Chuyện phát sinh lúc không ngờ tới nhất chính là chuyện chân thật nhất.
Tô Mộc thật sự không ngờ, lúc này người chủ động gọi điện tới, không phải là người khác, mà là Từ Minh Phàm. Phải biết rằng hiện tại người nên kiêng kỵ nhất chính là Từ Minh Phàm, tại sao lúc này hắn lại gọi điện thoại tới? Trong lòng Tô Mộc thật sự thấy khó hiểu, khẽ nhíu mày, tư thái cũng rất đoan chính.
– Từ bí thư, tôi đây.
– Tô Mộc, hiện tại cậu có thời gian không, nếu có thời gian thì tới đây một chuyến đi, tôi ở trong phòng làm việc thị ủy chờ cậu.
Từ Minh Phàm lãnh đạm nói.
– Có thời gian, hiện tại tôi sẽ qua đó!
Tô Mộc nói.
– Tốt, vậy tôi chờ cậu.
Đây là Từ Minh Phàm muốn giở trò gì? Tô Mộc thật sự không biết Từ Minh Phàm tìm mình làm cái gì, chẳng lẽ vì sự kiện Triệu Nhị Phát bị giết sao? Hay là hắn muốn xử lý nhẹ nhàng chuyện của Triệu Bang Điều? Hay là muốn mình mắt nhắm mắt mở với bất động sản Mùa Xuân? Rốt cuộc là loại nào? Bất kể là loại nào, xem chừng cũng không phải chuyện tốt.
– Quan Trung, đi thôi, chúng ta đến thị ủy.
– Vâng!
Khi ở trên xe, Tô Mộc vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, trực tiếp gọi điện cho Lý Hưng Hoa thỉnh giáo. Lý Hưng Hoa cũng có chút bất ngờ, Từ Minh Phàm vào lúc này lại gọi điện thoại cho Tô Mộc, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ hắn liền biết rồi chuyện này là thế nào.
Nói thật Lý Hưng Hoa hiện tại cũng có chút buồn bực.
Vốn cho rằng phát sinh chuyện như vậy, làm sao cũng có thể vận hành, mò được chỗ tốt từ Từ Minh Phàm. Nhưng bây giờ xem ra, theo cái chết của Triệu Nhị Phát, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt. Hơn nữa tình huống của thành phố Cổ Lan bây giờ cũng tương đối đặc thù, nên phát triển theo lộ tuyến ổn định, nếu trong lúc mình chấp chính xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, hậu quả đó Lý Hưng Hoa không muốn gánh chịu.
– Tô Mộc, chuyện này sợ rằng xuất hiện biến số rồi, cậu nên chuẩn bị tâm lý.
Lý Hưng Hoa nói.
– Vâng, tôi hiểu.
Tô Mộc gật đầu nói.
Vương Dân Vũ là bên bị hại, chủ động từ bỏ kiện lên cấp trên, đòi hỏi công đạo; Triệu Nhị Phát là tài xế gây chuyện, hiện tại đã chết. Bất động sản Mùa Xuân lại làm ra tư thái sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm, điều này kêu Tô Mộc có thể làm gì? Cái này giống như bắt bài, tiền đánh cược và bài bên trong sòng bạc đều có thể không tịch biên, người nào mở sòng bạc cũng có thể bị tạm giam, nhưng cách làm như thế cũng là trị ngọn không trị gốc.
Thân ở trong quan trường, thật sự không thể mong mọi chuyện đều như ý muốn.
Quả nhiên, sau khi Tô Mộc từ chỗ Từ Minh Phàm đi ra, vẻ mặt đã biết là xảy ra chuyện gì so với trước đó. Nhưng không có người nào hỏi thăm quá nhiều, còn nữa sau khi Tô Mộc biết chuyện, còn hỏi thăm Từ Minh Phàm thành khu cũ có thể tiếp tục tiến hành cải tạo hay không. Từ Minh Phàm cũng không đưa ra đáp án khẳng định, chỉ nói là nếu có kế hoạch thích hợp sẽ tiếp tục.
Thật ra thì ngay cả Từ Minh Phàm cũng không biết, Tô Mộc hỏi ra lời này rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng không sao cả, bởi vì Tô Mộc đã hứa sẽ không tiến tục truy cứu nữa, chuyện đến đây sẽ chấm dứt. Thật ra Từ Minh Phàm cũng biết Tô Mộc không có lựa chọn, có thể có kết quả như thế đã là rất không tệ, có thể làm cho Tô Mộc có thể ăn nói với gia đình người bị hại và xã hội.
Cũng không cần đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, chính quyền thị ủy đã tiến hành buổi công bố tin tức sự kiện này, khi buổi công bố đang tiến hành, Tô Mộc lại không biết gì đi lại bên trong khu Cao Khai.
Chẳng lẽ nói đây chính là kiên trì của mình từ trước đến nay sao?
Thực tế nhất định phải tàn khốc như vậy sao?
– Tô Mộc!
Khi Tô Mộc vừa ngồi xuống một chiếc ghế ven đường, âm thầm phiền muộn, một chiếc xe đột nhiên dừng trước mắt, cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra một gương mặt như hoa như ngọc đang vui mừng.
Nàng chính là Bùi Phi!
Bùi Phi không ngờ lại gặp được Tô Mộc ở đây, nhưng hiện tại nàng có thể nhìn ra tâm tình Tô Mộc đang không vui. Chẳng qua còn chưa đợi nàng mở miệng hỏi thăm, Tô Mộc đã trực tiếp mở cửa xe ngồi vào. Hắn cũng không ngồi ở vị trí cạnh tay lái, mà trực tiếp nằm vật xuống chỗ ngồi phía sau, nhắm hai mắt lại.
– Hiện tại tôi không muốn nói chuyện, tìm một chỗ yên tĩnh hóng gió đi.
– Được!
Bùi Phi lưu loát lái xe rời đi, đồng thời lúc đó chiếc xe của Triệu Vô Cực cũng giống như u linh đi theo. Bình thường Triệu Vô Cực đều đi theo, đừng nói hiện tại xảy ra chuyện như vậy, hắn càng không thể rời đi.
Bùi Phi trực tiếp lái xe đến một cảnh điểm tương đối nổi tiếng của thành phố Cổ Lan, tên là Vọng Long sơn. Ngọn núi này nằm ở vùng ngoại thành thành phố Cổ Lan, nhưng cách khu vực thành thị cũng không xa. Lúc này ở đây có rất ít người lui tới, xe dừng trên ngọn núi, chạm mặt thổi tới là từng đợt gió đêm. Trong gió đêm, ánh sao trên đỉnh đầu càng sáng ngời động lòng người.
Sau khi Bùi Phi dừng xe, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, đặt đầu hắn lên cặp đùi thon mềm của mình, véo nhẹ chân mày của hắn, thấp giọng nói:
– Sao vậy? Có phải gặp phải chuyện phiền lòng hay không?
– Có chút chuyện phiền lòng!
Tô Mộc lạnh lùng nói, hai mắt vẫn khép hờ, hít thở mùi vị đặc biệt từ trên người Bùi Phi truyền ra, lúc này Tô Mộc không còn vọng động nghĩ đến chuyện kia.
Đây cũng là ảnh hưởng do tâm sự nặng nề!
– Thật ra tôi cũng nghe nói.
Bùi Phi nói.
– Chị cũng nghe nói sao?
Tô Mộc lẩm bẩm nói:
– Đúng vậy, cậu không biết sao? Hiện tại đang tiến hành buổi công bố tin tức, chuyện này lại phát sinh trong khu Cao Khai, tốc độ truyền bá của vụ án nhân mạng không cần nghĩ cũng biết. Một vụ án nghiêm trọng như vậy, nhưng có một số người vẫn không xem ra gì. Đáng chết chính là, bên bị hại lại chấp nhận bỏ qua? Chẳng lẽ nhân mạng không đáng giá như vậy sao, lẽ cái gọi là xã hội công chính nhẹ như vậy sao? Chẳng lẽ có tiền là có thể làm được bất cứ chuyện gì sao?
– Tô Mộc, tôi không biết phải an ủi cậu như thế nào, nhưng tôi chỉ muốn nói là, thật ra cậu không cần thiết để ý như vậy. Phải biết rằng dân không cáo quan không truy xét. Người ta cũng không chuẩn bị tố cáo, nếu cậu vì chuyện này mà nhức đầu, có phải không cần thiết hay không?
Bùi Phi nói.
Dân không cáo quan không truy xét, khóe miệng Tô Mộc không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở.
Chính là cái gọi là dân không cáo quan không truy xét này, thật sự là tai họa muôn đời. Bất cứ chuyện gì nếu như chỉ cần bên bị hại không thưa kiện, chính phủ sẽ làm như không nhìn thấy sao? Nếu thật sự như vậy, còn cần chính phủ làm cái gì?
Bùi Phi có thể cảm nhận được tâm tình ba động của Tô Mộc, chậm rãi nói tiếp:
– Mặc dù tôi không hiểu môn đạo trên quan trường, nhưng tôi lại biết một điểm, đó chính là bất kể ở đâu cậu cũng phải học tính nhẫn nại, học thói quen nhẫn nại. Nếu không có nhẫn nại, cậu sẽ không làm được bất cứ chuyện gì. Nếu như không có nhẫn nại, chỉ sợ tôi tuyệt đối không có cách nào đi đến hiện tại.
Cậu không biết lúc đầu khi tôi mới bước vào nghề, gặp phải rất nhiều đãi ngộ không công bằng. Nhưng chính vì thế, hiện tại tôi cũng nhận thức được rất nhiều. Chỉ cần bước vào giới giải trí này, cậu sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện không giống với suy nghĩ của cậu. Nếu cậu gặp phải bất cứ chuyện gì cũng nổi giận, kết quả cuối cùng tất nhiên sẽ vô cùng thê thảm.
Nhiều năm qua, tôi nhẫn nại rất nhiều, bởi vì nhẫn nại cho nên tôi mới có thành tựu hiện tại. Nếu như lúc ấy tôi không biết nhẫn nại, tôi nghĩ chúng ta cũng không có cơ hội như vậy. Những cấp trên kia hao hết tâm tư muốn luồn cúi, những đạo diễn chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể quyết định tiền đồ của một diễn viên, những nhà đầu muốn vớt được chỗ tốt trên người tôi…
Những điều này là do tôi muốn nhẫn nại, tôi có thể nhẫn nại được như vậy, cậu còn cái gì không thể nhẫn nại hay sao? Tô Mộc, bây giờ cậu còn trẻ tuổi, gặp bất cứ chuyện gì cũng không được quá khích. Bất kỳ hành động quá khích nào cũng sẽ trở thành con dao lưỡi, đả thương người ta đồng thời cũng đả thương cậu. Cho nên Tô Mộc, nếu như có thể, chuyện này cứ dựa theo buổi công bố tin tức mà làm, cậu cũng đừng quản thêm nữa.
Lời nói của Bùi Phi cứ quanh quẩn bên tai, mỗi một câu đều rất ôn nhu, giống như mê hoặc ngươi tiếp tục nghe tiếp. Thật ra tâm tình bây giờ của Tô Mộc cũng không phải yếu như vậy, hắn chỉ cần an ủi một câu. Bất kể là ai chỉ cần xuất hiện ở bên cạnh, nói với hắn những lời thân tình, Tô Mộc cũng sẽ cảm thấy một loại cảm giác an ủi trước nay chưa từng có.
Lúc đó, Tô Mộc sẽ biết kế tiếp mình nên làm cái gì.
Đúng vậy, Bùi Phi cũng biết nhẫn nại, lẽ nào mình lại không biết?
Trên quyền mưu thuật quan trường trong quan bảng, cũng có nhắc đến sự nhẫn nại. Nếu như một người không biết nhẫn nại, như vậy thành tựu của hắn sẽ rất có hạn. Chỉ có nhẫn nại, anh mới có cơ hội tung mình. Một người không biết nhẫn nại, nhất định sẽ bị những người còn lại trong quan trường liên hợp đè xuống. Tô Mộc không muốn hiện tại cứ như vậy té xuống, hắn phải bảo lưu thân thể hữu dụng này.
– Bùi tỷ, tôi biết rồi, tôi sẽ nhẫn nại.
Tô Mộc hít vào một hơi, vẻ mặt biệt khuất trong nháy mắt biến mất không ít, cả người trở nên sảng khoái hơn trước rất nhiều.
Có một số việc đã quyết định rồi, vậy thì không cần thiết suy nghĩ nhức đầu.
Không phải là nhẫn nại sao?
Chỉ có nhẫn nại, mới có thể đi xa hơn. Cũng chỉ có đi xa hơn, mới có thể nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa. Lúc này Tô Mộc không có gì ngoài dã tâm cường đại.
Chính là dã tâm không muốn hạn chế đi lên!