Quan Bảng

chương 5: đom đóm đầy trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật đúng là đủ xảo!

Tô Mộc quan sát người đàn ông mặc quần áo công an, thân hình to lớn, xương gò má nhô cao, trên mặt lộ ra dáng tươi cười công thức hóa:

- Dương đồn trưởng, đến hội báo công tác?

- Phải, đến tìm trưởng trấn hội báo tình huống công tác đồn công an trong khoảng thời gian gần đây. Tô phó trưởng trấn, vài ngày không gặp anh, anh đã chạy đi đâu?

Dương Hổ lớn tiếng nói, như sợ người khác không nghe thấy.

- Làm việc!

Tô Mộc lạnh nhạt nói. Chuyện cười, tôi đường đường là phó trưởng trấn, đi đâu còn cần hướng ông hội báo sao? Ông là thứ gì vậy?

- Làm việc ah? Việc công hay là việc tư đây?

Dương Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Khái khái!

Đúng lúc này trong văn phòng truyền ra tiếng ho khan, lời còn lại của Dương Hổ cũng không tiếp tục nói ra, toàn bộ nuốt vào bụng, tránh đường, lúc đi ngang qua người Tô Mộc thấp giọng nói:

- Tô phó trưởng trấn, anh tốt nhất thức thời, ở trong trấn Hắc Sơn còn chưa cho phép anh tự do như vậy, muốn đi đâu thì đi.

Hừ!

Đáy lòng Tô Mộc khinh thường hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Dương Hổ, đẩy cửa đi vào, nhìn Dương Tùng đang ngồi sau bàn làm việc cung kính nói:

- Dương trưởng trấn, ông tìm tôi?

Khác với Dương Hổ, hình thể Dương Tùng thật gầy, mặc bộ quần áo màu xám đậm, đôi mày dài nhỏ nhợt nhạt, làm cho người ta cảm giác là kẻ âm trầm có chút tâm kế.

Nhưng Tô Mộc vừa nói xong câu đó, một màn phát sinh kế tiếp làm cho hắn thật sự giật mình, không nghĩ tới Dương Tùng nổi danh đùa giỡn tâm kế lại làm ra hành động như vậy.

Oanh!

Dương Tùng bật dậy, hung hăng vỗ bàn, đồ đạc trên bàn nhảy dựng lên, hắn trừng mắt nhìn Tô Mộc lớn tiếng nói:

- Tô Mộc, anh còn tính kỷ luật tổ chức hay không, thân là phó trưởng trấn Hắc Sơn, liên tiếp tám ngày không xuất hiện, rốt cục anh muốn như thế nào? Cho dù có chuyện có việc không thể trước tiên xin phép sao? Chẳng lẽ quy định của Đảng đều là bày trí hay sao? Mất tích tám ngày không thấy bóng dáng, trở về không lập tức đi tới hội báo, anh cho anh là ai?

- Tôi chưa từng thấy qua ai tản mạn giống như anh, người như anh trong mắt vô tổ chức! Anh còn xứng là nhân viên công vụ quốc gia? Người như anh còn có thể trở thành phó trưởng trấn Hắc Sơn? Được rồi, anh không cần nói gì nữa, trở về chờ báo cáo đi. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như vậy, anh nên chuẩn bị tâm lý!

Câu nói chuẩn bị tâm lý là một câu cực kỳ kỳ diệu trong quan trường, anh có thể cho rằng là tổ chức đang suy tính anh có tiến bộ hay không, cũng có thể xem là muốn đẩy ngã anh. Đương nhiên dưới loại tình huống này, ý tưởng của Dương Tùng thật rõ ràng, đó là cách chức Tô Mộc.

Nguyên lai ông có bàn tính này!

Từ lúc Tô Mộc vừa bước vào ngay cả cơ hội hội báo cũng không có đã bị Dương Tùng đổ ập xuống mắng cho một trận, hắn làm như vậy chỉ vì muốn lớn tiếng dọa người. Tôi mặc kệ anh có lý do gì, dù sao trách nhiệm này anh phải gánh. Đã sớm muốn thu thập anh, anh chủ động đưa tới cửa, tôi làm sao có thể buông tha?

Nếu đổi lại là trước kia, có lẽ Tô Mộc không biết nên làm gì bây giờ, nhưng sau khi tiêu hóa nhiều quyền mưu trong quan bảng, hiện tại hắn đã sớm thay da đổi thịt. Nếu ngay cả một trưởng trấn nho nhỏ cũng không thể ứng phó, sau này hắn làm sao mà hỗn? Chém giết trong cấp huyện, cấp thị, thậm chí cấp tỉnh, vậy hắn không cần nghĩ tới.

Tô Mộc im lặng nghe Dương Tùng mắng xong, lập tức thật bình thản nói:

- Dương trưởng trấn, tôi nghĩ ông hiểu lầm, tôi cũng không biến mất mà là đi Thịnh Kinh. Về phần mất tích tám ngày tôi cũng có thể giải thích, bởi vì tôi đã xin nghỉ phép với Lương bí thư, nếu ông không tin có thể giáp mặt chứng thực với ông ấy. Về chuyện ông nói chuẩn bị tâm lý, tôi luôn luôn có. Nhưng tôi nghĩ chỉ sợ Dương trưởng trấn cũng không đại biểu được Đảng cùng tổ chức đi?

Biện giải trong bông có kim!

Ông không muốn nghe đó là chuyện của ông, tôi cũng cần giải thích. Nếu ông không biết giữ mặt, muốn bức xé khó xử với tôi, thật có lỗi, tôi cũng không phải kẻ hiền lành ngoan ngoãn chờ ông xoa nắn.

Muốn đẩy ngã tôi, ông còn chưa có tư cách này!

- Thái độ của anh là gì vậy?

Dương Tùng tức giận nói.

- Tôi có thái độ gì? Tôi có thái độ công bình công chính thôi. Tôi thật sự cầu thị hội báo tình huống, chẳng lẽ cũng có chuyện gì sao? Dương trưởng trấn, thật xin lỗi, tôi còn có một số việc hội báo với Lương bí thư, đi trước.

Tô Mộc thật bình tĩnh xoay người, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đương!

Ngay lúc Tô Mộc rời đi, bên trong văn phòng vang lên thanh âm thanh thúy, Dương Tùng giận dữ lập tức cầm chén trà ném vụn.

- Hung hăng càn quấy! Quá kiêu ngạo! Tô Mộc, anh là mao đầu tiểu tử, dám nói chuyện với tôi như vậy. Anh thật nghĩ sau lưng anh có Lương Xương Quý làm hậu trường tôi không có biện pháp đẩy anh sao? Anh chờ đi, các người nhảy nhót không được vài ngày, đợi khi Lương Xương Quý rơi đài, tôi xem ai còn có thể cứu các người!

Thần sắc Dương Tùng thật âm trầm.

Ủy ban cùng trấn ủy trấn Hắc Sơn nằm chung một tòa nhà, chẳng qua trấn ủy bên trái, ủy ban bên phải, hai bên tách ra thật rõ ràng, lẫn nhau không ai có ý kiến với ai.

Văn phòng bí thư trấn ủy.

- Lương bí thư, tôi lại gây rắc rối cho ông!

Hiện tại thái độ của Tô Mộc hoàn toàn khác biệt với khi nãy, thật sự cung kính nói.

Ngồi sau bàn làm việc là bí thư trấn ủy Hắc Sơn Lương Xương Quý, hắn là một lão nhân tóc hoa râm, mặc áo ngắn tay màu xám, trên khuôn mặt có chút già nua toát ra khí chất kiên cường. Nhìn vào Lương Xương Quý, liền cho người ta cảm giác đầu tiên chính là cứng rắn ngay thẳng.

Trên thực tế nếu trấn Hắc Sơn không có Lương Xương Quý, không biết đã biến thành hình dạng gì, chỉ sợ khi đó còn nghèo rớt mùng tơi hơn bây giờ.

- Tô trưởng trấn, chuyện này đích thật là cậu làm không đủ chu đáo, tuy rằng cậu có xin phép với tôi, nhưng nói thế nào cậu là một cán bộ, sao có thể một lần đã rời đi tám ngày. Nói một chút nghe xem, trong khoảng thời gian này cậu đi Thịnh Kinh làm gì đây?

Lương Xương Quý không giận tự uy, hỏi.

- Lương bí thư, kỳ thật suốt tám ngày tôi không về là vì có nguyên nhân, lúc ở Thịnh Kinh tôi vì cứu một cô gái mà bị xe đụng phải.

Tô Mộc trả lời.

- Cái gì? Có nghiêm trọng hay không?

Lương Xương Quý đứng dậy, thần sắc lo lắng hỏi.

Kỳ thật Lương Xương Quý vẫn rất có hảo cảm với Tô Mộc, không vì điều gì khác, chỉ vì Tô Mộc là một nhân tài, mặc dù mới đi vào trấn Hắc Sơn chưa bao lâu, nhưng đã đi khắp hết cả mười thôn trong trấn điều nghiên sự tình (DG: điều nghiên: điều tra nghiên cứu, thể hiện sự sát sao thực tế chứ không đơn thuần là trên giấy tờ). Chỉ một điểm ấy đã tốt hơn Dương Tùng chỉ biết ngồi không trong văn phòng nhiều lắm. Hơn nữa có đôi khi còn đưa ra một ít đề nghị, bản thân hắn cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thật có ý nghĩa.

Đương nhiên điểm mấu chốt nhất chính là Tô Mộc là người một nhà!

Lương Xương Quý là lão đảng viên, biết rõ tầm quan trọng của người một nhà. Lúc trước hắn lực bài những lời phản đối đem Tô Mộc cất nhắc làm phó trưởng trấn, sự thật chứng minh hắn đã đúng. Trong rất nhiều chuyện, Tô Mộc thật sự làm hắn rất hài lòng.

Cho dù bị Dương Tùng quấy nhiễu nên hiện tại Tô Mộc không cầm quyền, còn bị phân công công tác quản lý văn hóa vệ sinh, công việc cực nhọc lại không được người hài lòng, nhưng Lương Xương Quý đã sớm nghĩ kỹ, đợi sau khi Tô Mộc có đủ lý lịch, sẽ vận dụng quan hệ đưa hắn rời khỏi trấn Hắc Sơn.

Trấn Hắc Sơn quá nghèo quá lạc hậu, Lương Xương Quý là người địa phương, hắn chắc chắn sẽ không rời khỏi, nhưng hắn không có đạo lý ngăn trở con đường của Tô Mộc.

Hiện tại nghe được Tô Mộc nói vì cứu người mà nằm viện ở Thịnh Kinh nên chậm trễ trở về, Lương Xương Quý cảm thấy lo lắng vội vàng hỏi thăm nguyên nhân.

- Lão bí thư, tôi không sao!

Tô Mộc cười nói, hắn có thể cảm nhận được lòng quan tâm chân thành của Lương Xương Quý, trong lòng thật sự cảm động. Ở trong trấn Hắc Sơn, nếu không có Lương Xương Quý che chở, hắn thật sự càng thêm gian nan.

- Không có việc gì là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Lương Xương Quý ngồi xuống rút điếu thuốc, Tô Mộc liền tiến lên châm lửa, hơn nữa thật lưu loát rót đầy chén trà. Làm xong hết thảy chuyện này, hắn mới ngồi xuống làm ra tư thế nghe giáo huấn.

- Cậu đó, bảo tôi nên nói gì mới tốt, làm việc luôn nôn nóng như vậy, lần này may mắn không có việc gì, thật xảy ra chuyện, tôi làm sao trả lời với mẹ cậu.

Lương Xương Quý rít một hơi thuốc nói:

- Được rồi, chuyện này cho qua đi. Cậu trở về vừa lúc, ngày mốt trong huyện cần mời dự hội nghị mở rộng văn hóa giáo dục, cậu là phó trưởng trấn được phân công quản lý việc này, phải đi tham gia. Nếu cậu về trễ, chỉ sợ Dương Tùng sẽ nháo việc này không bỏ qua.

- Dạ, ngày mai tôi thu thập xong liền đi qua, cam đoan không làm chậm trễ.

Tô Mộc nói.

- Vậy là tốt rồi, đi thôi, vừa về thì nghỉ ngơi cho tốt.

Lương Xương Quý cười nói.

- Bí thư, tôi xin phép ra ngoài trước.

Tô Mộc cũng không ở lâu, đứng dậy liền rời đi. Lương Xương Quý nhìn theo bóng lưng hắn, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Dương Tùng, ông tốt nhất đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi. Tô Mộc là chàng trai không tồi, nếu ông hủy diệt hắn, đừng trách tôi không khách khí!

Tô Mộc rời khỏi văn phòng bí thư trấn ủy, cũng không quay về nghỉ ngơi mà trở về phòng làm việc của mình, đem tư liệu văn hóa giáo dục của trấn Hắc Sơn sửa sang lại sẵn sàng, mãi tới giờ tan sở mới rời đi.

Khác với những nhân viên khác, Tô Mộc không ở ký túc xá mà thuê một căn nhà bên ngoài. Tuy rằng điều kiện không tốt lắm, nhưng ít nhất được tự do lại yên tĩnh. Hắn cũng không muốn ban ngày đã làm việc trong cơ quan, buổi tối tan việc cũng phải ở lại cơ quan.

Ban đêm mùa hè tới khá muộn, Tô Mộc quay về nơi ở thu thập, sau đó cầm một túi lớn rời đi. Trong trấn Hắc Sơn đều là đường núi, căn bản không thể chạy xe đạp, thay vì dùng xe đạp còn không nhanh bằng đi bộ tốt hơn.

May mắn thân thể hắn khỏe mạnh, hơn nữa từng học võ thuật trong đại học Giang Nam, cho dù so sánh với người miền núi đi đứng cũng không kém bao nhiêu.

Hầu Tử Bối là một sơn thôn trong trấn, là sơn thôn cách trấn gần nhất, đi khoảng mười lăm cây số đường núi Tô Mộc đã tới nơi này.

Mà lúc này đã qua hoàng hôn.

Ánh sao đầy trời nhìn thật rõ ràng, từng ngôi nhà lác đác thưa thớt, có thật nhà nằm trong khe núi, lại có nhà nằm giữa sườn núi. Mặc kệ là nơi nào, không hề có một ngôi nhà bằng gạch, nếu không dùng gỗ xây dựng thì dùng tảng đá tạo thành. Dưới bóng đêm bao phủ, trong những ngôi nhà có ánh đèn rải rác.

Uông uông!

Trong nhà dâng lên khói bếp, có tiếng chó sủa, ngay lúc Tô Mộc còn chưa kịp đi vào đầu thôn, trước mặt có một thân ảnh nhảy tới, bên cạnh có một con chó vàng đi theo.

Đó là một bé trai, ăn mặc thật mộc mạc, da ngăm đen, đôi mắt xoay tròn chuyển động, sáng như ánh sao trên không trung.

- Tô thúc, cháu biết chú đã tới, bằng không lão Hoàng cũng không chạy tới nhanh như vậy!

Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng hưng phấn la lớn.

Uông uông!

Con chó lập tức nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Tô Mộc, lè lưỡi muốn liếm mặt hắn. Tô Mộc cười lớn né tránh, ôm lão Hoàng vào trong ngực đi về phía trước.

- Cẩu Đản, lần nào cũng là tiểu tử mũi linh, khi nào chú tới thì cháu đều phát hiện. Được rồi, lão Hoàng đừng liếm, đi xuống cho tao!

Tô Mộc thoải mái cười to buông lão Hoàng, thật thân mật vỗ đầu của nó.

- Tô thúc, lần này chú lại mang tập (vở) bút cho chúng cháu sao?

Cẩu Đản đi tới nghiêng đầu hỏi.

- Đương nhiên, không mang tập (vở) bút thì chú tới làm gì. Nhanh lên, gọi mọi người đi ra, chúng ta gặp ở chỗ cũ!

Tô Mộc cười cầm lên túi lớn, thét to gọi lão Hoàng, một người một chó đi tới một ngọn núi nhỏ bên cạnh.

- Được thôi, Tô thúc, chú chờ một chút, cháu rất nhanh tới!

Cẩu Đản chạy nhanh như chớp.

Đợi khi Tô Mộc cùng lão Hoàng ngồi xuống trên một tảng đá trên đồi núi trụi lủi không bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Sau lưng Cẩu Đản lại toát ra bảy đứa trẻ, nam nữ đồng đều. Bọn trẻ mặc quần áo đơn giản, có hai đứa bé trai cởi trần, dù sao là mùa hè, như vậy cũng mát mẻ.

- Tô thúc, chú đã tới rồi!

- Tô thúc, cháu đã lâu không gặp chú!

- Tô thúc, lần này chú lại mang tới gì vậy?

Bọn trẻ thật quen thuộc với Tô Mộc, liên tục hỏi han, tuy ồn ào nhưng không một ai tiến lên mở túi xách, chỉ thành thật đứng bên cạnh nhìn xem. Trong mắt mỗi đứa trẻ đều cực nóng, nhìn vào túi xách giống như nhìn thấy vật trân quý nhất trên thế giới.

- Di, tám đứa, còn ai chưa tới sao? Là tiểu Kha, con bé đi đâu?

Tô Mộc ôn nhu hỏi.

- Tiểu Kha ở nhà giúp mẹ nấu cơm, mẹ của bạn ấy bị bệnh, cho nên không tới.

Cẩu Đản nói.

Trẻ nhỏ nhà nghèo sớm quen việc!

Trong đầu Tô Mộc hiện lên những lời này, trong lòng có chút chua xót, mở ra túi cách lấy ra tập bút:

- Cẩu Đản, những thứ này là chú mang cho mấy đứa, một lát tự mình chia ra. Cẩu Đản, lấy phần của tiểu Kha mang cho con bé.

- Dạ!

Cẩu Đản gật đầu nói, cầm tập bút tràn đầy yêu thích ôm trong ngực, như cầm vật quý giá.

- Có tập có bút, có thể viết chữ! Không cần tiếp tục viết trên mặt đất!

- Tô thúc, lần sau chú có thể mang thêm sách cho chúng cháu được không, chúng cháu đã lâu không có sách để xem!

- Dạ phải…dạ phải…

Tô Mộc nhìn từng ánh mắt mang theo khát vọng chân thành, cổ họng như bị vật gì che kín, có cảm giác uất ức không có cách nào phóng thích đi ra.

Phải biết rằng những tập bút này ở trong thành phố chỉ là vật thường ngày của các đứa trẻ bình thường, cho dù là sách tham khảo cũng không ít. Nhưng với những đứa trẻ tại Hầu Tử Bối thì sao? Những đứa trẻ ở đây lại xem như trân bảo, mỗi cách đoạn thời gian chờ đợi mỏi mòn ngóng trông hắn có thể mang tới chút giấy bút cho bọn trẻ.

Vì những giấy bút này…những đứa trẻ miền núi thậm chí không để ý nguy hiểm đi lên núi hái thổ sản, sau đó đưa cho hắn nhờ đi bán đổi tiền mua về.

Đây chỉ mới là thôn Hầu Tử Bối, chín thôn còn lại chẳng có gì khác biệt nơi đây. Đây là tình huống giáo dục của trấn Hắc Sơn!

Làm phó trưởng trấn chủ quản văn hóa vệ sinh, nhìn thấy từng ánh mắt trông đợi của đứa trẻ miền núi, từng khuôn mặt tràn đầy mong mỏi, trong lòng Tô Mộc vô cùng hổ thẹn!

- Yên tâm đi, vài ngày nữa chú sẽ mang sách tới cho mấy đứa.

Tô Mộc tận lực làm cho thanh âm của mình nghe thật bình thường, cực lực áp chế nỗi biệt khuất trong lòng.

- Hay quá, có sách xem rồi!

- Cẩu Đản, trời không còn sớm, mấy đứa lấy giấy bút về nhà nhanh đi, ngày mai còn phải đến trường.

Tô Mộc nhìn bọn trẻ cười nói.

- Dạ, Tô thúc, chú về cẩn thận một chút!

- Tô thúc, đây là dưa muối mẹ dặn cháu đưa cho chú!

- Tô thúc, đây là thuốc mà cháu hái được…

- Tô thúc, chú mang thuốc này về ngâm trong nước rửa chân thật thoải mái.

Tám đứa bé không ai đi tay không, hoặc nhiều ít đều cầm đồ vật nhét vào túi xách. Tô Mộc nhìn một màn này, cũng không ngăn cản. Hắn biết nếu mình không thu nhận, trong lòng các đứa trẻ sẽ càng thêm khổ sở, mà cha mẹ người nhà bọn trẻ cũng sẽ không biết nên làm sao bây giờ.

Người miền núi thành thật phúc hậu!

Cũng như lúc đến, khi rời đi túi xách của Tô Mộc lại đầy. Đường núi ban đêm thật yên tĩnh, ánh sao trên bầu trời chiếu xuống mờ mờ. Đợi sau khi rời khỏi thôn Hầu Tử Bối, cảm xúc luôn đè nén của Tô Mộc nháy mắt bạo phát, ngẩng mặt lên trời rống to, thanh âm rung trời.

Tô Mộc giống như muốn đem hết thảy uất ức đều phát tiết ra ngoài, liều mạng gào thét!

Cầm quyền, chỉ có nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa mới có thể thay đổi loại cục diện này!

Không quyền hết thảy không bàn nữa!

Cho dù là vì những đứa trẻ nơi này, vì trấn Hắc Sơn quật khởi, hắn nhất định phải cầm quyền!

Dương Tùng, ông chờ đó cho tôi, nếu ông đã không làm tròn trách nhiệm trưởng trấn, tôi sẽ nghĩ tất cả biện pháp cướp lấy!

Tôi phải đem trấn Hắc Sơn tạo thành hương trấn giàu có nhất huyện Hình Đường!

Thanh âm vang vọng trong núi sâu, vô số đom đóm bay lên, cùng trăng sao tranh sáng, làm bạn cùng Tô Mộc, bay về phương hướng trấn Hắc Sơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio