Quan Bảng

chương 898: quan uy thật lớn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như lại có cơ hội, Cường Ngốc ltuyệt đối sẽ không lại làm như vậy nữa,

Quá mạnh mẽ!

Quá độc ác!

Cả đời Cường Ngốc cũng chưa từng nghĩ qua, mình sẽ phải chịu đãi ngộ như vậy. Khi Cường Ngốc bị Trịnh Mục ném ngã xuống mặt đất, bốn người phụ nữ đã sớm nhìn hắn như nhìn kẻ thù, không ngờ như ong vỡ tổ xông lên phía trước, bắt đầu hung hăng giày xéo Cường Ngốc. Trong đó, Khương Ninh hung ác nhất, thoáng cái liền đạp trúng vị trí yếu hại của Cường Ngốc, khiến Cường Ngốc lập tức cong như con tôm, thống khổ kêu lên.

Tô Mộc và Trịnh Mục lại đứng ở bên cạnh, tùy ý nhìn, hoàn toàn không có ý định can thiệp hoặc khuyên can. Nếu các người là muốn hãm hại tôi, dù thế nào cũng phải chuẩn bị tâm lý bị tôi hãm hại lại mới đúng. Nếu như quá tiện nghi cho các người, chẳng phải tôi rất không có bản lãnh hay sao?

Sau khi Tô Thấm đánh một trận, liền thuận tay cầm cameras bên cạnh mở ra xem. Cô thật sự muốn xem thử, đám người bọn họ vừa rồi rốt cuộc quay cái gì. Người xui xẻo kia là ai?

– A, đây không phải là...

Khi Tô Thấm nhìn thấy người bên trong, chợt kinh ngạc kêu lên.

– Được rồi. Biết là được.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Rốt cuộc là ai làm con dê thế tội? Tô Mộc hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác. Hiện tại không nhất thiết phải để Tô Thấm nói rõ ra làm như. Nếu như thật sự nói ra, như vậy ngược lại không hay lắm. Dù sao chuyện phát triển đến mức này, đã có chút lệch khỏi quỹ đạo. Nếu đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, vậy Tô Mộc cũng không phải chú ý xem sẽ lệch khỏi quỹ đạo tới mức nào. Cứ tiếp tục lệch khỏi quỹ đạo, xem ai rốt cuộc có thể làm gì được ai.

– Lão sư, bên này em đã sắp xếp xong xuôi. Từ cục trưởng chắc hẳn rất nhanh sẽ tới nơi. Chỉ có điều em không có dùng chiêu bài của anh, mà lấy danh nghĩa của em bảo hắn qua giúp một tay. Cho nên vạn nhất nếu có gì bất ngờ xảy ra, mong anh thông cảm cho.

Đúng lúc này Đỗ Phẩm Thượng gọi điện thoại đến. Sau khi Tô Mộc nghe xong liền gật đầu đáp ứng, trên mặt lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng. Vẫn phải nhờ tới Từ Thiếu Cung. Chỉ có điều không sao. Chỉ cần hắn qua là được.

– Người anh em, thật sự không cần tôi tìm người tới thu thập đám vô lại này sao?

Trịnh Mục hỏi.

– Không cần! Cục trưởng phân cục công an khu Lý Việt, Từ Thiếu Cung. Chắc hẳn rất nhanh sẽ tới đây. Cho nên anh chỉ cần ngồi xem kịch là được. Chuyện như vậy, nếu như anh thật sự lại động tay động chân, chẳng phải là tài lớn dùng vào việc nhỏ sao.

Tô Mộc cười nói.

– Cái gì mà tài lớn dùng vào việc nhỏ. Đừng quên ở chỗ của chúng ta có khuê nữ bảo bối của phó sở trưởng Trần. Nếu như phó sở trưởng Trần biết, bảo bối khuê nữ của ông ấy bị làm gì, chắc hẳn sẽ điên mất. Có người nào không biết tính tình của phó sở trưởng Trần. Ở trong sở công an nổi tiếng nóng nảy.

Trịnh Mục nhìn lướt qua Trần Bích Loa cười nói.

– Trịnh ca, nếu như anh còn nói với anh như vậy, em sẽ không để cho anh được yên đâu!

Trần Bích Loa thuận thế nói.

– Ha ha!

Trịnh Mục thư thái cười ha hả.

Mặc dù nói thân phận của Trịnh Mục tương đối đặc biệt, nhưng nếu có cơ hội có thể tạo quan hệ được với người như Trần Bích Loa hắn không ngại làm. Mà phải biết rằng đối với Trần Tĩnh Chi, Trịnh Mục thật lòng bội phục. Trần Tĩnh Chi tuy rằng cũng Phó sở trưởng sở công an, nhưng phải biết rằng Phó sở trưởng như hắn lại từ bộ đội chuyển nghề lên. Tính tình thật sự rất nóng nảy. Mấu chốt là tính tình chính trực, trong mắt không chứa được một hạt cát.

Gần đây có tiếng đồn, nói hiện tại sở trưởng sở công an Lương Thủ Nghiệp cũng bị điều đến bộ công an. Như vậy sẽ trống ra vị trí này. Điều đó khiến cho rất nhiều người hứng thú. Nếu như nói có thể giúp đỡ Trần Tĩnh Chi nắm được vị trí này, tối thiểu có thể bảo đảm Trần Tĩnh Chi đứng vào hàng ngũ của Trịnh Vấn Tri. Chuyện như vậy, Trịnh Mục không ngại đi làm.

Cho nên đừng tưởng rằng Trịnh Mục thật sự ở chỗ này xem trò vui. Mỗi câu nói thản nhiên thốt ra đều rất có thâm ý.

Trần Bích Loa quyết định phải đi con đường làm quan. Tính tình cô tương đương thông minh. Chỉ nghe Trịnh Mục nói như vậy, cô liền hiểu được thiện ý của Trịnh Mục đối với cha Trần Tĩnh Chi. Tâm tư thoáng động, Trần Bích Loa đã biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Hoàng Bỉnh à Hoàng Bỉnh. Anh trêu chọc một đám người thế nào vậy!

Cường Ngốc nghe được cái tên Trần Tĩnh Chi, trong lòng hoàn toàn lạnh. Vốn còn mang tâm tư có thể trả thù, nay đã hoàn toàn biến mất. Người ta chính là Phó sở trưởng, anh bảo tôi trả thù thế nào? Trả thù cái rắm!

Trong tâm tình như vậy, Cường Ngốc bị ảnh hưởng, thật sự căm hận Hoàng Bỉnh. Anh chẳng phải bảo đối phương chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ sao?

Trời ạ!

Nhân viên công vụ nho nhỏ có thể quen biết với người như vậy sao?

Lần này tôi thật bị Hoàng Bỉnh anh hại thảm!

Tô Mộc bộ dạng lão thần tự tại, ngồi ở bên cạnh. Hắn nghe được lời Trịnh Mục và Trần Bích Loa nói chuyện với nhau, nhưng không có suy nghĩ gì nhiều. Hắn muốn chính là như vậy. Người bên Đỗ Phẩm Thượng có một vòng nhỏ hẹp như vậy. Nhưng phải biết rằng nếu như có thể kéo theo Đỗ Phẩm Thượng tiến vào trong vòng tròn của Trịnh Mục, nhân mạch hình thành này sẽ là một thế mạnh trong tay Tô Mộc.

Đến lúc đó không cần phải để ý tới địa phương khác, tối thiểu ở tỉnh Giang Nam này, không có nhân mạch nào có thể vượt qua mình.

Hiện tại Tô Mộc chỉ đang ở trạng thái bắt đầu, vị trí cũng tương đối thấp. Nhưng đợi đến khiTô Mộc bắt đầu dần dần đi lên địa vị cao, quan hệ nhân mạch bên cạnh có thể hoàn toàn hiện ra. Đến lúc đó, mọi người sẽ hiểu được hóa ra trong lúc bất tri bất giác, nhân mạch của Tô Mộc đã rộng như vậy.

– Đừng đánh, đừng đánh nữa. Các người muốn biết cái gì, tôi đều nguyện ý nói ra.

Cường Ngốc vội vàng hét to.

– Là ai phái anh qua đây?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Cái này...

– Tiếp tục!

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Tôi nói, tôi nói. Là Hoàng Bỉnh phái tôi qua. Không chỉ có tôi, còn có Lưu Đông Minh ở bên ngoài cũng do Hoàng Bỉnh phái tới. Các người muốn biết chuyện gì, tôi đều nguyện ý nói ra. Cái gì tôi cũng sẽ nói ra được. Chỉ cần các người có thể bỏ qua cho tôi, cái gì tôi cũng nguyện ý nói.

Cường Ngốc khiếp sợ kêu lên.

– Kẻ hèn nhát!

Trịnh Mục khinh thường nói.

– Quay về phía cái camera kia nói đi.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

– Được, tôi nói hết...

Năm phút lặng lẽ biến mất!

Khi năm phút như vậy trôi qua, Lưu Đông Minh đã dẫn người xuất hiện ở bên ngoài phòng. Tầng này hắn căn bản sẽ không kiểm tra. Những tầng còn lại cũng chỉ là ứng phó qua loa mà thôi. Phải biết rằng ông chủ của khách sạn này đang chạy tới. Có thể mở một khách sạn ở khu vực nổi danh của tỉnh như vậy phía sau làm sao có thể không có ai? Lần này nếu như không phải bởi vì Hoàng Bỉnh muốn động thủ, Lưu Đông Minh tuyệt đối sẽ không đến khách sạn Cúc Hoa.

Dù sao khách sạn Cúc Hoa hiếu kính, mỗi tháng Lưu Đông Minh hắn đều cầm.

– Hai người đứng ở chỗ này làm gì. Tránh ra, cảnh sát đến kiểm tra!

Lưu Đông Minh dẫn theo người, khí thế hung hăng xuất hiện ở cửa phòng , không hề nghĩ ngợi bắt đầu la hét với hai tên côn đồ kia. Nói thật, hiện tại Lưu Đông Minh đã hoàn toàn mất lòng tin đối với Cường Ngốc. Không phải anh đã nói chỉ cần năm phút sao? Hai người này còn đứng ở đây, chứng tỏ Cường Ngốc anh còn chưa làm xong chuyện. Anh nói xem, với chút bản lãnh như vậy, anh còn dám ra đây nói khoác nữa không?

Hai người này làm sao dám tranh cãi với Lưu Đông Minh. Phải biết rằng đây chính là nhân vật bọn họ tuyệt đối không chọc nổi. Mặc dù biết Cường Ngốc ở bên trong vẫn đang làm việc, nhưng không có cách nào, vẫn đành phải cung kính tránh đường.

Chỉ có điều còn không đợi Lưu Đông Minh gõ cửa, cánh cửa phòng đang đóng kín đã lặng lẽ mở ra. Người mở cửa là lăn từ trong ra, bộ dạng rõ ràng đã bị đánh không nhẹ. Trên mặt là những mảng xanh xanh tím tím. Sau khi nhìn thấy Lưu Đông Minh, hắn lộ ra nụ cười khổ sở.

Lưu Đông Minh cũng sửng sốt!

Chuyện gì xảy ra? Vì sao người của Cường Ngốc lại bị đánh? Trong đó không phải chỉ có một Tô Mộc sao? Chẳng lẽ ba người Cường Ngốc thậm chí không giải quyết được Tô Mộc và một người phụ nữ? Thật đúng là kẻ bất lực.

– Cảnh sát kiểm tra. Tất cả đứng sang một bên cho tôi!

Khi Lưu Đông Minh đi vào gian phòng, hắn bị cảnh tượng bên trong làm chấn động. Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, tình cảnh trước mắt sẽ là như vậy.

Cường Ngốc người đáng lẽ phải kiêu ngạo hống hách, lại không có cách nào đứng được, ngược lại đang nằm trên mặt đất, co quắp gần đầu giường, giống như một con tôm lớn bị thương, vẫn không nhúc nhích. Đợi sau khi biết Lưu Đông Minh nhìn hắn, hắn mới ngẩng đầu nhìn qua trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.

Mà ở bên cạnh Cường Ngốc, có hai người đàn ông, bốn người phụ nữ đang ngồi. Với đội hình như vậy, thật sự khiến Lưu Đông Minh có chút sửng sốt. Phải biết rằng nơi này phòng vip xa hoa, cho nên anh căn bản không cần lo lắng không gian trong phòng nhỏ hẹp.

Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

– Cường Ngốc, anh làm cái gì vậy?

Lưu Đông Minh theo bản năng nói ra lời này. Đột nhiên hắn ý thức được có gì đó không đúng.

Không quan tâm mình và Cường Ngốc có quen biết hay không, lúc này đáng lẽ phải tránh nói ra. Dù sao ở đây còn có người cần thu thập. Huống chi trong đó còn có một nữ biên tập viên nổi danh Tô Thấm. Nếu như thật sự truyền ra ngoài, mình và Cường Ngốc có quan hệ không cạn, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng đối với danh dự của mình.

Nhưng nói cũng đã nói, Lưu Đông Minh chỉ có thể thận trọng.

– Cảnh sát kiểm tra. Hiện tại tôi nghi ngờ các người ở đây tiến hành tụ tập phi pháp. Các người đang tiến hành hoạt động mại dâm. Hiện tại tất cả mọi người theo tôi trở về một chuyến.

Lưu Đông Minh cố gắng trấn tĩnh, lớn tiếng nói.

Chuyện vừa rồi đã không tiến thành dựa theo an bài trước đó. Lưu Đông Minh chỉ có thể linh cơ thoáng động, dựa theo tình thế thường quy tiến hành trình tự xử lý. Dù sao chỉ cần tiến vào đồn công an, không sợ những người này không đi vào khuôn phép.

– Anh nghi ngờ? Chỉ là nghi ngờ, cái gì cũng không cần hỏi, anh lại có thể đưa ra quyết định như vậy? Anh thật sự là người chấp hành pháp luật sao? Anh cảnh sát này, anh làm như vậy có phải quá võ đoán hay không?

Tô Mộc thản nhiên nói.

– Anh là ai?

Lưu Đông Minh quát lạnh.

– Tôi là ai rất quan trọng sao? Tôi vừa rồi muốn cảnh sát kiểm tra phòng của tôi, cảnh sát lại xem như không nghe được, nói cái gì cảnh sát phá án không cần tôi nhúng tay vào. Như vậy hiện tại sao lại xuất hiện ở đây? Ban đầu hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp đưa ra tội danh. Anh cảnh sát, anh làm như vậy có phải có chút qua loa hay không?

Sắc mắt Tô Mộc bình tĩnh, không hề dao động hỏi.

Trong lòng Lưu Đông Minh chợt nặng nề. Chẳng lẽ đối phương thật sự là nhân vật khó dây nào đó sao?

Nhưng không quan tâm khó chơi hay không khó chơi, lúc này Lưu Đông Minh đã không có đường lui!

– Bớt nói nhảm đi. Dẫn tất cả về cho tôi!

– Lưu Đông Minh, quan uy của anh thật lớn nhỉ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio