An h nghiêng mình một chút cầm cây dù trong tay thiếu niên, vẻ mặt áy này, “Thật xin lỗi, để em tới chỗ thế này.”
Lưu Bình An lắc đầu, tỏ vẻ mình không thèm để ý. Cậu nhìn vào hàng thập tự giá dài vô tận trong cánh cửa kia, đúng là một chỗ khiến người ta không thoải mái.
“Tiễn đưa ai thế?”
“Là Đội trưởng đội Tiên phong của anh.” Brian mở dù, cùng thiếu niên đi vào trong khu mộ.
Chỗ này là nghĩa trang liệt sĩ cộng đồng của Aliya, trên bãi cỏ xanh cao cao mọc lên những cây thập tự thô cứng chỉnh tề. Bầu trời tối tăm mờ mịt như muốn rơi xuống, tượng thiên sứ ở lối vào cũng ướt nước mưa, như yên lặng rơi lệ vì những người anh hùng bọn họ.
“Quê hương của cậu ấy không ở đây, nhưng vợ của cậu ấy sẽ ở lại Aliya, anh nghĩ cậu ấy có lẽ cũng muốn ở cùng một nơi với vợ mình.”
Mọi người tập trung bên cạnh một khu mộ trên một ngọn đồi nhỏ, mục sư đang chậm rãi đọc lời ca ngợi. Một cô gái mặc tang phục màu đen ngồi trước mộ. Cô không đội mũ sa, mái tóc dài màu nâu bị mưa làm ướt, tóc dính trên hai má tái nhợt, nước chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, không biết là mưa hay nước mắt.
“Là vợ của tên kia, một cô gái rất kiên cường. Quân đội sẽ cấp phụ cấp cho cô ấy, cuộc sống chắc sẽ không có vấn đề gì.” Brian nhẹ giọng nói, nhưng không biết là nói cho Lưu Bình An nghe hay là cho mình nghe.
Người khác đều thả xuống một bông hoa bách hợp màu trắng, nhưng cô lại thả một đóa hoa hồng đỏ. Lưu Bình An chú ý tới chiếc nhẫn đang đeo trên ngón vô danh của cô.
Đối với người quân nhân nằm trong mộ kia, Lưu Bình An không biết, cho nên cũng không cảm thấy bi thương. Quân nhân trên chiến trường, đã là da ngựa bọc thây, chuyện này cậu đã thấy quá nhiều, đã chết lặng rồi. Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như những người được chôn dưới cây thập tự này, thậm chí có thể không có cả một ngôi mộ với cây thập tự.
Da ngựa bọc thây: ý là chiến trường khốc liệt, quân nhân chết rất nhiều, không thể chôn cất kịp, chỉ có thể dùng da ngựa bọc thây
Nhưng, khi thấy người vợ kia dâng hoa cho chồng, lòng của cậu không thể không thắt lại.
“Sao phải chiến tranh?”
Giọng nói trầm thấp của thiếu niên cuối cùng truyền vào trong tai Brian, anh ngẩng đầu nhìn một vài quân nhân đang đứng xếp hàng trước ngôi mộ, bọn họ giơ súng lên bầu trời và nổ súng.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG, ba tiếng súng vang lên, bày tỏ thương tiếc và lời tiễn đưa của bọn họ với chiến hữu của mình.
“Vì ai cũng có thứ mình phải bảo vệ.”
“Nhưng cuối cùng không phải cũng mất đi sao?” Thiếu niên chỉ vào ngôi mộ, “Anh ta chết rồi! Sẽ không thể gặp lại vợ mình nữa.”
Brian một tay kéo thiếu niên vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thân thể nhỏ gầy. Thiếu niên nằm trong lồng ngực rộng lớn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của người đàn ông, lòng theo thời gian bình tĩnh lại.
“Nhưng vợ của cậu ấy không mất cậu ấy.”
Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo một chút ưu thương, nhưng ngữ điệu kiên nghị lại khiến người ta an tâm.
“Gian xảo quá.” Lưu Bình An cắn môi dưới, nhanh chóng bắt lấy vạt áo của người đàn ông.
“Thật ra anh còn có chút hâm mộ cậu ta đấy. Có thể có được tình yêu vĩnh cửu của vợ mình.” Brian dùng ngón tay nâng cằm thiếu niên, “Nếu anh cũng có được tình yêu thế này, dù chết anh cũng bằng lòng.”
Đáng tiếc là lời tán tỉnh lỗi thời của người đàn ông chỉ nhận được một cái nhìn khinh bỉ của thiếu niên.
“Ngu ngốc!”
Lễ truy điệu đã tới khâu cuối cùng, những thanh nên mặc âu phục màu đen đỡ một người đàn ông ước chừng năm mươi tuổi đi tới trước ngôi mộ.
Người đàn ông mặc âu phục màu xám bạc có một mái tóc quăn màu vàng, đôi mắt màu lục bích sâu thẳm như hồ nước, khiến người ta không nhìn thấu được, khóe miệng hơi cong lên rất có lực hấp dẫn, đôi mắt có vết chân chim càng tăng thêm mị lực nam tính thành thục.
Không khí quanh người này hoàn toàn khác, trên người có một loại mị lực phi phàm, tựa như ánh mặt trời chiếu xuyên qua bầu trời âm u này vậy.
Ông dâng hoa tươi cho những liệt sĩ, sau đó thân thiết nói chuyện với người nhà của bọn họ, an ủi vợ của người mất.
Sau khi làm xong những chuyện này, người đàn ông đi về phía của Brian. Người sau thấy ông ta, trên mặt hoàn toàn hiện ra vẻ không vui.
Tới lúc người đàn ông trung niên đó tới gần, Lưu Bình An mới thấy người này thoạt nhìn khá quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi. Đặc biệt là khí chất trên người ông ấy, rất quen thuộc, cậu như đã có tên của người kia ngay chóp lưỡi.
“Tướng quân Brian, xin chào.” Người nọ đưa tay về phía Brian, người sau chỉ liếc nhìn cái tay kia. Như cố ý muốn làm cho đối phương khó chịu, Brian cũng không có ý bắt tay, khiến cho người nọ cứ đứng cứng ngắc ở đó.
Nhưng đối phương hình như cũng không thèm để ý, chủ động vươn tay cầm bàn tay rủ xuống bên người Brian kia. Brian nhíu mày, không dấu vết đẩy tay đối phương ra.
“Lễ truy điệu của lính quèn thế này cũng có thể để ông đại giá quang lâm, thật khiến người ta kinh ngạc vạn phần nhỉ, Nghị viên Elvis.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lưu Bình An mém nữa đã vuột miệng kêu. Ông chú trước mặt này chính là ba của Aslan.
“Ôi, cậu đừng hiểu lầm. Lần này, tôi đến đây với thân phận tư nhân.” Ông Elvis có chút xấu hổ, cười nói: “Tôi và cậu nhóc kia có chút quen biết, nên mới tới tiễn đưa cậu ấy một chút.”
“Ha? Không ngờ Nghị viên đại nhân còn có thể có quan hệ với một nhân vật nhỏ như vậy của chúng tôi đấy.”
Trong lời nói của Brian đầy gai nhọn, thế nhưng gừng càng già càng cay, đối phương cũng không tức giận, ngược lại lại tỏ vẻ có chút hoài niệm.
“Trước khi tôi là nghị viên thì cũng chỉ là một tên thương nhân mà thôi. Tên nhóc đó còn đấm tôi một cú đấy. Ha ha, đã là quá khứ hết rồi.”
Đôi mắt xanh biếc hiện lên một chút ưu thương, lông mày giãn ra, khóe miệng cong lên khiến cả người ông lộ ra một bộ dạng thân thiết, “Không thể ngờ tên nhóc lưu manh năm đó đã trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi.”
Ông xoay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng lập tức biến mất, đổi thành một gương mặt nghiêm túc, đôi mắt màu xanh biếc trở nên vô cùng ác liệt, “Brian, lần này tôi với tư cách tư nhân tới tham gia lễ truy điệu, cũng dùng danh nghĩa tư nhân tới khuyên cậu một câu, đàn ông con trai có việc nên làm và không nên làm, nhưng phải co được dãn được.”
“Lập trường của cậu quá mập mờ, cho nên mới không để ý gây thù hằn. Cậu còn bao nhiêu thuộc hạ để mất đây? Cậu muốn hy sinh vô nghĩa bao nhiêu mạng sống nữa đây?”
Ông vỗ vỗ vai Brian, “Cậu là người thông minh, tự ngẫm lại lời tôi đi.”
Nhìn bóng lưng người nọ dần dần biến mất trong màn mưa, Brian nắm chặt nắm đấm, cuối cùng hô to về phía người nọ, “Ngài Elvis.”
Lúc người nọ quay người lại, Brian tiếp tục nói: “Cảm ơn đã giúp xử lý chuyện điều trị của anh em chúng tôi, nhưng, tôi không thể đồng ý với lời nói của ông được.”
Người nọ cong khóe miệng, phất phất tay với anh, sau đó quay người rời đi.
“Người kia là..”
“Là thủ lĩnh của đảng Tự Do, một lão hồ ly gian xảo.”
Nghe thấy đánh giá đó của Brian, Lưu Bình An không khỏi cảm thấy thú vị, nhớ tới lúc trước Smith cũng từng nói Aslan là hồ ly nhỏ.
“Vì sao nhà Elvis đều là hồ ly hết vậy?”
Brian nắm tay thiếu niên đi ra khỏi ngôi mộ, “Ai cũng biết nhà Elvis là một ổ hồ ly. Dù sao đi nữa, nếu so với một gia tộc nào đó, anh thích mấy tên khốn khôn lỏi nhưng không bỉ ổi này hơn.”
Lưu Bình An muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng lúc này lại có hai giọng nói vang lên từ phía sau khiến họ ngừng lại.
“Ôi, sếp à, dám hẹn hò bé yêu ở một nơi thế này, anh thật không tử tế chút nào.” Hai người đã xuất hiện trong bệnh viện đuổi theo phía sau. Hai người này còn đang băng bó, lại mặc quân trang nặng nề.
“Khó khăn lắm mới thoát được bệnh viện gò bó, chúng ta đi uống rượu đi.”
“Mấy người đang bị thương đó.”
“Biết là không theo kịp năng lực hồi phục mạnh mẽ của tên quái vật nhà anh. Nhưng không biết hôm qua tên khốn nào còn mời chúng tôi uống rượu nhỉ.” Phó tướng dùng khuỷu tay huých Brian.
“Toàn bộ chúng ta đi nhậu rồi ăn gì đó ngon ngon đi, tôi biết một quán rất được.” Anh ta tập trung ánh mắt lên người thiếu niên, “Bé yêu cũng tới luôn đi. Chúng tôi sẽ kể hết mấy chuyện xấu xa của Brian cho bé nghe nha.”
“Mấy người!