Không ai dám gặm, tôi gặm!
Nói như vậy so với tỏ thái độ, chẳng thà nói là tuyên chiến thì chính xác hơn. Tuyên chiến như vậy, là tuyên chiến về phía ai, đã rất rõ ràng. Hơn nữa tuyên chiến trí mạng nhất chính là như vậy. Không phải Giang Doãn Trí anh nói cải tạo khu thành cổ là một vấn đề nan giải sao? Được, hiện tại tôi động thủ, xem anh có thể làm thế nào. Đến lúc đó nếu như tôi gặp được khối xương cứng này, xem Giang Doãn Trí anh để mặt mũi vào đâu?
Đây là lời tuyên chiến của Tô Mộc!
Sau khi thốt ra lời tuyên chiến như vậy, Tô Mộc liền bắt đầu nhấn mạnh một vài biện pháp giải quyết nhằm vào vấn đề cải tạo khu thành cổ. Mà sau đó, vấn đề Tô Mộc nói chính là xoay quanh một điểm, thị xã Cổ Lan rốt cuộc có muốn đầu tư hay không? Nếu như nói muốn đầu tư, như vậy chỉ có thể mở rộng diện tích hành chính khu Cao Khai. Bởi vì ở trong kế hoạch tất cả các nhà đầu tư chọn trúng chỉ là khu Cao Khai. Nếu như đổi thành các nơi còn lại trong thị xã Cổ Lan, như vậy xin lỗi, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục đầu tư nữa.
Ở dưới tình huống như vậy, thái độ Tô Mộc chính là như thế. Các vị ngồi ở đây, nếu như không muốn đầu tư, vậy xem như tôi chưa hề nói tới những lời này.
– Các vị lãnh đạo, tôi đã nói xong. Chuyện cải tạo khu thành cổ chính là như vậy. Ủy ban quản lý khu Cao Khai chúng tôi có lòng tin sẽ cải tạo thành công khu thành cổ, cũng có lòng tin hoàn thành mục tiêu này.
Tô Mộc nói.
– Nói suông thì ai mà không biết?
Giang Doãn Trí hờ hững nói.
– Chỉ là nói suông sao? Tôi lại không cho là như vậy. Phần bản kế hoạch này làm vô cùng chu đáo. Nội dung muốn cặn kẽ bao nhiêu có bấy nhiêu. Hiện tại chúng ta hẳn phải cổ vũ chuyện như vậy. Phải biết rằng đây cũng là việc làm khiến kinh tế thị xã Cổ Lan chúng ta có thể phát triển nhanh hơn. Cho nên, thái độ của tôi cũng rất đơn giản. Tôi ủng hộ. Về chuyện này, không nhất thiết phải nói thêm gì nữa. Mọi người giơ tay biểu quyết đi.
Lý Hưng Hoa nói thẳng.
Cách làm như vậy thật sự khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ. Chỉ có điều cũng không sao. Nếu Tô Mộc nguyện ý tiếp nhận được củ khoai nóng bỏng tay này, như vậy bọn họ thật ra vui rất vui mừng. Có thể làm tốt, là một khoản thành tích phong phú. Nếu như làm không tốt, cũng không trách được bọn họ. Đến lúc đó, xui xẻo cũng chỉ có thể là Lý Hưng Hoa người đầu tiên mở miệng ủng hộ. Cho nên sau khi Lý Hưng Hoa tuyên bố, đám người bên phe hắn đều giơ tay lên biểu thị ủng hộ.
Sắc mặt Giang Doãn Trí càng thêm khó chịu.
Chỉ có điều hắn có khó chịu nhưng còn chưa đạt tới cực điểm. Ở trong lòng hắn còn có một ít mong chờ. Giọng Triệu Thiên Hoa lặng lẽ vang lên. Sau khi hắn nói xong, kết quả của hội nghị thế nào đã không cần suy nghĩ nữa. Giang Doãn Trí thật sự chưa từng nghĩ tới, Triệu Thiên Hoa sẽ làm như vậy. Không ngờ lại phụ họa Lý Hưng Hoa. Mục đích làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không biết Triệu Thiên Hoa anh là người nào sao? Phải biết rằng anh làm như vậy, tuyệt đối sẽ khiến cho Tôn gia có ý kiến.
– Tôi cũng ủng hộ!
Đây cũng là thái độ của Triệu Thiên Hoa.
Thật ra người cảm thấy bất ngờ không chỉ là Giang Doãn Trí. Các thị ủy thường ủy còn lại cũng cảm thấy không hiểu được, không rõ vì sao Triệu Thiên Hoa lại đứng ở bên phía Lý Hưng Hoa, ngang nhiên ủng hộ Tô Mộc. Nhưng rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng. Thật ra điều này làm sao không phải là một chiêu độc kế của Triệu Thiên Hoa. Phải biết rằng Triệu Thiên Hoa là nhằm vào Tô Mộc. Đây là chuyện ai cũng biết. Nếu Lý Hưng Hoa ủng hộ Tô Mộc như thế, Triệu Thiên Hoa trước mắt không có cách nào phản đối, vậy không bằng cũng vui vẻ ủng hộ một chút.
Nhưng ủng hộ thì ủng hộ, nếu để cho Tô Mộc rơi vào trong vũng bùn này, không có cách nào hoàn thành mục tiêu hắn nói, đến lúc đó người xui xẻo không chỉ là Tô Mộc. Ngay cả Lý Hưng Hoa cũng sẽ bị liên lụy. Nói vậy, đến lúc đó Triệu Thiên Hoa lại đứng ra đâm chọc, thu thập Tô Mộc, sẽ không ai có thể có ý kiến.
Đây là tâm tư thật sự của Triệu Thiên Hoa!
Tâm tư như thế bị rất nhiều thị ủy thường ủy hiểu nhầm. Nhưng Triệu Thiên Hoa cũng không thể nói cho bọn họ biết hắn nghĩ như thế nào.
– Tô Mộc, ở đây không có chuyện của cậu nữa. Đi ra ngoài đi!
Lý Hưng Hoa nói
– Vâng!
Khi Tô Mộc rời khỏi nơi đó, cũng không phải chỉ đơn giản là rời đi, mà là rời đi mang theo sứ mệnh hạng đầu. Từ giờ trở đi, vấn đề cải tạo khu thành cổ sẽ được trình lên cấp trên. Người hoàn toàn chịu trách nhiệm trong chuyện này chính là Tô Mộc. Hơn nữa phải biết rằng thị xã vì thế còn cố ý thành lập một nhóm công tác cải tạo khu thành cổ. Tổ trưởng chính là Lý Hưng Hoa. Chuyện xuất hiện kết quả như vậy, thật ra hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tô Mộc.
Nếu như biết tình hình Giang Doãn Trí đã trở thành như thế, chuyện này còn không thể thông qua mới là chuyện lạ.
Trong phòng hội nghị, cuộc họp tiếp tục tiến hành, nhưng ngoài trời lại càng lúc càng oi bức. Sau khi Tô Mộc đi ra khỏi tòa nhà thị ủy, hắn đã nhận được cuộc điện thoại do Diệp An Bang gọi tới. Nội dung rất đơn giản, chính là nói chuyện về Tô Mộc. Trong tỉnh rất quan tâm, đã tạo thành lập tổ điều tra đi tới thị xã Cổ Lan. Nếu như điều tra tìm được tất cả chứng cứ này đều là sự thật đáng tin, sẽ lập tức tiến hành điều tra song quy đối với Giang Doãn Trí.
– Thật sự là gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Tô Mộc nghĩ đến tổ điều tra đã lên đường, nghĩ tới Giang Doãn Trí hiện tại ngồi ở trong phòng họp còn không biết gì, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạnh lùng. Sớm biết như vậy, trước kia anh cần gì phải làm vậy.
Đều nói trong quan trường là nơi tin tức linh thông nhất. Lời này vẫn là thật sự, không phải giả. Khi cuộc họp thị ủy thường ủy vừa kết thúc không bao lâu, toàn bộ thị xã Cổ Lan đã biết nội dung trong buổi họp. Biết cái gọi là khu thành cổ sẽ lập tức tiến hành cải tạo. Theo tin đồn như vậy truyền đi còn có việc Giang Doãn Trí ở trong buổi họp ra sức ngăn cản, không muốn để khu thành cổ được tiến hành cải tạo.
– Tôn thị trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Không quan tâm bên ngoài truyền bá tin tức thế nào, sau khi Triệu Thiên Hoa trở lại phòng làm việc, không chút do dự bấm số gọi điện thoại cho Tôn Văn Nhạc. Phải biết rằng hắn nên báo cáo về chuyện này. Nói như thế nào hiện tại hắn đều đứng ở phía bên Tôn Văn Nhạc. Nếu như Tôn Văn Nhạc từ đường dây khác, biết Triệu Thiên Hoa ngang nhiên ủng hộ quyết định của Lý Hưng Hoa, vậy tình huống đó sẽ thật sự không ổn.
– Chuyện gì?
Tôn Văn Nhạc hỏi.
– Chuyện là thế này...
Sau khi Triệu Thiên Hoa đã nói rõ mọi chuyện từ đầu tới đuôi một lượt, hắn không nói gì thêm, lặng lẽ chờ đợi Tôn Văn Nhạc mở miệng. Tôn Văn Nhạc bên kia thật ra không do dự bao lâu, rất nhanh đã truyền đến tiếng cười sang sảng.
– Chuyện này cậu làm rất tốt. Thời điểm không thể nắm quyền, điều cậu phải làm tất nhiên là đứng ở phía bên mạnh hơn. Lại nói Tô Mộc đã có dã tâm lớn như vậy, để hắn đi làm đi. Cải tạo nội thành ở trong bất kỳ một thành thị nào cũng là chuyện rất phức tạp. Muốn trong thời gian ngắn giải quyết hết vấn đề như vậy, thật sự chính là nằm mơ. Cậu làm như vậy rất đúng. Tiếp tục cố gắng.
Tôn Văn Nhạc nói.
– Vâng, Tôn thị trưởng!
Triệu Thiên Hoa nói.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Thiên Hoa biết mình xem như đã tránh được một kiếp nạn. Có Tôn Văn Nhạc gật đầu, như vậy những người còn lại trong Tôn gia đừng mong có bất kỳ ý tứ gì nhằm vào hắn. Lại nói, nếu như để cho Tôn Văn Nhạc biết mình quyết định như vậy, rất nhanh sẽ thực hiện cho mình theo Giang Doãn Trí rơi đài. Tôn Văn Nhạc chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy may mắn. May mắn trước đây Triệu Thiên Hoa không đứng ở phía bên Giang Doãn Trí. Bằng không hiện tại chẳng phải cũng sẽ bị rơi đài.
Bên trong phòng làm việc của chính quyền thị xã.
Đây là phòng làm việc của Giang Doãn Trí. Mặc dù ngoài trời oi bức như vậy, nhưng ở đây lại tương đối nhẹ nhàng khoan khoái. Điều hòa mở ra / giờ bảo đảm ở đây sẽ không xuất hiện cảm giác nóng nực. Nhưng mặc dù như vậy, hiện tại thần sắc Giang Doãn Trí vẫn rất phiền não. Sau khi hội nghị chấm dứt, Giang Doãn Trí đến đây ngồi, mới cảm giác được chuyện này hình như có gì đó không ổn.
Vì sao trong lúc như vậy Lý Hưng Hoa lại bất chợt đồng ý cho Tô Mộc cải tạo khu thành cổ?
Vì sao Triệu Thiên Hoa lại ngang nhiên lựa chọn ủng hộ?
Vì sao ngay cả Từ Minh Phàm cũng không biểu đạt ra bất kỳ ý phản đối nào?
Chẳng lẽ nói chuyện trong khu thành cổ đã bị người ta phát hiện? Không có đạo lý này. Gần đây mình cũng rất cẩn thận, còn bảo những người còn lại có liên quan tới đường lợi ích duy trì sự cẩn thận và cảnh giác. Theo lý, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn lao. Về phần Triệu Nhị Phát xảy ra sự cố, Giang Doãn Trí căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Mặc dù nói lúc đó Triệu Nhị Phát đi vào thấy Bành Hoa Hạ, mình đang nghe Bành Hoa Hạ báo cáo chưa có kịp rời khỏi. Nhưng phải biết rằng, gần như sau khi Triệu Nhị Phát trở lại phòng thuê liền bị giết chết. Ở dưới tình huống như vậy, đừng nói Triệu Nhị Phát không có cách nào động chân động tay. Nếu thật sự muốn giở trò, cũng cần phải có thời gian mới được.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là muốn tiến hành cải tạo khu thành cổ sao?
Không ngờ Tô Mộc làm như vậy rốt cuộc là bởi vì Giang Doãn Trí, tâm tình càng lúc càng nóng nẩy. Mà ở trong sự nóng nẩy như vậy, trong lúc bất chợt Hầu Lượng xuất hiện ở trước mắt hắn. Khác hẳn với sự bình tĩnh tự nhiên trước đây, lúc này thái độ trên mặt Hầu Lượng rõ ràng lộ vẻ khủng hoảng.
– Gấp làm gì? Hoảng hoảng hốt hốt cái gì. Bình tĩnh một chút đi. Không biết ở đây là nơi nào sao? Nhớ thân phận của anh đi.
Sau khi Giang Doãn Trí đảo mắt nhìn qua Hầu Lượng, sắc mặt không vui, trầm giọng quát.
Hầu Lượng bị Giang Doãn Trí quát mắng như thế, thần sắc không những không tỉnh táo, ngược lại càng lộ ra vẻ hoảng loạn. Giọng hắn run run nói:
– Đường dây lợi ích của chúng ta ở khu thành cổ bên kia hình như đang bị ai đó theo dõi. Lão Bành truyền tới tin tức, nói Tô Mộc đi qua nhà Vương Trường Khôi, đồng thời không biết đã nói gì đó với Vương Dân Vũ. Hiện tại Vương Dân Vũ đã thay đổi ý nghĩ, muốn một lần nữa giải oan cho Vương Trường Khôi. Còn nữa. Phía bên Triệu Nhị Phát cũng truyền ra tin tức nói đã điều tra ra, cũng không phải là tự sát, mà là bị giết chết. Hơn nữa trước khi bị giết chết, Triệu Nhị Phát đã phát chứng cứ ra ngoài.
Ầm!
Giang Doãn Trí lập tức bị lời nói từ trong miệng Hầu Lượng thốt ra làm chấn động. Cảm giác này không kém gì ngũ lôi đánh xuống. Khi tiếng sấm như vậy vang lên, hai mắt Giang Doãn Trí nhìn chằm chằm vào Hầu Lượng, đảo mắt qua cửa phòng làm việc đã bị đóng lại, hắn kéo Hầu Lượng đi tới phòng nhỏ bên cạnh phòng tiếp khách, thái độ trên mặt muốn nghiêm túc bao nhiêu có bấy nhiêu.
– Nói đi. Từ đầu tới cuối. Nói tỉ mỉ cặn kẽ cho tôi nghe một lần, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?