Quan Bảng

chương 690: huấn luyện viên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với bất kỳ một thượng vị giả mà nói, nắm chắc phần thắng là cảnh giới muốn đạt tới nhất, tất cả mọi chuyện đều có thể trong lòng bàn tay của mình, cho dù phát sinh một chút ngoài ý muốn, cũng có thể giải quyết trong thời gian ngắn nhất, đây mới là bản lãnh cơ bản nhất của một thượng vị giả nên có. Chẳng qua rất đáng tiếc chính là, có đôi khi có một số việc xuất hiện, làm cho người ta không kịp xử trí, ngươi muốn tùy cơ ứng biến cũng không được.

Giống như suy nghĩ hiện tại của Trần Hồng Đỉnh!

Cục diện như thế, Trần Hồng Đỉnh lúc trước tuyệt đối không thể tin được, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Viên Thiết lại mạnh mẽ như thế, có thể lấy một địch năm. Nếu như không phải biết nơi này không cho phép đánh hắc quyền, Trần Hồng Đỉnh cũng muốn hoài nghi trong chuyện này có ăn gian hay không. Nhưng rất hiển nhiên là không tồn tại loại chuyện gian dối như vậy, bởi vì nếu thật sự ăn gian..., có năm tỉ của Tô Mộc đặt ở đó, sợ rằng số tiền kiếm được ở quyền tràng tối nay cũng bồi thường chưa đủ cho Tô Mộc.

Năm tỉ? Thật sự là kiếm được năm tỉ rồi!

Năm tỉ như vậy từ miệng Trần Hồng Đỉnh nói ra, thật sự khiến tất cả mọi người ở trong phòng khách quý đều cảm thấy kinh hãi. Khi Triệu Hưng Hoa đi vào, hắn vừa vặn chính mắt nhìn thấy Diệp Tích đặt tất cả năm trăm vạn cho Viên Thiết. Lúc ấy hắn không có nhiều ý nghĩ, hiện tại đột nhiên nghe thấy con số năm tỉ, thân thể không nhịn được run rẩy rất nhẹ.

Cho dù là loại trừ năm trăm vạn tiền vốn, khoản tiền kiếm được tuyệt đối cũng đủ hùng hậu.

Nếu Tô Mộc muốn lấy ra năm trăm vạn cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Nghĩ tới đây, tâm tư của Triệu Hưng Hoa liền biến đổi, hắn biết hiện tại một bước cuối cùng vẫn phải dựa vào Tô Mộc. Chỉ cần Tô Mộc có thể khuyên bảo được Viên Thiết, như vậy tất cả mọi chuyện đều dễ nói.

- Tôi nói này Tiểu Ngoan, cậu có thể đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy được không, nếu thật sự cứ nhìn tôi như vậy, tôi thật sự hoài nghi, cậu có phải có âm mưu gì hay không.

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

- A, năm tỉ, cho dù là tỉ phú giàu nhất thế giới cũng không kiếm tiền giống như anh. Tốc độ kiếm tiền như vậy quả thực là kinh người. Không được, anh bây giờ là đại phú ông, tôi làm sao cũng phải hung hăng ăn của anh một khoản.

Trần Hồng Đỉnh lớn tiếng nói.

- Xin cậu. Cậu nên hiểu rõ tình huống, số tiền kia là Diệp Tích cầm.

Tô Mộc cười nói.

- Được rồi, đừng cho là tôi không biết chuyện gì xảy ra.

Hiện tại Trần Hồng Đỉnh thật sự có chút hâm mộ. Sớm biết vừa rồi mình cũng giống như bọn Triệu Vô Cực, tùy tiện đặt chút tiền đánh cược là được rồi.

Hiện tại thì hay rồi, hoàn toàn mất hết rồi!

Còn Triệu Vô Cực và Ngụy Mai, hai người bỏ ra vài chục vạn, hiện tại biến hóa nhanh chóng, tất cả đều trở thành phú hào ngàn vạn rồi!

Đây quả thực là chuyện làm cho người ta vừa hâm mộ ghen tỵ vừa hối hận!

- Biết vậy là được!

Tô Mộc im lặng mỉm cười:

- Bây giờ tôi muốn gặp Viên Thiết, cậu có thể an bài không? Còn tiền của tôi, lúc nào mới có thể vào trong tài khoản, nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, tôi không có kiên nhẫn đâu.

- Yên tâm đi. Không thiếu anh một đồng đâu, mặc dù nói anh kiếm lấy năm tỉ có chút làm cho người ta sụp đổ, nhưng quyền tràng này vốn rất uy tín. Chuyện tiền nong, tôi sẽ đi giải quyết ngay bây giờ, Diệp tỷ. Chị cho tôi một số tài khoản, tốt nhất là ngân hàng ở Thụy Sĩ, chuyển tiền có thể nhanh hơn. Về phần Viên Thiết, hiện tại có lẽ hắn không có chuyện gì, trực tiếp tìm hắn nói chuyện là được.

Trần Hồng Đỉnh nói.

- Như vậy là tốt nhất!

Tô Mộc gật đầu.

Nếu có thể không ra mặt, Tô Mộc vẫn không muốn ra mặt, cho dù là Diệp Tích hắn cũng không muốn để cho nàng lộ diện trong trường hợp như vậy, nên lặng lẽ thì vẫn nên lặng lẽ. Đợi đến khi Trần Hồng Đỉnh đi làm việc này, Tô Mộc liền đứng dậy rời khỏi phòng khách quý, như đã đáp ứng Triệu Thiên Hoa đi khuyên bảo Viên Thiết, làm sao cũng phải thử một chút. Hơn nữa nói thật ra, Tô Mộc vẫn có chút tự tin.

Bởi vì Tô Mộc biết nguyên nhân Viên Thiết sở dĩ không đồng ý quay về là cái gì, nếu có thể giải quyết vấn đề này, hắn không tin Viên Thiết không trở về. Có thể ở bên cạnh tỷ tỷ, Viên Thiết làm sao lại nguyện ý ở đây chờ đợi uy hiếp của cuộc chiến sinh tử.

- Mẹ ơi, thật là xui xẻo, làm sao những người đó lại đánh kém cỏi như vậy chứ.

- Ai nói bọn họ xếp hàng thứ hai thứ ba, ta nhổ vào!

- Không thể nói như vậy, thật sự Viên Thiết giấu diếm quá sâu, ta nghĩ cho dù là người đứng hàng đầu tiên tới đây cũng chưa chắc có thể làm gì Viên Thiết.

- Bây giờ nói những thứ này còn có tác dụng gì, tiền coi như mất hết rồi.

- Cứ như vậy trở về sao?

- Không được, nếu trở về như vậy thật sự rất mất thể diện, làm sao cũng phải mò được một chút tiền vốn, qua bên kia đấu chó đi.

Những đoạn hội thoại giống như vậy, không ngừng vang lên bên tai Tô Mộc. Trên mặt hắn lộ ra một loại nụ cười tùy ý, nếu đã tới đây sẽ phải có chuẩn bị thua cuộc. Hơn nữa những người này, lại tới đây chỉ là vì thắng tiền, chỉ là vì mưu đồ niềm vui, dưới điều kiện như vậy, ta tiền xài tiền thắng thật sự không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

Sau khi tỷ thí chấm dứt, Viên Thiết liền khôi phục tự do. Bây giờ hắn đang ở trong phòng nghỉ, chiến liên tiếp năm trận, hiện tại thể lực của hắn thật sự có chút hao hụt. Chẳng qua còn chưa tới loại trình độ làm cho người ta một kích là có thể ngã xuống. Viên Thiết có thể có được thực lực như vậy, có quan hệ rất lớn với tất cả những thứ xảy ra trước kia. Không ai biết Viên Thiết rốt cuộc làm sao trải qua cuộc sống lính đánh thuê, cho nên cũng không ai biết, hiện tại Viên Thiết, có thể bộc phát ra lực lượng chiến đấu mạnh như vậy, là do rèn luyện.

- Anh là ai?

Viên Thiết dựa lưng vào tủ treo quần áo, sau khi liếc mắt nhìn Tô Mộc, hờ hững nói.

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… lần này tôi tới đây là muốn dẫn cậu trở về.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Trở về? Anh là người anh rể tôi nhờ đi tìm người sao?

Vẻ mặt Viên Thiết từ đầu đến cuối không có một chút biến hóa:

- Phiền toái anh trở về chuyển lời cho anh rể của tôi, ta sẽ không trở về với hắn. Ngoài ra, lần này sau khi đánh thắng, tôi sẽ có ba trăm vạn tiền thưởng. Đến lúc đó tôi sẽ gửi tất cả số tiền này vào trong tài khoản của hắn, để cho hắn kiểm tra và nhận lấy. Nếu như không có chuyện gì, bây giờ anh có thể rời đi được rồi.

Tô Mộc vẫn đi tới, chẳng những đi tới, còn công khai ngồi xuống đối diện Viên Thiết. Tô Mộc nhìn gương mặt cương nghị của Viên Thiết, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên:

- Tôi đúng là người anh rể cậu nhờ cậy, nhưng trong chuyện này có tình tiết cậu đã đoán sai, không phải là anh rể của cậu tìm tôi, mà là tôi chủ động đáp ứng giúp anh rể của cậu. Tôi cũng không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều nước bọt với cậu, bởi vì tôi biết trong lòng cậu vẫn có tỷ tỷ của cậu.

Tỷ tỷ của cậu hiện tại mặc dù bệnh đã trải qua chữa trị, ổn định không ít. Nhưng vẫn có bệnh ẩn giấu, chỉ là số tiền an dưỡng cao ngất cũng đủ khiến một gia đình bình thường bị hủy diệt. Cậu sở dĩ ở chỗ này đánh quyền mà không trở về, không phải là không muốn mà là không thể. Đừng phủ nhận, bởi vì cậu biết tôi không nói sai. Nếu như tôi nói, tỷ tỷ của cậu rất muốn nhìn thấy cậu, thì cậu nói thế nào?

Tô Mộc nói.

Rầm!

Viên Thiết hung hăng đánh một quyền lên tủ treo quần áo, vẻ mặt bất chợt lộ ra loại cảm xúc có chút táo bạo:

- Anh cho rằng tôi không muốn trở về sao? Anh cho rằng tôi nguyện ý ở đây sao? Tôi không phải là không có biện pháp, ta cũng rất muốn gặp tỷ tỷ. Từ nhỏ tôi và tỷ tỷ đã sống nương tựa vào nhau, nếu như không phải là tỷ tỷ, tôi đã sớm chết rồi, chết ở xó xỉnh nào đó cũng không ai biết. Nhưng nếu tôi trở về, bệnh của tỷ tỷ sẽ không có tiền trị liệu, thay vì như vậy, không bằng tôi ở lại đây. Tỷ tỷ đã nuôi dưỡng tôi lớn lên, tôi phải báo hiếu cho tỷ tỷ, hiện tại chính là lúc đó!

- Nếu tỷ tỷ của cậu còn một ngày không khỏi, cậu sẽ một ngày không quay trở về sao? Nếu tỷ tỷ của cậu chết, cũng không có cách nào nhìn thấy mặt cậu, cậu cảm thấy trong lòng tỷ tỷ cậu sẽ như thế nào? Viên Thiết, làm người không thể quá ích kỷ!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Đừng ở chỗ này nói chuyện đạo lý với tôi, không có tác dụng đâu, tôi không nghe! Tôi chỉ muốn tỷ tỷ tôi sống, chỉ cần tôi có thể kiếm được nhiều tiền, ta có thể chữa bệnh cho tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ có thể khỏi bệnh, cho dù tôi có bị đánh chết ở đây cũng nguyện ý.

Viên Thiết lớn tiếng nói.

Cũng biết sẽ có một màn như vậy mà!

Tô Mộc bất đắc dĩ cười, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ!

- Viên Thiết, nếu như tôi nói có thể chữa khỏi cho tỷ tỷ của cậu, cậu có nguyện ý cùng tôi trở về hay không?

Tô Mộc nói.

- Nếu như anh chữa khỏi cho tỷ tỷ tôi, tôi cũng sẽ không cùng anh trở về... Cái gì? Anh mới vừa nói cái gì? Anh có thể chữa khỏi cho tỷ tỷ của tôi? Thiệt hay giả? Anh không gạt tôi chứ!

Viên Thiết bị vây vào trong tâm tình kích động, lúc này mới hiểu được Tô Mộc vừa nói cái gì, từ trên ghế dài nhảy lên sau đó gấp giọng hô.

- Tôi có cần thiết lừa cậu không?

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Không, tôi không tin anh, căn bệnh của tỷ tỷ, nhiều bác sĩ ưu tú cũng không có cách nào chữa khỏi, chỉ dựa vào anh? Chỉ dựa vào người như anh, quả quyết không thể chữa khỏi. Đây là anh gạt tôi, anh lại dám gạt tôi? Anh không sợ hiện tại tôi sẽ giết anh sao?

Viên Thiết nhìn Tô Mộc, cho rằng Tô Mộc đang cố ý trêu đùa hắn, tức giận trong lòng tăng vọt, vừa nói vừa giương quyền phất tới người Tô Mộc.

Ầm!

Tô Mộc lắc mình tránh thoát, khi trọng quyền của Viên Thiết tiếp tục lao đến, từ ngoài cửa đột nhiên lao vào một đạo thân ảnh, đối mặt với trọng quyền của Viên Thiết, không chút do dự giương quyền chính diện đối đầu. Nếu như có người ngoài ở đây, tuyệt đối sẽ bị một màn như vậy trấn trụ. Bởi vì Viên Thiết vừa rồi liên tiếp giết chết năm người, khí thế như cầu vồng, đối mặt với một quyền của Triệu Vô Cực, cũng phải mạnh mẽ rút lui.

Mặc dù nói Viên Thiết chiến đấu năm trận liên tiếp, thể lực và tinh lực khẳng định cũng sẽ bị hao tổn, nhưng Triệu Vô Cực có thể làm được như vậy, cũng khiến cho Viên Thiết giật mình.

Điều càng làm cho Tô Mộc giật mình là, khi Viên Thiết đang tức giận lại muốn giương quyền tấn công, hắn bỗng nhiên dừng lại. Viên Thiết gắt gao nhìn Triệu Vô Cực đang đứng trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu biến thành kích động.

- Sĩ quan huấn luyện!

Trước mặt Tô Mộc, Viên Thiết bất chợt khép hai chân lại trực tiếp chào, tư thế vừa chính quy vừa có quỹ đạo.

- Còn biết tôi là sĩ quan huấn luyện!

Triệu Vô Cực hờ hững nói.

- Đúng vậy, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không thể quên được sĩ quan.

Viên Thiết kích động nói.

Sĩ quan huấn luyện? Tô Mộc bị xưng hô như thế, làm cho khó hiểu. Như vậy là thế nào, chẳng lẽ nói Triệu Vô Cực thật sự là huấn luyện viên của Viên Thiết? Viên Thiết và Triệu Vô Cực quen biết hay sao? Khó trách Triệu Vô Cực lại tự tin với khai chiến lúc trước của Viên Thiết như vậy, thì ra bởi vì hai người đã quen biết.

Triệu ca à, công phu biểu diễn của anh cũng quá đúng chỗ rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio