏi hơn họ nhiều.

Tô Mộc khích lệ.

- Mỹ Lệ tỷ, chị làm ăn thật ngon, hôm nay dạy em với.

Quan Ngư nói.

- Được, chờ em thi xong chị sẽ dạy em.

Lương Mỹ Lệ mỉm cười gắp sườn xào chua ngọt:

- Quan Ngư, em đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút.

- Cảm ơn chị.

Một bữa cơm ăn thật vui vẻ hòa thuận.

Chờ cơm chiều đi qua, Lương Mỹ Lệ kéo Quan Ngư vào phòng trò chuyện, La Dung thu dọn bàn ăn, Tô Mộc đi theo Lương Xương Quý vào phòng sách, nơi này là địa phương bàn việc của Lương Xương Quý, La Dung cũng rất ít đi vào.

Châm thuốc hút, Lương Xương Quý ngồi trên ghế chậm rãi nói:

- Tô Mộc, cậu nói trên thành phố rốt cục nghĩ thế nào? Vì sao tới bây giờ còn không an bài chủ tịch huyện? Không an bài chủ tịch thì thôi, thậm chí hai ghế phó chủ tịch bỏ trống cũng không nói gì, rốt cục họ chuẩn bị làm thế nào đây?

Đây cũng là cách nói chuyện tri kỷ, đổi lại là người khác Lương Xương Quý cũng sẽ không nói rõ ràng như thế, phải biết rằng lời này đã mang ý nghĩa chê trách lãnh đạo, nhưng Tô Mộc cũng không có vẻ gì giật mình.

- Cậu, vị trí hai phó chủ tịch kia cháu đã đề cập qua với Nhiếp bí thư, hình như gần nhất sẽ xử lý. Về vị trí chủ tịch, cậu, nơi này không có người ngoài, cháu nói thật với cậu, cậu không cần nghĩ tới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí kia hẳn là dự lưu cho người nào đó bên trên, khi nào người đó tới đây thì trong huyện mới có chủ tịch, trước đó sẽ do Nhiếp bí thư quản lý ủy ban huyện.

Tô Mộc nói thẳng.

Quả nhiên là như thế!

Vẻ mặt Lương Xương Quý bất đắc dĩ, nói thật hắn muốn bước thêm một bước, nhìn xem mình có cơ hội hay không. Nhưng bây giờ nghe ý tứ của Tô Mộc, chẳng những mình không khả năng, thậm chí Lý Kiều cũng vậy, vị trí chủ tịch đã dự lưu cho người nào đó, làm như vậy chính là vì cho người kia đi tới nơi này trích quả đào.

Người là luôn thay đổi, chẳng qua cách thay đổi có khác nhau.

Tỷ như trước kia Lương Xương Quý còn là bí thư trấn ủy, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới thăng chức, nhưng hiện tại hắn trở thành phó chủ tịch thường vụ, cách vị trí chủ tịch chỉ một bước, hấp dẫn như vậy đương nhiên hắn cũng muốn đi tranh thủ.

Cho dù biết cơ hội xa vời, nhưng hắn vẫn nghĩ thử xem.

- Không nhắc tới chuyện này, nhưng nói tới cậu, có muốn hay không?

Lương Xương Quý rất nhanh điều chỉnh lại, nói thế nào hắn cũng là cán bộ kỳ cựu, chút sức thừa nhận vẫn có.

- Cậu, phần cháu cũng không cần nghĩ nhiều, không có khả năng.

Tô Mộc lắc đầu, hắn có chiến tích, nhưng tư lịch của hắn quá cạn, đây là uy hiếp của hắn.

- Cũng phải, đã tới thời điểm cậu nên vào cơ quan mạ vàng.

Lương Xương Quý nói.

- Chuyện này nói sau đi.

Tô Mộc thản nhiên đáp.

Sau đó hai người lại bàn chuyện công tác, thời gian không còn sớm, đã sắp tới mười giờ, nghĩ tới Quan Ngư ngày mai còn phải đi học, Tô Mộc liền cáo từ rời đi. Ngay lúc hai người đứng tại ven đường chờ xe, di động của hắn đột nhiên vang lên.

Không hiểu vì sao Tô Mộc đột nhiên cảm giác cuộc điện thoại này tuyệt đối không đơn giản.

Sự thật chứng minh hắn đã đúng.

Bởi vì khi hắn vừa tiếp điện thoại, còn chưa kịp hỏi gì, bên kia đã truyền tới thanh âm khẩn trương lẫn tức giận.

- Lãnh đạo, xảy ra chuyện lớn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio