Quan Bảng

chương 971: tiện nhân, buông hắn ra!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có đôi khi có mấy lời ngươi không thể nói như thế nào thì nghe như thế ấy, nghe lời nghe âm, rất nhiều lời ngươi nghe là như vậy, nhưng ý nghĩa lại ngược lại. Tựa như lời nói lúc này của Lý Nhạc Thiên, vẻ mặt mặc dù nghiêm túc, nhưng ai cũng có thể cảm giác được không hề có bất kỳ địch ý. Ngược lại bởi vì Lý Nhạc Thiên kêu lên như vậy, khiến Tôn Nguyên Thắng và Đồng Phương từ trong lúc khiếp sợ tỉnh lại, vội vàng tìm y phục.

Mặc xong bộ quần áo, trên mặt Tôn Nguyên Thắng lộ ra vẻ tức giận thô bạo.

– Lý Nhạc Thiên, ngươi dám chơi ta?

– Chơi ngươi?

Lý Nhạc Thiên cau mày nói:

– Tôn Nguyên Thắng, ngươi mắc bệnh đồng tính sao! Ta làm sao hại ngươi, ta vừa mới đến đây, từ đó đến giờ đều đi theo những người này, thậm chí còn chưa rời khỏi phòng, ta hại ngươi? Ta lấy cái gì hại ngươi? Hơn nữa Tôn đại thiếu ngươi còn tới trước ta? Ngay cả ngươi ở đâu ta cũng không biết, ta làm sao hại ngươi?

Mọi người đều nhìn thấy, là ngươi làm ra loại chuyện hèn hạ còn không đóng cửa, đến cuối cùng ngươi lại cắn ngược lại ta, ngươi thật sự nghĩ rằng ta dễ khi dễ vậy sao? Tôn Nguyên Thắng, hôm nay ta tới đây là muốn giúp cho ngươi, nếu ngươi không lĩnh tình thì thôi, không cần thiết hất chậu nước bẩn như vậy lên người ta. Ngươi nghĩ rằng những người ở đây đều là người mù sao, ngươi không thấy hai người các ngươi vừa rồi ồn ào thế nào sao.

Còn nữa, người nào không biết Đồng Phương là người của ngươi, ta chỉ là không nghĩ đến quan hệ thật sự giữa hai người lại mật thiết như vậy. Hắc hắc, Tôn Nguyên Thắng không ngờ ngươi lại có sở thích quái đản như vậy. Ta hiện tại cũng hoài nghi, có phải những kẻ đi theo bên cạnh ngươi, cũng có suy nghĩ này hay không? Vạn nhất nếu như bị ngươi túm lấy, hắc hắc, vậy thì không chỉ Đồng Phương tàn đời rồi.

Trận thống mạ gọn gàng này, thật sự vừa nhẹ nhàng lại vui vẻ lâm ly!

Lý Nhạc Thiên chờ đợi cơ hội như vậy đều sắp phát điên, hiện tại không ngờ cơ hội như vậy đã tới. Cơ hội đã có sẵn, mình hoàn toàn có thể hái lấy. Không nhân cơ hội này hung hăng dạy dỗ Tôn Nguyên Thắng một trận, làm sao có thể khiến hắn sợ mình.

Quả nhiên khi Lý Nhạc Thiên vừa dứt lời, sắc mặt của một số người tại đó liền thay đổi.

Trong số bọn họ không thiếu những người có quan hệ gần gũi với Tôn Nguyên Thắng, bọn họ lại tự tin mình là một soái ca tiêu chuẩn. Dưới tình huống như thế, bọn họ nghĩ đến khi Tôn Nguyên Thắng ở với mình, sẽ làm gì mình, tất cả đều không nhịn được một trận run sợ. Tôn đại thiếu ngươi mặc dù nói thân thế hiển hách, nhưng nếu thật sự có sở thích như vậy, chúng ta quả thật không dám đi theo!

– Ngươi câm đi!

Tôn Nguyên Thắng phẫn nộ quát.

– Đúng vậy, các ngươi đừng nói nhảm, chúng ta không phải như các ngươi nghĩ đâu!

Đồng Phương lúc này đã sớm mất hết tỉnh táo, đầu óc trống rỗng, theo bản năng hét lên.

– Không phải loại như chúng ta nghĩ sao?

Lý Nhạc Thiên đuổi sát hỏi.

– Chúng ta là bị hãm hại!

– Người nào có thể hãm hại các ngươi? Phải biết rằng nơi này hoàn toàn không có mùi xuân dược, ngươi muốn đổ tội cho người nào chứ?

– Người nào nói không có mùi thuốc xuân dược? Chúng ta chính là bị hãm hại, vừa rồi có người tới đây, đúng, chúng ta chính là bị hắn hại thành như vậy!

– Thôi đi pa ơi…, có quỷ mới tin? Các ngươi không phải kẻ ngốc, hai đại nam nhân lẽ nào không đánh lại một mình đối phương?

– Chúng ta là bị trúng thuốc!

– Ai tin?

– Thật sự có thuốc như vậy, ở trong tay Thường Hương!

– Thường Hương là ai? Nàng hiện tại ở đâu?

– Thường Hương là thợ cả nơi này, nàng hiện tại đang ở trong phòng câu dẫn Tô Mộc, nàng chính là muốn dùng loại thuốc này hãm hại Tô Mộc, để cho hắn lên giường với nàng. Không sai, chính là như vậy, các ngươi muốn tìm loại thuốc đó, tìm Thường Hương là được.

Toàn trường hoàn toàn yên lặng!

Tôn Nguyên Thắng sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay, nếu như không phải suy nghĩ đến hiện tại thân thể có chút suy yếu, hắn thật sự rất muốn ném Đồng Phương xuống đất, hung hăng đánh cho một trận, tại sao lại có người ngu ngốc như vậy, tưởng biện minh cho mình, không ngờ hoàn toàn tiến vào mưu kế của người khác? Không biết người khác đang đợi lời nói này của ngươi sao?

Nhưng càng làm cho Tôn Nguyên Thắng buồn bực chính là, người mở miệng hỏi thăm những vấn đề này, lại không phải là Lý Nhạc Thiên, ngoại trừ hai câu hỏi ban đầu của hắn, tất cả phía sau đều là người khác hỏi chuyện, dưới tình huống như thế, ngươi có thể trách tội Lý Nhạc Thiên được sao?

Còn lại tất cả mọi người đều ngơ ngác đứng nhìn.

Vốn cho rằng đây chỉ là một cuộc chiến thú tính, ai ngờ sau lưng còn cất giấu bí mật khác. Về phần ai là Tô Mộc, có người biết, nhưng phần lớn là không biết. Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng đang suy đoán, người có thể bị Tôn Nguyên Thắng hãm hại như vậy, chắc chắn cũng không phải hạng người đơn giản? Quả nhiên khi ý nghĩ này dâng lên, sắc mặt Lý Nhạc Thiên đã vô cùng tức giận.

– Ngươi lặp lại lần nữa!

Lý Nhạc Thiên phẫn nộ quát.

– Ta không nói gì cả.

Lúc này Đồng Phương cũng biết mình đã gây họa, còn dám nhiều lời, có chút ngượng ngùng cười cười, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Tôn Nguyên Thắng một cái.

Đồng Phương hiện tại cũng muốn cho mình hai bạt tai, làm sao ngay cả sai lầm như vậy cũng có thể phạm phải? Phải biết rằng chuyện này thật sự đủ chê cười, nói ra những lời như vậy, suy nghĩ cũng cảm giác không thể tin được. Phải biết rằng nếu như vậy chính là chứng thực tội danh của mình. Tội danh đó Đồng Phương không muốn nhận. Bởi vì như vậy, danh tiếng của mình hoàn toàn sẽ phá hủy.

Ngươi phá hủy? Lão tử mới xem như hoàn toàn phá hủy!

Giờ khắc này, Tôn Nguyên Thắng thật sự muốn giết chết Đồng Phương!

Chẳng qua hai người này có thể giả vờ ngây ngốc, nhưng Lý Nhạc Thiên lại không thể, trong nháy mắt Đồng Phương vừa dứt lời, hắn liền giống như một con sư tử vô cùng tức giận, sau khi nghe thấy Đồng Phương lên tiếng phủ nhận, liền quyết đoán tiến lên, giơ tay thành quyền hung hăng đánh về phía Đồng Phương. Lần này trực tiếp khiến Đồng Phương ngã xuống đất, đau đớn nhíu mày.

– Tôn Nguyên Thắng, Đồng Phương, hai người các ngươi nghe đây, nếu huynh đệ của ta bị tiện nữ kia hãm hại, ta sẽ tính sổ với các ngươi!

Lý Nhạc Thiên vừa nói vừa chạy về phòng Tô Mộc.

Khi Lý Nhạc Thiên chạy đi, hắn đồng thời lại lạnh giọng hô:

– Ai có bản sao vừa rồi, coi như ta chưa nói gì, các ngươi muốn xử lý thế nào thì xử lý. Phải biết rằng Tôn đại thiếu là một kẻ có thù tất báo, các ngươi cẩn thận một chút.

Ngữ điệu giết người!

Ngươi đã nói như vậy, chúng ta có thể không nghe sao? Ánh mắt mọi người nhìn Tôn Nguyên Thắng, cũng toát ra một loại khủng hoảng, nhanh chóng chạy theo Lý Nhạc Thiên về phía trước. Bọn họ hiện tại nghĩ đến chính là chỉ cần rời khỏi chỗ này là được, về phần chuyện còn lại tạm thời đợi để sau này hãy nói. Lẽ nào Tôn Nguyên Thắng có thể tìm được người nào phát video hay sao?

Sau khi trong phòng chỉ còn lại có Đồng Phương và Tôn Nguyên Thắng, Đồng Phương có chút đau đớn thấp giọng nói:

– Tôn thiếu, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự bị hãm hại! Vừa rồi trong phòng thật sự có người đi vào.

– Ta không biết sao? Cần gì ngươi nói!

Tôn Nguyên Thắng tức giận hô.

Ngươi la hét cái gì chứ! Vừa rồi ta rõ ràng là người bị hại, ta bị ngươi làm như vậy, bây giờ ngươi còn ở đây lớn lối la hét.

Từ khoảnh khắc này, trong lòng Đồng Phương bắt đầu sinh ra cảm giác bất hòa đối với Tôn Nguyên Thắng. Đôi khi có một số việc chỉ cần động chút tay chân, là có thể mọc rễ nẩy mầm khỏe mạnh.

– Ngươi không phải nói nắm chắc sao? Không phải là Lý Nhạc Thiên, vậy chỉ còn lại Tô Mộc thôi! Loại xuân dược này người khác chắc chắn không có?

Ánh mắt Tôn Nguyên Thắng chuyển động, thấp giọng nói.

– Đúng vậy, chỉ có Thường Hương sử dụng.

Đồng Phương vội vàng gật đầu.

– Vậy còn chờ gì nữa, mau qua đó nhìn xem nào, chỉ cần Tô Mộc dính bẫy, chuyện hôm nay chúng ta là có thể chế trụ.

Tôn Nguyên Thắng vừa nói vừa bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài. Đồng Phương theo sát phía sau, chẳng qua mỗi bước đi thật sự là vô cùng đau đớn.

Phòng của Tô Mộc.

Khi Tôn Nguyên Thắng ở bên này cãi vả, năm phút đồng hồ đã sớm trôi qua, Thường Hương từ trong hôn mê tỉnh lại, có chút loạng choạng, nàng thật sự không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mình lại hôn mê? Nhưng những thứ này không quan trọng, có lẽ bởi vì vừa rồi không khống chế tốt liều lượng tinh dầu, dẫn đến mình bị trúng chiêu?

Nhưng cũng may Tô Mộc vẫn nằm trên giường!

Chỉ cần Tô Mộc còn ở đây, chỉ cần Tô Mộc vẫn ngủ, Thường Hương có thể tiếp tục làm động tác kế tiếp của mình. Chẳng qua tại sao thời gian dài như vậy, vẻ mặt Tô Mộc vẫn không có gì khác biệt.

Chẳng lẽ tinh dầu mất đi hiệu lực rồi sao?

Không đúng, không phải là mất đi hiệu lực, Tô Mộc hình như có phản ứng rồi, nhìn khuôn mặt của hắn đã bắt đầu nóng lên, nhìn ánh mắt của hắn đã bắt đầu lay động, nhìn hô hấp của hắn đã có chút dồn dập, đây rõ ràng là biểu hiện trúng chiêu.

Hắc hắc, ta biết ngươi không thể nào không trúng chiêu. Đây là độc môn của Thường Hương ta, nếu ngươi có thể trốn, đó mới là kỳ quái!

Bảo bối, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi!

Thường Hương vừa nói vừa đứng dậy, điều chỉnh góc độ máy quay, sau đó bắt đầu cởi bỏ y phục, đợi sau khi Thường Hương cởi hết tất cả quần áo, chuẩn bị nằm sấp trên giường Tô Mộc, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đá cửa ầm ầm.

Rầm!

Cánh cửa phòng trực tiếp bị đá tung!

Ngay sau đó một đạo thân ảnh trực tiếp vọt vào, khi Lý Nhạc Thiên nhìn thấy tình hình bên trong, mặt đầy tức giận.

– Tiện nhân, buông hắn ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio