- Vấn đề mời đầu tư của Cổ Lan thị đã được Chu chủ tịch nói thật rõ ràng, bởi vì các vị đầu tư vào khu cao tân, cho nên thành phố đã có quyết nghị, việc này toàn quyền giao cho hội quản ủy phụ trách, cục chiêu thương sẽ không hỏi qua một câu nào.
…
Chu Mai Lâm cũng không có ý tưởng gì khi nhóm người Lý Nhạc Thiên rời đi, bởi vì hắn đã xác định ngày mai mọi người cùng khởi hành đi Cổ Lan thị. Chỉ cần họ đi qua đó, nhiệm vụ của hắn xem như hoàn thành.
- Chu chủ tịch, vừa rồi có phải tôi đã nói sai gì không?
Điền Phong Hồng thừa dịp mọi người rời khỏi vội vàng đi tới thấp giọng hỏi.
- Ông nói đi?
Chu Mai Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Chu chủ tịch, tôi không có ý tứ gì khác, tôi thật không có!
Điền Phong Hồng nơm nớp lo sợ nói.
- Biết ông không có. Được rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi, ngày mai khởi hành trở về.
Chu Mai Lâm tức giận nói.
- Chu chủ tịch, nếu đã vất vả đi tới Thịnh Kinh thị, dù sao cũng không phải chuyện đại sự gì, chúng ta cũng không cần gấp gáp về nghỉ ngơi như vậy đi? Lão lãnh đạo, tôi biết có một nơi không sai, tôi đưa lão lãnh đạo tới dạo chơi một chút.
Trên mặt Điền Phong Hồng lộ ra dáng vẻ mọi người đều hiểu ý.
- Thật có sao?
Tâm tư Chu Mai Lâm chợt động, nghĩ đã nhiều ngày mình không phát tiết tinh lực, ở bụng liền truyền tới cỗ xúc động như lửa nóng. Đêm nay bị nhóm người Lý Nhạc Thiên lãnh đạm khiến cho hắn ôm một bụng uất ức, hiện tại bức thiết muốn tìm địa phương phát tiết.
Hơn nữa chuyện như vậy hai người cũng không phải lần đầu tiên chơi đùa, vì vậy cũng không cảm thấy xấu hổ. Mà đây cũng là điểm khôn khéo của Điền Phong Hồng, hắn muốn thông qua thủ đoạn như vậy làm tốt quan hệ với Chu Mai Lâm. Nếu không nhờ quan hệ chặt chẽ này, Chu Mai Lâm làm sao cho phép hắn ngồi yên trên vị trí cục trưởng cục chiêu thương.
- Thật sự, hơn nữa rất an toàn, lão lãnh đạo, cam đoan sẽ làm ngài hài lòng. Tôi đã tìm sẵn địa phương, người ta cũng đã nhận lời hẹn, chỉ chờ ngài đi qua là được, tuyệt đối là loại hình ngài thích.
Điền Phong Hồng cười tủm tỉm nói.
- Được, vậy chúng ta đi thả lỏng một chút.
Chu Mai Lâm gật gật đầu.
- Dạ, lão lãnh đạo!
Trái tim Điền Phong Hồng rốt cục thả lỏng xuống, chỉ cần Chu Mai Lâm không trách cứ, về phần trong lòng nhóm người Lý Nhạc Thiên sẽ nghĩ như thế nào, hắn tuyệt đối không để trong lòng.
Buổi tối Tô Mộc cũng không đi chơi cùng Lý Nhạc Thiên bọn họ, dù sao vẫn chưa quá trễ, hắn muốn đi qua Giang đại, thăm lại trường học cũ của mình.
Cũng đã có một đoạn thời gian không gặp Tô Khả, không biết cô em gái bảo bối bây giờ đã quen thuộc với trường học hay chưa? Nếu còn chưa quen, chỉ sợ hắn phải thông qua quan hệ ngày trước tìm một ít việc cho Tô Khả đi làm.
Đỗ Phẩm Thượng đi cùng Tô Mộc tới Giang đại, so sánh với những công tử ăn chơi khác, trong một tuần hắn vẫn dùng hai ba ngày thời gian ở lại trong ký túc xá trường học, dùng danh nghĩa thể nghiệm cuộc sống đại học, không thể làm lãng phí thanh xuân tốt đẹp của chính mình.
- Sư phụ, chiếc Land Rovers này em mới vơ vét từ cha em hai hôm trước, thế nào? Đủ khí phách đi! Sư phụ nếu lái xe như vậy, lưu một vòng trong Giang đại, sau đó châm điếu thuốc đứng trước đầu xe, em cam đoan tuyệt đối có một số lớn nữ sinh tươi mát tranh nhau nhào tới.
Đỗ Phẩm Thượng vừa lái xe vừa cười nói.
- Xe này đủ khí phái!
Vừa rồi Tô Mộc đã nhìn qua chiếc xe này, hơn nữa biển số xe càng độc đáo, là một dãy số , giống như muốn nói ca không phải người bình thường, nếu quấy rầy ca sẽ cho các người biết thế nào gọi là ăn chơi trác táng.
- Đương nhiên, sư phụ nói đi, những cô gái kia nếu nguyện ý ngồi BMW mà khóc, có phải cũng rất vui cùng Land Rovers của em xâm nhập trao đổi cảm tình không?
Đỗ Phẩm Thượng cười thật xấu xa.