Lưu Bình An giơ súng lên còn chưa kịp bóp cò, một tiếng súng đã vang lên, thiếu nữ thét chói tai, mọi người kinh hô. Mặt đất lưu lại một bãi máu tươi, mọi người vẫn kinh hồn chưa định, mà binh lính bị trúng đạn đã tê liệt ngã xuống đất.
Thanh niên tóc bạch kim như mị ảnh không biết từ chỗ nào chạy ra, nâng súng che trước người Aslan.
Bị khí thế sắc bén như đao của thanh niên tóc bạch kim ép tới mức không ngừng lui về phía sau, Benjamin lập tức mệnh lệnh cho cấp dưới của mình, “Đào phạm chống lại lệnh bắt, tử hình ngay tại chỗ. Đồng phạm cũng đồng tội.”
Bọn lính đem họng súng nhắm ngay Gavin, không khí căng thẳng giống như tên đã lên cung, tất cả mọi người ở đây không khỏi ngừng hô hấp.
“Dừng tay!”
Một thanh âm thuần hậu vang dội, giống như sư tử hống, xé rách không khí căng thẳng này. Nam tử cao lớn mặc quân phục màu lam đậm đi vào phòng. Cặp mắt thâm thúy làm người khác nghĩ đến biển xanh vô bờ bến, chợt lóe lên tia lửa sáng ngời, dáng người anh tuấn như ngọn núi cao sừng sững trên đại địa.
Trên người hắn tựa hồ có một loại khí thế to lớn, làm người ta nghiêm nghị kính nể. Mọi người không tự giác nhường đường cho hắn.
Benjamin nhìn thấy người nọ lập tức tiến lên kính một quân lễ, “Nguyên soái.”
Brian tựa hồ không chú ý hắn, mà đem tầm mắt dừng trên người thanh niên tóc đen đang ôm thiếu nữ. Trong nháy mắt trong con ngươi thâm u kia nổi lên ôn nhu, biểu tình nghiêm túc cư nhiên có điểm trở nên mềm mại.
Lưu Bình An nhìn hắn đến rõ ràng chấn động, nghĩ rằng: Hắn sao lại ở đây?
Brian gật đầu với Lưu Bình An, sau đó quay đầu dùng ánh mắt lợi hại chỉ hướng Benjamin, “Benjamin Andrew Liệt trung tướng.”
“Có!”
“Ngươi ở trong này làm cái gì?”
Benjamin biết quan hệ của Brian và Lưu Bình An, cũng biết quan hệ không đơn giản của Brian cùng nhà Elvis, thế nhưng cho dù hắn là nguyên soái cũng không có quyền ngăn cản bọn họ tróc nã phạm nhân.
“Tróc nã phạm nhân quân sự.”
“Vậy mấy họng súng đó là chuyện gì?”
“Bởi vì phạm nhân chống lại lệnh bắt, cho nên quyết định tử hình ngay tại chỗ.” Sau đó Benjamin còn chuyển ra điều lệ quân pháp. “Nguyên soái, ta có quyền cũng có trách nhiệm làm như vậy.”
“Thực đáng tiếc, hiện tại ngươi không có quyền lợi này.”
Đại khái đoán được tình huống không ổn, Benjamin sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Nguyên soái......”
Brian làm thủ thế, nhóm binh lính luôn canh giữ bên ngoài tràn vào đem súng và phù hiệu của Benjamin thu đi. Sau đó đeo còng tay cho hắn, áp giải hắn ra khỏi phòng bệnh.
“Chờ một chút! Nguyên soái, ngươi không thể lạm dụng tư quyền như vậy...... Ta muốn hướng toà án quân sự chống án!”
Brian cười lạnh, “Thực đáng tiếc, hiện tại toà án đang đợi ngươi đứng lên đài bị cáo. Chúng ta có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, ngươi mấy năm nay luôn luôn làm việc cho địch nhân. Không chỉ tiết lộ cơ mật Tướng quân bộ cho nhền nhện biến chủng, còn phối hợp với nhền nhện ám sát không ít tướng lãnh.”
Benjamin sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng vẫn cứng rắn khẳng định mình là oan uổng. Nhưng lúc một nam tử đi đến bên người Brian, sắc mặt hắn tái xanh, lập tức ngậm miệng.
Người nọ là An Nam Andrew Liệt, Benjamin chửi ầm lên. Nhưng An Nam chỉ dùng biểu tình lạnh lùng nhìn chú của mình.
“Thực xin lỗi, chú. Ta tuy rằng cũng họ An Đức Lỗ Liệt, thế nhưng, ta là nhân loại. Chán ghét nhất chính là loại gia hỏa giống như ngươi, đem linh hồn bán cho lũ nhền nhện.”
Benjamin rốt cuộc đình chỉ tiếng mắng, đột nhiên cúi đầu xuống cười lạnh, “Ha ha......”
“Các ngươi cứ việc đắc ý đi. Rất nhanh nơi này hết thảy đều sẽ hóa thành tro bụi, ai cũng trốn không thoát đâu!” Hắn ngẩng đầu lên điên cuồng cười to, An Nam mày cũng không thèm cau một chút, dùng lực gõ trán hắn, sau đó dẫn đầu binh lính áp giải hắn khỏi phòng bệnh.
Nhưng trong hành lang lại vẫn quanh quẩn tiếng hắn cười cùng với câu kia ‘Các ngươi ai cũng trốn không thoát đâu’.
Đại bộ phận mọi người đứng bên ngoài đều tưởng rằng mình đang trong một hồi mộng mị kinh tâm động phách. Khi bọn hắn tỉnh ngộ lại, muốn vọt vào trong phòng phỏng vấn, rất đông binh lính xông lại đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài.
Trong phòng trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh vô thanh. Brian đi đến trước mặt Lưu Bình An, vươn tay ra với hắn.
“Tiểu An......”
Thanh niên cư nhiên theo bản năng né tránh bàn tay kia, khiến Brian khẽ nhíu mày.
“Tiểu An, ngươi còn chưa chịu tha thứ cho ta sao?” Nam tử tại trước mặt Lưu Bình An quỳ một gối xuống.
“Ngu ngốc! Ngươi đang làm cái gì nha?” Tuy rằng đối phương là ong đực của mình, thế nhưng cũng là nguyên soái a. Hắn như thế nào có thể để đối phương quỳ gối trước mặt mình? Vội vàng buông Agnes ra, tay nắm quần áo Brian kéo lên.
“Mau đứng lên!”
“Ngươi đồng ý tha thứ ta?” Mắt đối phương nổi lên một trận vui sướng.
“Ta vì cái gì phải tha thứ ngươi? Đứa ngốc!” Nhìn con ngươi đối phương lại lần nữa ảm đạm, Lưu Bình An nhỏ giọng nói: “Ngươi vốn không có làm sai chuyện gì......”
“Ngươi không giận ta sao? Tốt quá.” Không đợi Lưu Bình An đáp lại, nam tử mở miệng cười thật là tươi, một phen ôm đối phương.
“Ngu ngốc! Mau buông tay ra! Agnes còn đang ở bên cạnh......”
Sau đó Gavin cũng muốn gia nhập, hướng bọn họ đánh tới, sau đó Smith phát cáu, hiện trường càng thêm hỗn loạn. Náo loạn trong chốc lát, Lưu Bình An phải nổi xung lên, bọn họ mới chịu buông ra.
Aslan vẫn duy trì mỉm cười, nhưng con ngươi nhìn chăm chú Brian lại mang theo điểm trào phúng, “Đại thúc, ngươi tới chậm.”
“A, là ngươi quá xao động, tiểu quỷ.” Brian khoanh tay, khóe miệng cong lên, trong giọng nói rất có điểm cảm giác trưởng bối giáo huấn hậu sinh.
Lưu Bình An khó hiểu nhìn bọn họ, “Các ngươi đang nói cái gì nha?” Đầu óc lập tức chợt lóe một ý niệm, chẳng lẽ bọn họ đã sớm vạch kế hoạch cả rồi?
“Các ngươi là lúc nào......”
Tiếng chưa dứt, điện thoại Brian đột nhiên vang lên. Sau khi hắn nghe điện thoại, biểu tình nháy mắt trở nên nghiêm túc. Khép lại di động, ngẩng đầu nhìn Aslan. Người sau đầy mặt biểu tình sáng tỏ, “Bọn họ đến đây sao?”
Brian trầm mặc gật nhẹ đầu, xoay người đi ra phòng bệnh. Lưu Bình An không rõ ràng cho lắm, nhưng trực giác nói cho hắn biết tuyệt đối có sự tình trọng đại phát sinh.
“Đến tột cùng phát sinh chuyện gì vậy?”
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng mọi người kinh hô, có người lớn tiếng nói: “Trời ơi, nhền nhện biến chủng phát động tổng công kích.”
Lưu Bình An lập tức mở TV trong phòng, chỉ thấy tất cả các kênh đều đang chiếu cùng một tin tức: Cách thủ đô hơn một trăm km, mặt biển đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhền nhện biến chủng. Nước biển màu đen biến thành một mảnh đen đỏ đan xen.
Mà tại hoang mạc phương Bắc cũng vọt tới quân đoàn nhền nhện rất đông. Số lượng kia tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu. Chúng nó lấy tốc độ không tưởng được nhanh chóng thẳng tiến hướng tới thủ đô.
Truyền thông cơ hồ đều đánh ra tiêu đề ‘Nhền nhện phát động tổng công kích’ ‘Tận thế nhân loại’ vân vân. Nhưng có kênh radio vẫn phát sự tình đã phát sinh trong bệnh viện trực thuộc Quân bộ.
Mà tại hoang mạc phương Bắc, phía trước quân đoàn nhền nhện, đột nhiên xuất hiện một cơ giáp giống như cự thú. Cuồng sư, đó là cơ giáp của Fitzgerald.
Lưu Bình An đứng bật dậy, xoay người hướng bên ngoài đi. Smith một phen giữ chặt hắn, “Tiểu An, ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi tiền tuyến.”
“Rất nguy hiểm đó. Ngươi là ong chúa, chúng ta hiện tại chỉ có một mình ngươi là ong chúa. Hơn nữa, Agnes vừa mới......”
“Cho nên ta càng phải đi.” Lưu Bình An vặn bung tay Smith ra, “Ta là quân nhân, ta muốn bảo hộ người quan trọng nhất của mình.” Hắn quay đầu nhìn về phía muội muội, “Agnes, ca ca tuyệt đối sẽ không để đám quái vật này thương tổn ngươi.”
Con ngươi màu lam nhạt trong veo của Agnes Ni Ti nhìn chăm chú vào Lưu Bình An, sau đó dùng lực gật đầu. “Ca ca, ta sẽ chờ ngươi trở về.”
“Smith, Agnes Ni Ti liền giao cho ngươi. Giúp ta chiếu cố nàng thật tốt, nhờ ngươi.”
“Không cần nhờ ta cũng sẽ làm như vậy.” Smith biết không thể ngăn cản thanh niên, hắn vốn thuộc về chiến trường. Hắn chuyển hướng Aslan, “Uy, ngươi vẫn là ong đực đi? Phải bảo vệ ong chúa của mình cho tốt đó, biết không?”
“Đương nhiên, nhạc phụ đại nhân. Ngươi an tâm thoải mái giao hắn cho ta đi.”
Smith và Lưu Bình An đồng thời xù lông, người này thật sự là giành giật từng giây nhằm chiếm tiện nghi nha. Không đợi bọn họ kịp mắng, Aslan đã lôi Lưu Bình An bước ra khỏi phòng. Gavin lập tức theo phía sau bọn họ.
Các phóng viên bị cách ly mấy chục mét khỏi cửa lớn bệnh viện. Bọn họ vừa đi ra cổng, một trận cuồng phong thổi tới, trên trời xuất hiện một phi cơ quân dụng loại nhỏ. Phi cơ lên xuống vuông góc đáp xuống trước mặt bọn họ, Hassan từ cabin nhảy ra.
“Aslan đại nhân!” Hắn kích động đến rơi nước mắt.
“Tuy rằng ta cũng rất muốn ôn lại chuyện cũ với ngươi. Bất quá, tình thế hiện tại không cho phép. Chúng ta lập tức xuất phát đi.” Aslan vỗ vỗ bờ vai của hắn, người sau dùng lực gật đầu.
Aslan nhảy lên phi cơ, vươn tay với Lưu Bình An. Ngay lúc Lưu Bình An nắm lấy cánh tay kia, hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng ca. Agnes Ni Ti được Smith nâng, đứng ở cửa lớn bệnh viện cất tiếng hát.
[suil, suil, suil a ruin......]
[suil go sochair agus suil go ciúin ]
Thiếu nữ không thể biểu đạt tình cảm tràn đầy trong ngực mình, chỉ có thể thông qua tiếng ca của nàng truyền đạt ra. Mỗi lần Lưu Bình An lên chiến trường, nàng đều hy vọng mình có thể tự mình đưa hắn đi. Thế nhưng bởi vì nguyên nhân thân thể, mà nguyện vọng này không thể thực hiện.
Thế nhưng hiện tại nàng có thể làm được. Nàng hát ca không chỉ vì riêng ca ca của mình, cũng là vì đưa tiễn các chiến sĩ bảo vệ gia viên.
Các chiến sĩ nha, chúc các ngươi khải hoàn trở về!
Tác giả có lời muốn nói: đếm ngược thời gian kết thúc......