Quan Bảng

chương 519: công kích mang tính dò xét

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Sau này gặp phải chuyện như vậy, trực tiếp nói với tôi là được, Nhâm tỷ, tôi không hi vọng quan hệ giữa chúng ta trở nên câu nệ như vậy.

Chính là câu nói này, nghe đến tai Nhâm Lập Quyên làm cho trái tim nàng như đột nhiên gia tốc, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng. Nàng không ngờ, Tô Mộc lại nhìn thấu dụng ý của nàng, chỉ có điều hắn không nói ra mà thôi. Bây giờ nói ra lời này cũng không phải là muốn làm khó mình, mà thật sự quý trọng tình cảm bạn học cũ.

- Tô Mộc, tôi biết rồi.

Nhâm Lập Quyên thấp giọng nói.

- Nhâm tỷ, chớ để trong lòng, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn nói cho chị hiểu, quan hệ giữa chúng ta không giống với người khác, không cần làm những chuyện thừa thãi. Được rồi, về sớm một chút đi.

Tô Mộc vừa nói vừa tránh đường, đưa mắt nhìn Nhâm Lập Quyên biến mất ở trước mắt.

Tô Mộc cũng không lập tức rời đi, hiện tại sắc trời vẫn còn sáng, hắn đốt một điếu thuốc, nghĩ đến một màn vừa mới phát sinh, xoay người đi con đường mỹ thực. Từ xa Tô Mộc phát hiện Hoàng Ngạn vẫn đang đi thu tiền thuê, loại phí bảo hộ biến tướng này, khiến cho hai đầu lông mày Tô Mộc hiện lên một vẻ tàn nhẫn nồng đậm.

Công ty khoa học Phi Long này thật sự nhiều trò, tùy tiện xây mấy căn phòng đơn giản, liền dám dùng phương thức cho thuê thế này để kiếm tiền. Thật sự xem giấy tờ của quản ủy hội là đồ trang trí hay sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền có vài suy nghĩ với quản ủy hội khu Cao Khai. Đừng nói bọn họ không biết chuyện xảy ra ở đây, nếu biết nhưng vẫn cho phép tồn tại, thì thật sự là có vấn đề.

Tạm thời gác lại vấn đề tiền thuê sang một bên, hiện giờ trong lòng Tô Mộc chính là đang suy nghĩ đến thổ địa dự trữ ở khu Cao Khai. Đối với hiệu suất lợi dụng của những mảnh đất này, những người nông dân mất đất sẽ nghĩ như thế nào. Trơ mắt nhìn từng mảnh ruộng màu mỡ để không, chứ không xây dựng nhà xưởng. Không cần phải nói sau mấy năm, cho dù là hiện tại, muốn trồng ra lương thực trên đó cũng không có khả năng.

- Đồ nghiệp chướng, mọi người nói sao bọn họ có thể làm những chuyện hư hỏng như vậy!

- Đúng vậy, ỷ vào nơi này là của bọn hắn, trưng thu nhiều lần đồng thời tăng thêm tiền thuê, đây chính là vô lại!

- Mọi người không biết sao? Lão Ngô ở đầu phố cũng bởi vì không trụ được hợp đồng như vậy. Mấy hôm trước đã đi bán máu rồi.

- Thiệt hay giả? Bán máu? Có cần khoa trương như vậy hay không?

- Rất khoa trương sao? Không có ai đi ăn cơm, lại cùng khoa học Phi Long ký kết hợp đồng bá vương như vậy, hắn không tìm cách kiếm tiền, chẳng lẽ chờ bị người của Phi Long đánh chết?

- Đám người của quản ủy hội làm sao cũng không biết quản?

- Quản? Đám người quản ủy hội đó và khoa học Phi Long là có quan hệ, khoa học Phi Long sớm đã cho bọn họ ăn no, nếu không Phi Long có thể chiếm được nhiều đất như vậy không.

- Thế đạo gì vậy chứ!

Tô Mộc tùy ý đi lại trên con đường mỹ thực, sau khi bên tai hắn truyền những tiếng nghị luận này, vẻ mặt càng tỏ ra ngưng trọng. Ném mẩu thuốc lá còn lại xuống dưới đất, hắn liền trực tiếp bấm số điện thoại của Khương Nhiên, kêu hắn thông báo, sáng sớm ngày mai mở cuộc họp.

- Bản thân tôi muốn nhìn xem, trong quản ủy hội rốt cuộc có ai có quan hệ với khoa học Phi Long.

Ngày thứ hai, phòng họp nhỏ quản ủy hội.

Khi Tô Mộc xuất hiện ở chỗ này, cấp lãnh đạo quản ủy hội đã trình diện đầy đủ. Bất kể trong lòng không phục thế nào, tối thiểu ngoài mặt vẫn phải tuân thủ quy củ. Chỉ là không ai biết, hội nghị hôm nay rốt cuộc thảo luận đề tài gì.

- Khương chủ nhiệm, cái này không phải không hợp quy củ sao. Chúng tôi tới đây thậm chí cũng không biết cuộc họp này thảo luận vấn đề gì?

Ngồi bên cạnh, lông mày Đậu Kiến Huy vén lên, giữa ngón tay đang kẹp một điếu thuốc lá hỏi.

- Đậu bí thư, tôi cũng mới nhận được điện thoại của Tô chủ nhiệm, tôi thật sự không biết.

Khương Nhiên cười khổ lắc đầu, làm chủ nhiệm văn phòng quản ủy hội, Khương Nhiên biết chức trách của mình là cái gì, những người trước mắt này đều không phải người mình có thể tùy tiện đắc tội....

- Giả thần giả quỷ. Thật sự xem mình là đại vương rồi.

Đậu Kiến Huy nhỏ giọng lầm bầm nói, mặc dù nhỏ giọng, nhưng vì hắn cố ý, mọi người trong phòng họp cũng nghe được. Chỉ có điều không có ai biểu lộ tâm tình, người hút thuốc lá, người uống trà. Trạng thái giống như trước đây, bị vây gợn sóng không sợ hãi, phong vân vô động.

- Chú ý tố chất, đừng bảo là nói gở.

Mai Ngự Thư khẽ ho khan, Đậu Kiến Huy liền câm miệng.

Sau khi Tô Mộc bước vào phòng họp, tiếng bàn luận xôn xao nhanh chóng biến mất, Tô Mộc ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Ngày hôm qua chúng ta đã làm quen, hôm nay tôi kêu mọi người tới đây họp, là vì có mấy đề tài cần thảo luận, đầu tiên tôi muốn biết, tình huống dự trữ đất đai của quản ủy hội, vấn đề này vốn do Đậu chủ nhiệm chịu trách nhiệm, vậy mời Đậu chủ nhiệm nói cho tôi và mọi người nghe một chút.

- Được!

Đậu Kiến Huy không từ chối, vấn đề dự trữ đất đai trong khu Cao Khai vốn do hắn chịu trách nhiệm, bây giờ hắn tiến hành giới thiệu cũng là hợp lý.

- Khu Cao Khai chúng ta có diện tích đất không nhỏ, tổng cộng có cây số vuông, trước mắt đất đai dự trữ vẫn đầy đủ, ngoại trừ diện tích đất đã xây dựng và ký kết hợp đồng, cộng thêm diện tích đất của các cơ quan hành chính, còn hơn cây số vuông. Diện tích hơn cây số vuông này là khu để trống trước mắt của khu Cao Khai chúng ta, nhưng nói đến khu để trống này..., thật ra cũng tồn tại tranh cãi rất lớn.

- Tranh cãi?

Tô Mộc khẽ cau mày.

- Đúng vậy, chính là tranh cãi. Bởi vì những thổ địa này có một phần rất lớn là trưng dụng từ trong thôn bên cạnh, dựa theo hợp đồng mặc dù thanh toán xong tiền bồi thường. Nhưng bởi vì đến hiện tại vẫn chưa sử dụng, cho nên các thôn dân cũng không thể quay về trồng trọt. Nhưng điều này hiển nhiên cũng không thể, những thổ địa này là của khu Cao Khai chúng ta, làm sao có thể lấy ra ngoài.

Đậu Kiến Huy nói.

Nghe nói như thế, hai đầu lông mày Tô Mộc hiện lên vẻ tức giận, nhưng cũng rất nhanh khống chế được. Xem ra tình huống dự trữ đất đai của khu Cao Khai quả thật không sai biệt lắm với tin tức mình có được. Mặc dù còn có rất lớn thổ địa chưa sử dụng, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết..., không chừng sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.

- Đậu chủ nhiệm, tôi muốn hỏi, khu Cao Khai chúng ta có phải có một xí nghiệp tên là Khoa học kỹ thuật Phi Long hay không?

Tô Mộc đột nhiên hỏi.

- Khoa học kỹ thuật Phi Long?

Đậu Kiến Huy khẽ rùng mình, như vậy là thế nào, Tô Mộc rút cuộc là muốn hỏi cái gì? Khoa học Phi Long đương nhiên là có, chỉ có điều xí nghiệp này hình như cũng không có quan hệ với Tô Mộc? Phải biết rằng xí nghiệp này do Mai Ngự Thư dẫn vào, nếu hỏi ra cái gì đó, vậy phải làm sao? Nghĩ tới đây, Đậu Kiến Huy liền nhìn sang bên cạnh, muốn dò hỏi ý tứ của Mai Ngự Thư, nhưng Mai Ngự Thư vẫn không nhúc nhích.

Điều này làm cho Đậu Kiến Huy khẽ ngây người, sau đó rất nhanh khôi phục như cũ, cười nói:

- Tô chủ nhiệm, ngài muốn hỏi xí nghiệp khoa học Phi Long sao? Không sai, xí nghiệp khoa học Phi Long đích xác là thuộc khu Cao Khai chúng ta, hơn nữa xí nghiệp này chủ yếu sản xuất sản phẩm công nghệ cao, là một xí nghiệp không ô nhiễm. Từ khi Khoa học Phi Long tiến vào khu Cao Khai đến hiện tại, thật sự đã giải quyết rất nhiều vấn đề cho chúng ta, bọn họ...

Tô Mộc ngồi án binh bất động, nghĩ tới Đậu Kiến Huy có thể nói ra cái gì đó, quả nhiên, những lời từ trong miệng Đậu Kiến Huy hoàn toàn không có câu nào là nói xấu khoa học Phi Long. Tổng kết lại chính là, khoa học Phi Long là trụ cột kinh tế của khu Cao Khai, duy trì vận chuyển căn bản của khu Cao Khai, nếu khoa học Phi Long ngã xuống..., khu Cao Khai tuyệt đối sẽ họa vô đơn chí.

- Tô chủ nhiệm, khoa học Phi Long thật sự là xí nghiệp minh tinh của khu Cao Khai chúng ta. Tôi đề nghị, nếu có thể, trong điều kiện cho phép, tiến hành ưu đãi với khoa học Phi Long về chính sách. Nếu như vậy, có tấm chiêu bài khoa học Phi Long ở đây, chúng ta càng có thể thu hút được nhiều xí nghiệp ưu tú đến đây. Nếu như vậy, phát triển của khu Cao Khai chúng ta sẽ ở trong tầm tay.

Đậu Kiến Huy cười nói....

Diễn thuyết hùng hồn mạnh mẽ!

Tô Mộc nghe Đậu Kiến Huy nói xong, vẻ mặt vẫn không chút biến hóa, nhưng lửa giận trong lòng đã bắt đầu dâng trào, nhưng hắn vẫn không nổi đóa, mà mỉm cười quét qua toàn trường, ánh mắt xẹt qua mỗi người.

- Vậy các vị nghĩ thế nào về khoa học Phi Long. Nói thật, mặc dù tôi có sưu tập được một số tài liệu, nhưng tuyệt đối không biết nhiều như mọi người.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Trầm mặc im lặng!

Tô Mộc vừa dứt lời, bên trong phòng họp liền xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, điều này làm cho đáy mắt Tô Mộc phút chốc xẹt qua một tia tàn nhẫn. Thế này là thế nào? Là muốn mình ra oai phủ đầu sao? Là muốn mình lộ mặt sao? Mặc dù mọi người có quyền không lên tiếng, nhưng dưới trường hợp như vậy, ai cũng không mở miệng nói chuyện, thật sự cho là tôi không có biện pháp nào sao?

- Tô chủ nhiệm, vấn đề về khoa học Phi Long tôi là biết nhiều nhất, bởi vì xí nghiệp này do tôi dẫn vào. Nếu như Tô chủ nhiệm muốn biết, sau khi hội nghị kết thúc tôi có thể tìm thời gian nói rõ chi tiết, bởi vì nếu nói về khoa học Phi Long, thật sự không thể nói hết trong mấy câu là xong.

Khi Tô Mộc đang chuẩn bị mở miệng, Mai Ngự Thư chợt ho khan, quét qua toàn trường dương dương tự đắc nói.

- Đúng vậy, chuyện của khoa học Phi Long, Mai chủ nhiệm là người có quyền lên tiếng nhất. Nói ra nếu ban đầu không dựa vào Mai chủ nhiệm..., khoa học Phi Long thật sự không thể ngụ lại khu Cao Khai chúng ta.

Đậu Kiến Huy chờ Mai Ngự Thư nói xong, liền chẳng biết xấu hổ cười nói.

- Đúng vậy, nếu như Tô chủ nhiệm muốn biết về chuyện của khoa học Phi Long, tìm Mai chủ nhiệm là đáng tin nhất, tìm hắn xem như đúng chỗ rồi.

Phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bỉnh Chí cười nói.

- Mai chủ nhiệm thật sự rất quen thuộc tình huống.

Bí thư kỷ công ủy Lâm Hồng nói.

Mã Minh Sơn muốn mở miệng nói gì, nhưng nhìn thấy mọi người đều đã lên tiếng, sau khi do dự một lát vẫn lựa chọn câm miệng.

Nhưng như vậy là đủ rồi!

Bởi vì dưới khuôn mặt mỉm cười của Tô Mộc, đã hiện ra vẻ tức giận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio