Quan Bảng

chương 646: lòng nóng như lửa đốt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Mộc vừa lên tiếng alo, bên kia lại truyền tới lời nói giống như đúc, nhất thời làm Tô Mộc muốn phát điên. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Thậm chí có thể lấy được cả số di động của mình, thật thái quá rồi đi?

Đinh linh linh!

Ngay lúc Tô Mộc vừa cúp máy, di động lại vang lên, lần này hắn thật sự tức giận, liền chuyển máy hô:

- Mặc kệ cô là ai, còn dám gọi tới tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi không cần kiểu phục vụ đó!

Ngay lúc Tô Mộc vừa định cúp điện thoại, ai ngờ bên kia truyền ra thanh âm sợ hãi, làm cho hắn chợt sửng sốt.

- Xin hỏi, đây là số điện thoại của Tô Mộc Tô tiên sinh phải không?

Sao lại thế này? Chẳng lẽ còn có người đùa dai như vậy sao? Vì sao lại có chuyện như vậy? Tô Mộc nhíu mày, liếc qua dãy số hiện trên màn hình di động, bình tĩnh nói:

- Tôi là Tô Mộc! Cô là ai?

- Chào Tô tiên sinh, tôi là Thích Nhan.

Thích Nhan vội vàng nói.

Thích Nhan? Tô Mộc cố gắng nhớ lại nhưng không nghĩ ra mình biết người này, nghĩ rất có thể là ai ác ý đùa giỡn, vẻ mặt hắn càng thêm lạnh lùng.

- Cô là ai? Rốt cục muốn làm gì?

- Tô tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, sở dĩ tôi biết số di động của ngài là bởi vì tôi hỏi qua Diệp tổng. Có thể ngài không biết tôi, tự giới thiệu, tôi là Thích Nhan, là tổng tài của công ty Khuynh Thành.

Thích Nhan nói.

Tổng tài Thích Nhan của công ty Khuynh Thành! Tô Mộc vừa nghe được lời này, rất nhanh liền hiểu ra.

Nhưng vì sao Thích Nhan lại gọi điện thoại cho mình?

Trong nháy mắt hắn không tự chủ được nhớ tới cuộc điện thoại của Lương Mỹ Lệ, đáy lòng dâng lên dự cảm không tốt, trực tiếp hỏi:

- Có phải Diệp Tích đã xảy ra chuyện hay không?

- Tô tiên sinh, kỳ thật việc này vốn không muốn phiền toái ngài, nhưng tôi đã nghe Diệp tổng nhắc tới ngài, biết ngài thật có bản lĩnh. Cho nên tôi mới gọi điện thoại cho ngài thử xem, sự tình là như vậy…

Khi Thích Nhan đem khốn cục của Khuynh Thành kể lại cho Tô Mộc nghe qua, sắc mặt hắn liền xanh mét. Trong lòng càng thêm lo lắng cho Diệp Tích, hắn biết đã xảy ra chuyện, nhưng không ngờ sự tình khó giải quyết như thế. Nếu là cạnh tranh bình thường, cho dù làm gì Tô Mộc cũng không sợ hãi, hắn chỉ sợ đám người kia ra bài không theo lẽ thường, nhất định phải gây thêm sức ép.

Nhất là ở địa phương như Cảng đảo, nếu thật sự bị xã hội đen giao thiệp bên trong, không biết Diệp Tích có bị nguy hiểm gì hay không. Dựa theo tính cách của nàng, nếu sự tình không tới mức không còn biện pháp giải quyết, nàng chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho hắn.

Nhưng Tô Mộc hoàn toàn không muốn tới mức độ này!

Diệp Tích là ai? Nàng đã trở thành nữ nhân của Tô Mộc. Nếu vậy hắn phải có đảm đương, phải gánh vác mọi khó khăn cho nàng. Đừng nói hiện tại nàng xảy ra chuyện, cho dù là không có, chỉ cần nàng gọi điện thoại hắn sẽ lập tức gạt qua toàn bộ công tác, lập tức chạy tới gặp nàng.

Đồ khốn chết tiệt, các người muốn dựa vào chiêu số hạ lưu như vậy làm khó Khuynh Thành sao?

Khuynh Thành có thể trở thành mãnh long quá giang, cũng không sợ đám rắn độc các người!

Diệp Tích, em chờ xem, anh sẽ tới!

- Còn mấy ngày tới đại hội giám bảo?

Tô Mộc hỏi.

- Sáu ngày, sáu ngày sau là đại hội bắt đầu.

Thích Nhan nói.

- Được rồi, việc này tôi đã biết, cô gởi địa chỉ tới cho tôi, việc này đừng nói với Diệp Tích, cứ xem như chưa từng gọi cho tôi là được. Những chuyện khác tôi có chừng mực, hiểu chưa?

Tô Mộc nói.

- Hiểu được!

Thích Nhan trả lời.

- Tốt lắm, cứ vậy đi.

Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, Thích Nhan vẫn cầm chặt di động, bên tai quanh quẩn thanh âm đầy từ tính của Tô Mộc, cho tới bây giờ nàng vẫn không biết mình gọi cuộc điện thoại này là đúng hay sai.

Bỏ đi, mặc kệ, dù sao đã gọi, Diệp tổng cũng sẽ không trách nàng đi? Cho dù là trách móc, nàng cũng chấp nhận!

- Thật là, quên nói mình cũng không phải người làm phục vụ việc kia!

Thích Nhan nghĩ tới lời nói ban đầu của Tô Mộc, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ thẹn thùng.

Tô Mộc buông điện thoại, cũng không có vẻ tức giận, tâm tình của hắn đã hoàn toàn trấn định trở lại. Hắn biết hiện tại Diệp Tích gặp khó khăn, một mình quản lý cả Thịnh Thế Đằng Long, mặc dù nhân viên cũng tận chức tận trách, nhưng có một số việc không phải nói giao cho cấp dưới xử lý thì có thể làm tốt, tỷ như tình huống hiện tại của Khuynh Thành.

Bị người có ý đồ, sau đó ám toán, chuyện như vậy thật khó lòng phòng bị.

Sáu ngày thời gian cũng đã đủ, Diệp Tích, anh nhất định giải quyết xong công tác chạy tới hội họp với em!

Quyết định xong chuyện của Diệp Tích, Tô Mộc cũng không muốn nghỉ ngơi, thay quần áo xong liền đi lên tầng cao nhất, hắn chỉ muốn đi hỏi thăm Trịnh Mục cùng Lý Nhạc Thiên, xem họ có thể mượn quan hệ ở bên kia hay không. Nếu như có thể, vậy giảm được một chút phiền toái. Mặc dù không có, cũng không sao cả, bản thân hắn tuyệt đối có thể ứng phó.

- Nhạc Thiên, Trịnh Mục, tôi tìm hai người có chút việc.

Tô Mộc vừa đi vào liền nói thẳng.

Lý Nhạc Thiên cùng Trịnh Mục cũng muốn nói chuyện với Tô Mộc, ba người đi vào phòng riêng, Trịnh Mục nói thẳng:

- Tô Mộc, có một sự tình vừa rồi không kịp nói với cậu, hiện tại sẽ nói cậu nghe, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý.

- Hai người cũng có chuyện cần nói sao, vậy thì tốt, nói đi!

Tô Mộc đáp.

- Là về Diệp Tích!

Trịnh Mục vừa nói ra, vẻ mặt Tô Mộc giật mình, Trịnh Mục trừng lớn mắt:

- Sao vậy? Chẳng lẽ cậu đã biết sao?

- Biết cái gì? Hai người muốn nói gì vậy? Đừng nói với tôi hai người cũng biết chuyện xảy ra với công ty Khuynh Thành đi?

Tô Mộc hỏi.

- Xem ra cậu thật sự đã biết!

Trịnh Mục lắc đầu.

- Làm sao cậu biết?

Lý Nhạc Thiên tò mò hỏi.

- Vừa rồi lúc tôi đi tắm rửa, có người gọi điện thoại báo tin nên tôi mới biết.

Tô Mộc nói:

- Thuận tiện nói luôn, người gọi điện là tổng tài Thích Nhan của Khuynh Thành.

- Thì ra là thế, tôi cũng ngạc nhiên, nếu cậu đã sớm biết vì sao không nói với chúng tôi đây? Tôi cũng mới biết không bao lâu.

Trịnh Mục nói.

- Huynh đệ, cậu dự định làm sao bây giờ?

Lý Nhạc Thiên hỏi.

- Các anh nói tôi phải làm gì?

Trên mặt Tô Mộc lộ nụ cười lạnh như băng:

- Nữ nhân của tôi đã bị người khi dễ tới mức như vậy, nếu tôi còn không lên tiếng, không đứng ra, còn là nam nhân sao? Tôi tới đây là muốn hỏi hai anh, ở bên Cảng đảo các anh có người hay không?

- Vậy thì không có!

Lý Nhạc Thiên bất đắc dĩ cười:

- Cậu cũng biết phạm vi thế lực của Lý gia cũng không tới Cảng đảo, cho dù hiện tại Lý thị ngu nhạc có liên hệ với Cảng đảo, nhưng cũng không quá quen thuộc.

- Trịnh gia cũng không có!

Trịnh Mục nói.

- Như vậy…tôi đã biết!

Đáy mắt Tô Mộc lướt qua ánh sáng, vì sao hắn lại quên mất nàng, dù người khác không có, nhưng nàng tuyệt đối sẽ có. Nếu nàng không có mới là việc lạ.

- Huynh đệ, có cần chúng tôi đi cùng không? Việc khác không dám nói, nếu thật sự ra tay, chúng tôi cũng không sợ hãi những lão gia hỏa kia, có cần tôi thông qua quan hệ, làm vài kiện đồ vật tới trấn trường hợp, làm cho bọn hắn biết vì sao hoa lại hồng như vậy!

Lý Nhạc Thiên nói.

- Thôi đi, tôi tự có chừng mực, chuyện này các anh đừng quản.

Tô Mộc nói.

- Vậy được rồi, có chuyện gì cậu cứ nói!

Trịnh Mục biết tính cách của Tô Mộc, nếu không nắm chắc mười phần hắn quả quyết sẽ không nói như thế, nếu hắn nói như vậy nhất định đã có biện pháp.

Mà việc khẩn cấp trước mắt là ký hợp đồng, miễn nỗi lo về sau cho Tô Mộc.

- Nhạc Thiên, lần này phải dựa vào anh, nhanh chóng cho Tô Mộc một câu trả lời đi.

Trịnh Mục nói.

- Không thành vấn đề, không phải còn sáu ngày sao? Nếu không hiện tại tôi ký hợp đồng với hội quản ủy khu cao tân?

Lý Nhạc Thiên nói thẳng.

- Anh cũng thật sơ ý, mặc dù trong lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng đây là chuyện có thể sơ sài sao? Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì, hiện tại Diệp Tích cũng không phải gặp được chuyện sống còn nào, chỉ là công ty có chút vấn đề khó khăn mà thôi. Các anh cần đàm phán thế nào thì cứ làm, chỉ cần bảo đảm trong năm ngày ký xong hợp đồng là được. Ngày thứ sáu tôi sẽ rời đi, buổi tối đã có thể tới bên đó, vừa lúc không chậm trễ công việc.

Tô Mộc nói.

- Được, cứ dựa theo lời cậu nói mà làm!

Lý Nhạc Thiên cười lớn nói, kỳ thật trước kia Lý thị ngu nhạc từng đàm phán với Cổ Lan thị, đã biết rõ lá bài tẩy lẫn nhau, cũng không làm chậm trễ thời gian.

- Tô Mộc, cậu đừng lo lắng, nếu cậu ra tay tôi thật sự không tin có ai lợi hại hơn cậu. Khả năng giám định đồ cổ của cậu luôn làm tôi bội phục vô cùng!

- Được rồi, không cần khoe khoang như vậy!

Tô Mộc cười nói.

- Đi thôi, thời gian không còn sớm, nên đi ứng phó Chu đại chủ tịch của chúng ta.

Trịnh Mục đứng dậy nói.

- Đi!

Ba người ra khỏi phòng, nhóm người Hoàng Duy Nhân cũng đứng dậy đi qua, lần này bọn họ cũng không phải tới chơi đùa, đều có hạng mục cần đầu tư, tự nhiên có tư cách tham dự tiệc tối đêm nay.

Đoàn người đi xuống nhà hàng, xuất hiện trước căn phòng đặt sẵn của Chu Mai Lâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio