Tô Mộc, không ngờ là Tô Mộc!
Yến Tiễn chợt sững sờ, nếu không phải chính tay hắn nhận túi gấm này từ tay Vọng Nguyệt chân nhân, hắn thật hoài nghi rốt cục là chuyện gì xảy ra. Vì sao Vọng Nguyệt chân nhân để cho mình đi tìm Tô Mộc? Phải biết rằng sự kiện đua xe hay đụng người, có vẻ như không hề quan hệ gì với Tô Mộc. Tô Mộc chỉ can thiệp vào sau khi sự kiện xảy ra, muốn giải quyết chuyện này chẳng lẽ không phải trực tiếp đi tìm Trương Lão Hổ sao?
- Tô Mộc? Tại sao lại là hắn? Chẳng lẽ việc này có quan hệ với Tô Mộc? Hay là đại nhân vật kia chính là do Tô Mộc mời tới?
Tiểu Thảo bỗng nhiên nói.
Chính là câu nói này làm cho Yến Tiễn đột nhiên thanh tỉnh!
Đúng vậy, Yến Tiễn khác với người khác, ban đầu hắn ở ngoài xe chờ Cao Bằng Phi, cho nên hắn có thể chứng kiến Tô Mộc trò chuyện vui vẻ với Phó Khẩn Canh. Nếu quả thật đúng như suy đoán của tiểu Thảo, quan hệ giữa Tô Mộc cùng Phó Khẩn Canh không đơn giản, việc này muốn giải quyết thật dễ dàng. Chẳng những dễ dàng, càng quan trọng là nói không chuẩn Yến Tiễn có thể kết giao với Tô Mộc, chân chính đạt được một tôn bồ tát chiếu ứng.
Quan trọng nhất chính là việc này hình như còn được giữ bí mật, căn bản không bao nhiêu người biết quan hệ giữa Tô Mộc cùng Phó Khẩn Canh, cho dù là đoán cũng không ai dám đoán.
Nghĩ tới đây, Yến Tiễn cũng không còn chút do dự.
- Tiểu Thảo, hiện tại em lập tức xuống xe đi tìm hiểu xem Tô Mộc đang ở nơi nào, chỉ cần xác định xong vị trí của hắn lập tức quay lại nói cho anh biết. Hiện giờ anh quay về nhà một chuyến, thăm dò tin tức từ mẹ của anh, hôm nay phỏng chừng lớn chuyện rồi.
Yến Tiễn nói.
- Hiểu được!
Tiểu Thảo lưu loát xuống xe.
Ngay khi cả Cổ Lan thị đang bắt đầu nhấc lên sóng gió, Tô Mộc đang ở đâu đây? Hắn đã quay về hội quản ủy, đang ngồi trong văn phòng của mình. Chuyện bên Phó Khẩn Canh đã không còn cần hắn xen vào, hắn ra mặt quá nhiều ngược lại sẽ không tốt. Thay vì tiếp tục đi quản chuyện đã thành ngã ngũ, còn không bằng suy nghĩ làm sao đối mặt đại sự sắp tới.
- Tô chủ nhiệm!
Thân ảnh Vũ Phượng xuất hiện trong văn phòng.
- Có chuyện gì sao?
Tô Mộc nhìn qua, so sánh với trước kia, tinh thần của Vũ Phượng đã tốt hơn rất nhiều, cách ăn mặc cũng càng thêm nữ tính. Hơn nữa làn da trắng muốt, nhìn qua chính là một thiếu phụ xinh đẹp.
- Tô chủ nhiệm, là như vậy. Anh rời đi hai ngày, hồ sơ cùng thủ tục điều động của đồng chí Trương Quan Trung đã hoàn thành, từ hôm nay có thể bắt đầu đi làm. Nhưng hiện tại hình như đồng chí Trương Quan Trung còn chưa tới.
Vũ Phượng nói.
Tới đây? Hiện tại hắn đương nhiên không tới được!
Tô Mộc nghĩ tới Trương Quan Trung là cháu trai duy nhất của Trương Lão Hổ, hiện giờ nếu đã ở bên cạnh Phó Khẩn Canh, nói thế nào cũng bị kéo lại ôn chuyện. Tô Mộc hiểu được chuyện này, bởi vậy cũng không nói thêm lời nào.
- Chuyện của Trương Quan Trung cô không cần quản, hắn rất nhanh sẽ tới. Nhưng lúc tôi rời đi, đã dặn với cô, nói cô lấy danh nghĩa hội quản ủy phát ra thư mời như thế nào rồi?
Tô Mộc hỏi.
- Đã phát ra ngoài!
Vũ Phượng gật đầu:
- Chẳng những là Lý thị ngu nhạc, còn có những xí nghiệp mà Tô chủ nhiệm nhắc nhở tôi cũng đã gởi qua. Mặt khác vì bổ sung, chúng tôi cũng đã phát thư mời cho một ít xí nghiệp khoa học kỹ thuật cao tân trong thành phố. Tin tưởng bọn họ cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
- Tốt lắm!
Tô Mộc hài lòng cười nói, mở miệng khẳng định.
Hiện tại khu cao tân đã biến thành bánh trái thơm tho, hắn không tin các xí nghiệp khác còn không nhào tới?
- Nhưng mà…
Vũ Phượng thoáng do dự nói.
- Nhưng mà cái gì?
Tô Mộc nhíu mày.
- Nhưng mà Phi Long khoa kỹ cùng hai xí nghiệp mà quản ủy hội từng ký hiệp thương thường xuyên tới chỗ chúng ta, bọn ho cũng không có ý tứ gì khác, chỉ nói muốn khởi công xây dựng xí nghiệp của mình.
Vũ Phượng nói.
- Phi Long khoa kỹ?
Tô Mộc thật sự có chút ngoài ý muốn.
Nếu như hắn không nhớ lầm, Phi Long khoa kỹ là công ty của Đậu Long, hiện tại đã như rắn mất đầu, tại sao còn xuất hiện thêm một Phi Long khoa kỹ? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình nào khác hay sao?
- Tô chủ nhiệm, là như vậy, tổng tài hiện tại của Phi Long khoa kỹ tên là Thanh Mai. Trước khi Đậu Long bị bắt đã đem công ty chuyển nhượng cho Thanh Mai. Hiện tại Thanh Mai trở thành tổng tài mới của công ty này. Về phần hai xí nghiệp khác, bọn họ cũng đã sớm vượt qua thời hạn ký hiệp thương với quản ủy hội chúng ta, lần này tới đây chẳng qua là muốn phân một chén canh.
Vũ Phượng nói thẳng.
Đúng vậy, lần này tới đây là vì muốn phân một chén canh!
Trước kia khu cao tân là địa phương không ai thèm để ý tới, không ai chịu tới đầu tư. Hiện tại nhìn thấy nơi này sắp phát triển, liền chạy qua đây, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
- Chuyện này giao cho Mai chủ nhiệm đi làm đi!
Tô Mộc tùy ý nói.
- Dạ!
Vũ Phượng gật đầu đáp ứng.
- Còn có một chuyện, người đi cùng tôi cô cũng nhìn thấy rồi đi? Cô đi an bài, hắn là tài xế mới của tôi.
Tô Mộc nhắc tới Triệu Vô Cực.
- Dạ, để tôi đi an bài.
Vũ Phượng nói.
Tài xế cùng thư ký là người thân cận nhất của lãnh đạo, Tô Mộc lại để Vũ Phượng đi an bài chuyện này, đây là ý tứ tín nhiệm Vũ Phượng, cho dù có chút khó khăn, nhưng Vũ Phượng cũng dễ dàng giải quyết.
Ngay lúc Vũ Phượng sắp rời khỏi phòng, Tô Mộc đột nhiên nói:
- Vũ Phượng chủ nhiệm, công tác văn phòng quản ủy hội được cô dẫn dắt làm không sai, tiếp tục cố gắng, tùy thời chuẩn bị nhận thêm trách nhiệm.
- Dạ, Tô chủ nhiệm, tôi cam đoan công tác trong văn phòng nhất định làm theo chuẩn tắc của Tô chủ nhiệm.
Trong lòng Vũ Phượng mừng rỡ.
Tô Mộc phất tay ý bảo Vũ Phượng ra ngoài, cũng không đem chuyện này để trong lòng. Sau thoáng cân nhắc, hắn liền cầm di động gọi ra ngoài.
- Huynh đệ, cậu bày tư thế cũng quá thần bí đi, tôi luôn tự hỏi vì sao cậu không đi cùng chúng tôi, thì ra là vì có chuyên cơ để ngồi ah. Cậu thế nhưng lại đi cùng Phó lão, lợi hại!
Lý Nhạc Thiên lớn tiếng nói.
- Tai tôi không điếc, anh có cần hô lớn tiếng như vậy sao?
Tô Mộc nói.
- Đương nhiên là cần, cậu không biết hiện tại vài vị ở cạnh tôi luôn hô hoán đâu.
Lý Nhạc Thiên cười nói.
- Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, các anh chừng nào tới? Để tôi còn báo cáo với bí thư cùng chủ tịch, phải biết rằng anh tới chính là đẩy xui cho Cổ Lan thị đâu.
Tô Mộc nói.
- Đừng, ngàn vạn lần không cần nói như vậy. Các huynh đệ cũng muốn qua sớm, vốn đã lên xe, nhưng sau đó đều đi xuống, hiện tại đang chuẩn bị đi tìm tiểu tử Đỗ Phẩm chơi hai ngày.
Lý Nhạc Thiên nói.
- Là ý tứ gì?
Tô Mộc nhíu mày.
- Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi không có thay đổi, lần này chúng tôi đi qua thật sự có ý ký kết hiệp thương. Tôi còn có chút chi tiết cần thương lượng với cậu, nhưng cậu cũng biết nếu chúng tôi đi qua lúc này, đều sợ gặp được Phó lão. Cho nên phải đợi khi nào Phó lão rời đi thì chúng tôi mới đi qua. Phó lão ở lại Cổ Lan thị hai ngày này, chúng tôi phải thành thật ở lại Thịnh Kinh thị chơi thôi.
Lý Nhạc Thiên nói.
Nguyên lai là vì vậy!
Tô Mộc cũng biết, nhóm người như Lý Nhạc Thiên thật sự sợ hãi nhìn thấy Phó Khẩn Canh. Đã thương lượng trước, chuyện đầu tư làm sao lại xuất hiện thay đổi. Nhưng bọn hắn nguyện ý hoãn lại hai ngày cũng tốt, bởi vì bây giờ đi tới trong thành phố cũng không ai có tâm tình quan tâm việc đó. Dù sao Phó lão cũng không ở lâu dài, chỉ là một hai ngày mà thôi, chờ đợi cũng không sao.
- Được, cứ vậy đi, anh tạm thời đi tìm Đỗ Phẩm chơi đùa cũng tốt.
Tô Mộc nói.
- Đúng rồi, nghe nói em gái tôi đang học ở Giang đại, phải không?
Vừa định cúp điện thoại Lý Nhạc Thiên đột nhiên hỏi.
- Phải!
Tô Mộc nói.
- Được rồi, tôi đã biết.
Lý Nhạc Thiên nói xong liền cúp điện thoại, điều này làm cho Tô Mộc có chút mờ mịt, đã xảy ra chuyện gì? Người kia sẽ không tiếp tục gây sức ép ra việc gì nữa đi? Sẽ không, hiện tại hắn đã là tổng tài Lý thị ngu nhạc, cũng không phải công tử ăn chơi ngày trước, sẽ không đến nỗi làm ra chuyện gì nháo sự.
Tô Mộc lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ việc này, nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, nguyên bản hắn muốn đi tìm Lý Hưng Hoa cùng Bạch Vi Dân báo cáo chuyện mời đầu tư, nhưng hiện tại tạm thời gác lại.
Lúc này Tô Mộc lại đột nhiên phát hiện, mình không còn việc gì để làm!
Phó Khẩn Canh đang ở trong quân phân khu, lúc này Tô Mộc cũng không cần đi qua!
Đã giải quyết xong mọi chuyện, hắn nên đi đâu đây?
Đúng rồi, quan bảng, uy lực thứ sáu trị liệu bệnh kín. Tô Mộc nghĩ tới mấy ngày trước đáp ứng Lâm Hồng, đã kéo dài tới hôm nay, nếu không có việc gì làm không bằng đi qua xem sao. Nghĩ tới đây Tô Mộc liền gọi vào di động của Lâm Hồng, phát hiện đã khóa máy.
- Kỳ quái, bỏ đi, đi qua xem rồi tính sau.
Tô Mộc xem địa chỉ của Lâm Hồng trong danh sách, đi ra khỏi hội quản ủy gọi Triệu Vô Cực lái xe tới. Chuyện của Phó Khẩn Canh đã làm Triệu Vô Cực phát hiện Tô Mộc bất phàm, hơn nữa thông qua quan hệ của Mai Tranh, hắn hiểu rõ thân phận của Tô Mộc là cháu nuôi của Từ lão, cho nên mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cũng đã có chút biến hóa.
Nơi ở của Lâm Hồng là một tiểu khu đã cũ, trước kia Tô Mộc chưa đi qua nơi này, cũng may trên xe có hướng dẫn, nếu không thật tốn sức tìm kiếm. Sau khi Tô Mộc đi tới đây, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ cán bộ kỷ công ủy lại ở trong loại tiểu khu này sao?
Phải biết rằng với ánh mắt của Tô Mộc, tự nhiên phân biệt được tiểu khu này thật cũ, ít nhất cũng đã ba mươi năm. Ở trong Cổ Lan thị loại tiểu khu này thật sự đã không còn bao nhiêu. Dù gì Lâm Hồng cũng là bí thư kỷ công ủy khu cao tân, chẳng lẽ ở trong này?
Mang theo tâm lý nghi hoặc, Tô Mộc đi lên lầu, hành lang tối đen, nếu không mang đèn pin chỉ sợ khó thể đi tới.
Đúng vậy, hẳn là nơi này, .
Đông đông!
Tô Mộc nâng tay gõ cửa.