Quan Bảng

chương 906: đúng là tiện nam!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong xã hội này có chút người cho là mình có chút tiền là có thể ngang ngược càn rỡ, thật sự nghĩ có tiền có thể giải quyết hết thảy. Cho nên dưới ma lực của tiền tài thúc giục, bọn hắn liền biến thành kẻ muốn làm gì thì làm. Nhất là khi cầm tiền có thể hoàn thành rất nhiều chuyện làm mỹ nữ kinh diễm, bọn hắn phát hiện nguyên lai muốn để mỹ nữ đi theo mình chỉ cần tiêu tiền là được, ham muốn cá nhân của bọn hắn sẽ càng thêm bành trướng.

Mà vị đứng trước mắt chính là dễ thấy nhất.

Vị này vừa mới tiến vào, Tô Mộc đã xuyên qua cửa kính phát hiện hắn lái một chiếc Audi, bộ quần áo cũng phải hơn ngàn đồng. Càng chói mắt chính là mái tóc của hắn nhuộm đỏ, hơn nữa còn là kiểu tóc vô cùng hiêu trương. Người như vậy chỉ cần xuất hiện bên ngoài, tuyệt đối sẽ bị người nhìn với ánh mắt là kẻ không đàng hoàng.

Mà địa phương như quán cà phê đột nhiên xuất hiện người như vậy, thật sự làm người ta không thể tưởng tượng, bởi vì nhìn hắn không chút thích hợp với nơi này, cảm giác trái ngược thật sự quá mức mãnh liệt.

Nếu nói tới bề ngoài thật sự không hề có chút nào dễ nhìn. Mà khuôn mặt như thế điệu thấp một chút thì thôi, còn hiêu trương như vậy, thật sự làm người ta cảm thấy hỏng mất.

Cần Cần, tại sao em ở chỗ này?

Khi cực phẩm nam nhân xuất hiện cạnh bàn thậm chí không hề liếc mắt nhìn qua Tô Mộc, mà trực tiếp nhìn chằm chằm Mộ Dung Cần Cần hỏi. Hắn mang kính râm, nhưng không tháo xuống, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ.

Mộ Dung Cần Cần nhìn thấy hắn, nhanh chóng đứng lên giải thích:

Viên Suất, anh hãy nghe em nói, sự tình không phải như anh nghĩ.

Không phải như anh nghĩ thì là loại nào? Mộ Dung Cần Cần, em thật độc ác, cũng dám gạt anh? Em không phải nói chiều nay đi tập yoga sao? Anh đã làm thẻ hội viên cho em sao em không đi? Hiện tại lại chạy tới đây hẹn tiểu bạch kiểm, em định cho anh mang nón xanh phải không? Nếu anh không đi qua đây làm việc, đúng dịp nhìn thấy, có phải em định giấu diếm anh cả đời hay không?

Viên Suất hô.

Hắn vừa hét lên, nhất thời làm mọi người đều nhìn lại.

Chương Linh Quân vừa phát hiện chuyện xảy ra nơi này, lập tức đi tới. Đừng nói có Tô Mộc ở đó, dù không có Tô Mộc, nàng là tổ trưởng, Chương Linh Quân tuyệt đối không cho phép có người gây cãi trong này. Nếu ai cũng có thể tranh cãi ầm ĩ ở đây, nơi này làm sao tiếp tục buôn bán?

Vẻ mặt Tô Mộc lập tức âm trầm!

Đây tính cái gí? Mình bị xem là bên thứ ba sao? Quả thật là buồn cười! Nhưng như vậy thoạt nhìn, Mộ Dung Cần Cần cũng không hạnh phúc, lại có người bạn trai như thế.

Viên Suất, thật không phải như anh nghĩ, đây là sư đệ của em, cùng học chung tại Giang đại. Hôm nay chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau, cho nên mới tới đây uống ly cà phê. Hơn nữa nơi này là nơi công cộng, anh có thể đừng la to như vậy hay không, anh không sợ dọa người sao?

Mộ Dung Cần Cần nói thẳng.

Dọa người? Tôi còn sợ dọa người cái gì? Bạn gái của tôi đều lén lút đi ra pha trộn với nam nhân khác, tôi còn sợ hãi dọa người? Mộ Dung Cần Cần, đừng quên cô có thân phận gì? Cô đã đáp ứng làm bạn gái của tôi, cô nên nghe lời của tôi. Nếu cô còn dám sống vất vưởng với nam nhân khác, chuyện của cô tôi sẽ mặc kệ, bà ta sống hay chết tôi sẽ không quan tâm. Đừng quên, cục thành quản kia không phải ai cũng có thể ảnh hưởng tới, tới lúc đó mẹ của cô tuyệt đối sẽ bị bắt lại.

Viên Suất quát, lời uy hiếp thật tràn đầy.

Chính vì lời nói này làm cho Mộ Dung Cần Cần chợt im lặng, trên mặt tràn ngập vẻ mâu thuẫn giãy dụa.

Nguyên lai là có nguyên nhân!

Người trước mắt này cũng không phải người từng theo đuổi Mộ Dung Cần Cần, nguyên lai trong chuyện này còn liên quan tới mẹ của nàng, cho nên mới bị Viên Suất khống chế như thế. Chẳng lẽ mẹ của Mộ Dung Cần Cần xảy ra chuyện gì sao? Nếu không vì sao nàng nói mình thật thiếu tiền, cho nên đem ngọc bội đi đổi tiền.

Nếu thật sự là như vậy hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vị tiên sinh này, nơi này là nơi công cộng, nếu ngài muốn uống cà phê xin mời ngài ngồi xuống. Nếu không mời ngài tận lực khắc chế, đừng lớn tiếng ồn ào.

Chương Linh Quân đi tới mỉm cười nói.

Con mẹ nó…di, mỹ nữ, cô là tổ trưởng nơi này sao?

Viên Suất tham lam đảo mắt nhìn qua bộ ngực cao ngất của Chương Linh Quân, trong mắt lóe ra dục vọng dâm đãng không chút che giấu, ánh mắt giống như muốn xé rách hết quần áo của nàng.

Thật là tà ác!

Chỉ nhìn thấy ánh mắt này liền làm cho Tô Mộc đem Viên Suất nhốt vào sổ đen, tuyên án tội chết. Tô Mộc nhìn qua Mộ Dung Cần Cần lộ ra vẻ mặt hoài nghi, ý là muốn nói:

Sư tỷ, chẳng lẽ đây là bạn trai của cô sao? Mới vừa rồi còn đúng lý hợp tình trách mắng cô, hiện tại thì sao? Ở ngay trước mặt cô lại đi thông đồng cô gái khác.

Phẩm vị của cô thật sự làm cho tôi hết lời để nói!

Trong lòng Chương Linh Quân cũng đang mắng to, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì tươi cười:

Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không cho phép hô to gọi nhỏ, nếu ngài có sự tình gì mời ra ngoài giải quyết. Hiện tại họ là khách của chúng tôi, chúng tôi tự nhiên có nghĩa vụ an bài hoàn cảnh yên tĩnh cho khách của mình thưởng thức cà phê.

Ai u, ý của cô muốn nói nơi này còn có trách nhiệm đảm đương tấm mộc cho người khác ngoại tình phải không?

Viên Suất nhướng mày hỏi.

Viên Suất, anh đang nói bậy bạ gì vậy? Tuy rằng tôi đáp ứng làm bạn gái của anh, nhưng anh nên biết vì sao tôi đáp ứng. Hơn nữa tôi cũng chỉ mới đồng ý, anh tạm thời đừng luôn miệng nói anh là nam nhân của tôi mà giáo huấn tôi. Hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn tôi cũng không cần chuyện gì đều nói với anh, chẳng lẽ tôi không có tự do đi gặp bạn của mình sao? Còn nữa, vừa rồi anh chẳng những nhục nhã tôi, còn vũ nhục bạn của tôi, hiện tại anh lập tức xin lỗi bạn tôi! Nếu không tôi sẽ không tiếp tục quen với anh!

Mộ Dung Cần Cần lạnh giọng nói.

Lời này nhất thời kích thích Viên Suất, hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Cần Cần nghiến răng nói:

Mộ Dung Cần Cần, cô thật sự xem mình giỏi lắm sao? Cô có biết hay không, chỉ cần một câu nói của tôi, cô phải lập tức cút ra khỏi quỹ hội của chúng tôi. Nếu cô không có tiền, cô lấy gì sống? Với người như cô, còn muốn làm bà chủ tương lai của quỹ hội sao? Cô xứng sao?

Cô còn muốn tôi xin lỗi hắn, cô không có việc gì chứ? Cô lại muốn tôi giải thích với người như vậy? Ha ha, Mộ Dung Cần Cần, cô càng hỗn càng không tiền đồ, tôi triệt để mất đi tin tưởng với cô. Hiện tại cô nghe kỹ cho tôi, chỉ cần cô đi theo tôi, tôi có thể xem như không có chuyện gì phát sinh, nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô. Quan hệ giữa chúng ta chẳng những chấm dứt, cô cũng đừng mong cứu mẹ cô, để cho mẹ cô ở lại bên cục thành quản nhận giáo dục tư tưởng đi.

Tôi…

Mộ Dung Cần Cần nghe được lời này chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

Đúng vậy, nàng có thể cự tuyệt Viên Suất, nhưng mẹ của nàng thì sao? Nếu hiện tại nàng bỏ đi, hoặc vì nhất thời hả giận cự tuyệt Viên Suất, mẹ của nàng phải bị bắt giữ ở trong cục thành quản. Với tình huống sức khỏe của mẹ nàng, sao có thể ở đó? Mẹ của nàng tuyệt đối không chịu nổi, cho dù nàng không vì mình, cũng phải suy nghĩ cho mẹ mình ah.

Tôi…

Sư tỷ tuyệt đối sẽ không giải thích gì với anh, anh đừng nghĩ có thể tiếp tục uy hiếp khống chế sư tỷ. Sư tỷ đang làm việc trong quỹ hội của anh phải không? Với thái độ của anh, tôi cũng hoài nghi quỹ hội nhà anh có phải tồn tại tấm màn đen? Sư tỷ, chuyện của dì không cần quan tâm, để tôi xử lý là được. Về phần vị này, cô trực tiếp cắt đứt với hắn đi.

Ai u, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Anh cho anh là ai? Anh cho rằng cục thành quản dễ đối phó như vậy sao?

Viên Suất khiêu khích nói.

Tôi không nghĩ tôi là ai, tôi cũng không tin anh có thể khống chế được cục thành quản. Viên Suất phải không? Mộ Dung Cần Cần là sư tỷ của tôi, cho nên tôi nể mặt nàng không tính toán với anh, hiện tại anh lập tức rời khỏi nơi này. Nếu không tôi sẽ làm cho anh hối hận.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

Đối phó người như Viên Suất, Tô Mộc thậm chí không hề có chút hứng thú.

Rốt cục ra tay sao? Anh nói anh nhẫn nhịn nửa ngày rồi, thật không biết anh lại muốn làm gì. Thật là, nếu anh sớm ra tay một chút, làm sao lại phải trơ mắt nhìn kẻ xấu xa kia biểu diễn trong này.

Chương Linh Quân oán hận trừng mắt nhìn Tô Mộc, Tô Mộc mỉm cười.

Hai người nhìn nhau cười rơi vào trong mắt Viên Suất chẳng khác gì liếc mắt đưa tình. Điều này bảo hắn làm sao chịu nổi? Bạn gái của mình hẹn hò với người khác, hiện tại cô gái mình nhìn trúng lại bị người này cướp đi. Hơn nữa mấu chốt là người này có bộ dạng như cá gặp nước, chẳng lẽ hắn hành nghề “vịt” hay sao, bằng không sao có thể như vậy?

Đúng vậy, tuyệt đối là làm vịt!

Mày làm vịt thôi, mày…

Vẻ mặt Tô Mộc không khỏi trầm xuống, ánh mắt hung tợn đảo qua, lạnh lùng nói:

Anh nói tôi làm vịt? Miệng của anh thật thối. Sư tỷ, hắn là ai vậy?

Hắn tên Viên Suất, là con trai hội trưởng quỹ hội trong Thịnh Kinh, quỹ hội tên Viên thị cơ kim, là làm từ thiện.

Mộ Dung Cần Cần đáp.

Viên thị cơ kim làm từ thiện sao?

Khóe môi Tô Mộc lộ nụ cười xấu xa, Chương Linh Quân biết Viên Suất sẽ xui xẻo. Tự nhiên đi trêu chọc Tô Mộc làm gì, đây không phải tự đòi mất mặt sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio