NOTE NHỎ:
Hị hị, mình biết bây giờ mình nên chăm lo cho bên NCV, nhưng mình đã lỡ hứa với bạn là sẽ viết ngoại truyện cho bạn Lance nữa nên phải giữ lời. Bạn gì đó ơi, sr để bạn chờ lâu TvT (Giờ chả biết bạn ấy còn theo dõi nhà mình nữa không TvT)
+Đây là fanfic của mình, đồng nghĩa với không phải do tác giả viết, mà là do mình viết
+Tính cách của nhân vật sẽ được viết theo cảm nhận của mình, có khả năng sẽ OOC theo các bạn, nên không yêu xin đừng nói lời cay đắng
+Cuối cùng, chúc mọi người đọc vui vẻ
—–
.
“Cảm giác đút vào có thích lắm không?” Lưu Bình Ăn đang ăn đột nhiên phụt ra một câu như thế, cái miệng đang nhai cơm đồng loạt dừng lại. “Tôi muốn thử quá đi mất.” câu nữa được phun ra, cặp mắt không dám nhìn bậy chỉ dám nhìn chăm chú vô bát cơm. “Vậy quyết định thế đi, tối nay tới tôi nằm trên nhá.” Lưu Bình An hớn hở nói, kẻ vừa nhìn say đắm bát cơm kia vừa đồng loạt nghĩ thầm “Chết chắc rồi!!!!”
—
.
Không từ chối là vì sợ Tiểu An nói mình không yêu cậu ấy. Cả đám đều tự an ủi chắc Tiểu An nói chơi thôi, không có gì phải sợ hãi đâu. Tối đó tim của cả đám như rớt ra ngoài khi nhìn Tiểu An vừa say sưa xem GV vừa ghi chú ngay trong phòng khách. Lưu Bình An cười nói: “Lần đầu tôi nằm trên nên phải học tập kỹ thuật cho thật tốt mới được.” Cả đám nhìn quả dưa leo đang ra vào trên màn hình mà thấy mông mình đau đau. “Tiểu An, cậu/em đang học cái khỉ gì thế???!!!” Đám ong đực khóc thầm không ra nước mắt.
—
.
h. Giờ tử của người đã tới. Lưu Bình An đã tắt tivi ra xe lấy cái gì đó. Lúc người nhìn thấy đống đồ chơi trong cái hộp Lưu Bình An cầm trên tay, mặt người nào người nấy đã trắng bệch như tờ giấy. Tới lúc Lưu Bình An quăng thêm một câu: “Smith bảo người chưa quen nên phải dùng mấy cái này cho quen dần.” thì lý trí đồng loạt tắt ngúm.
“Tiểu An, anh thề anh không cố ý làm vỡ cái ly em thích nhất đâu. Tại xà bông trơn quá nên anh lỡ tay, anh thề đó. Nên em…”
“Thật tình là bữa đó tớ không để ý nên giặt cái áo trắng của cậu với đồ đen. Nhưng mà… nhưng mà áo trắng đen nhìn cũng đẹp lắm mà. Đâu có sao đâu. Xin cậu….”
“Tiểu An, bữa thật tình là tôi lỡ tay cho nhiều tiêu trong canh chứ không phải tôi cố tình bỏ nhiều để canh em không để ý chụp hình đâu. Em phải tin tôi. Em…”
“Tiểu An, tôi sẽ không trốn việc để Connor gọi điện mắng vốn nữa. Tôi hứa. Cậu…”
“Tiểu An, chậu hoa đó bể rồi thì thôi. Ta sẽ mua chậu khác cho em mà. Thế nên em…”
“…ĐỪNG NẰM TRÊN MÀ!!!” Cả đám ong đực chưa đánh đã khai, nắm chặt tay Lưu Bình An, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương xin Lưu Bình An từ bỏ cái ý nghĩ vô nhân đạo đó đi.
Sau đó?
Sau đó chỉ thấy Lưu Bình An nhẹ nhàng cười một cái. Nụ cuời đẹp thế lại khiến nhóm ong đực nổi cả da gà.
Đêm hẵng còn dài lắm.
—
.
“Lance, ý kiến của cậu tuyệt lắm. Nhờ cậu tôi mới được tiếp tục chơi game thâu đêm. Hahaha.” Lưu Bình An cười hà hà nói qua máy truyền tin.
Bên đầu kia, Lance chỉ nhìn cái tên ong chúa ham game kia một cách khinh bỉ. Thưở đời nay có ong chúa nào không có chí tiến thủ như kẻ này không. Vừa được đám ong đực kia hứa cho chơi game thỏa thích là bỏ ngay ý định lấy uy rồi. Thậm chí cậu ta còn quên béng luôn mấy tội lỗi kia nữa.
Bởi vậy đừng trách tại sao cứ bị đám ong đực kia ăn hiếp.
—
.
Có hôm đám ong đực muốn xem Tiểu An ghen một lần. Thế là trong lúc xem tivi cả đám giả vờ đồng loạt khen một nữ diễn viên trên màn hình có một thân hình thật quyến rũ. Lưu Bình An nhìn nhìn cô gái đó rồi bảo: “Ừm, ngực cũng lớn nữa.” Vừa dứt lời, cả đám ong đực lập tức tắt tivi rồi kéo cậu thẳng lên phòng. Miệng người nào cũng lẩm bẩm “Hừ. Ngực lớn thì có gì hay chứ. của ông đây còn lớn thế mà chẳng thèm khen một lần.”
Tối hôm đó, cả nhà Lưu Bình An lại mãnh liệt thâu đêm trong mùi dấm chua nồng nặc.
—
.
Thật ra không chỉ đám ong đực của Lưu Bình An rảnh rỗi muốn xem ghen tuông, bên phía Đế Quốc cũng không ngoại lệ. Đám ong đực bên Đế Quốc vừa khen cô người mẫu trên tivi một tiếng đã thấy không khí bỗng chốc lạnh đi trông thấy. Liếc qua thì thấy Lance nhoẻn miệng cười cười: “À, hóa ra mấy người thích ngực bự thế sao.”
Sáng hôm sau, mấy người cấp dưới kinh ngạc nhìn bộ ngực căng phồng như nhét hai trái dưa hấu của đám ong đực. Kì lạ là mặt ai cũng tươi rói rạng ngời, đầy sức sống.
Đúng là yêu đến điên rồi.
—
.
Lance bị bệnh. Tuy chỉ là cảm xoàng nhưng cậu ta lại dọa bác sĩ phải báo với đám ong đực cậu ta bệnh thật nặng. Đám ong đực nghe thế lo lắm, bỏ hết việc ở bên Lance cả ngày. Lance vô cùng vui sướng sai cả đám chạy tới chạy lui, hành hạ không ngớt tay, đến nỗi ai cũng sợ Lance hết bệnh là tới lượt đám ong đực ngã bệnh mất.
Tối hôm đó Lance đã uống thuốc ăn uống no say rồi ngủ say trên giường, đâu biết được có người ngồi cạnh bên giường vuốt tóc, nhìn cậu đầy yêu thương.
“Ngốc ạ. Dù em không bệnh nặng chúng tôi vẫn sẽ ở bên em mà. Ra vẻ làm gì không biết nữa.” Pearl nói. Lance bệnh quá hồ đồ quên béng đi năng lực của chính ong đực của mình. Cái âm mưu nho nhỏ của cậu đã bị đám ong đực biết ngay từ lúc đầu rồi.
Nói xong đám ong đực lặng lẽ ghi nhớ những hành hạ của người nào đó vào trong lòng, chờ ngày tính sổ.
—
.
Khác với Lance, Lưu Bình An lại là kẻ cậy mạnh. Thế nên lúc đám ong đực phát hiện ra cậu không ổn thì nhiệt độ cái trán của cậu đã có thể chiên trứng luôn được rồi. Đám ong đực hốt hoảng kêu mẹ vợ tới xem bệnh, mém chút nữa bị mẹ vợ lột da sống vì không chăm sóc cho Lưu Bình An đàng hoàng. Lúc đám ong đực bảo Lưu Bình An lần sau phải báo cho họ nếu thân thể không khỏe thì cậu lại trả lời: “Tại sao phải báo? Báo rồi cũng có thay đổi được gì đâu. Chỉ thêm người lo lắng mà thôi.”
Sau đó, đám ong đực cắt cử một người đi theo đằng sau để chăm Lưu Bình An mọi lúc mọi nơi. Kế hoạch nghe có vẻ tốt nhưng ngoại trừ Garvin có khả năng xuất quỷ nhập thần ra thì những người còn lại cứ y như cái đuôi của cậu, hơn thế ai cũng mặc nguyên bộ đồ bó màu đen như ăn trộm, thật mất mặt muốn chết. Báo hại cậu chả dám nhận mình quen mấy người này với bất kì ai.
Sau lần nhà trường phải gọi cảnh sát vì nghi ngờ có kẻ gian đột nhập thì Lưu Bình An đành thở dài thề thốt sau này có bệnh thì sẽ báo. Lúc đó cái đuôi biến thái sau lưng của Lưu Bình An mới biến mất.
—
.
Một lần cãi nhau với đám ong đực, Lance giận dữ bỏ ra ngoài không nói lời nào. Một lúc lâu sau, cửa lại mở, đám ong đực thấy một mái tóc mềm mại màu xanh da trời lấp ló rồi lại nghe người nào đó tức tối nói: “Quán cà phê XXX. tiếng sau. Mấy người dám không tới đón thử xem.” Nói xong, cửa lại đóng sầm lại lần nữa.
Thế là tiếng sau lại thấy người thanh niên vội vã chạy tới quán cà phê để đón con mèo quý tộc nào đó về.
—
.
“Mẹ kiếp. Ông đây lúc trước bị lú lẫn rồi mới về ở chung nhà với mấy người!” Lưu Bình An giận dữ hét lên rồi bỏ chạy ra khỏi nhà.
Sáng hôm sau, Lưu Bình An ngồi trên ghế sô pha nhà Smith hối hận không thôi. Cãi nhau thì cãi đi, mình còn giận dữ chạy về nhà “mẹ đẻ” thế này thật là mất mặt quá. Thậm chí giờ mình còn chẳng nhớ là cãi vụ gì nữa. Lưu Bình An muốn về nhà nhưng ngại mặt mũi chẳng dám về.
Đang lúc cậu không biết phải làm sao thì nghe có tiếng chuông cửa. Vừa mở cửa cậu đã nghe một giọng nói trong trẻo quen thuộc: “Chào cậu, chúng tôi là công ty bán thuốc lú, tới đây đưa cậu về nhà để bán thuốc lú cả đời cho cậu.”
.
Lance và Lưu Bình An có tửu lượng rất tốt vì thế nên rất chủ quan. Có một dịp hai người lâu ngày mới gặp nhau nên lôi nhau ra quán rượu uống một chầu tâm sự cho đã. Hai người vừa uống vừa nói rất vui vẻ. Trong lúc hứng chí và chủ quan rằng mình không thể nào say, hai người trộn đủ loại rượu vào uống để thử sức mình. Hậu quả là cả hai bắt đầu ngà ngà say, cuộc nói chuyện của hai người dần dần nghe qua có vẻ vô nghĩa, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy nó…. chẳng có nghĩa gì sất.
Sau đây là một đoạn nói chuyện của hai người được một nhân chứng tường thuật lại.
Con ma men nghiện game nào đó nói: “Anh nói chú nghe, mấy cái game bắn súng dạo này tệ hại quá. Chả có cái nào chơi được. Có một chủ đề bắn nhau, bắn zombie, bắn ma mà làm hoài. Anh thật quá thất vọng.”
Ma men quý tộc tiếp lời: “Khi vũ trụ này được hình thành thì cũng là lúc sự sống này hình thành. Ngươi có thấy chuyện này thật kì diệu không?”
“Dạo này anh chơi game càng ngày càng tiến bộ, kỹ thuật càng ngày càng tốt. Mai mốt anh đi thi giành giải nhất lúc đó chú ganh tỵ không kịp đâu.”
“Ngươi có thấy cuộc đời này không công bằng không? Rắn thì không có lông trong khi chim thì có cả đống lông. Con người chúng ta thì không có cả lông lẫn cánh! Tại sao chúng ta lại không có CHIM!!”(Con người nào đó say quá định nói “Sao chúng ta không có cánh như chim” lại nuốt luôn cả ba chữ quan trọng nhất)
“Hừ hừ, rồi anh đây sẽ xưng danh thiên hạ, thôn tính võ lâm. A ha ha ha ha ha” (Hoàn toàn lạc đề)
“Cuộc đời này là chuỗi bất công. Cả lông cả chim đều chẳng có.. Hu hu hu hu” (Hoàn toàn chẳng biết tại sao lại khóc)
Hai con ma men này cứ thế chè chén tới nửa đêm. Tới khi đám ong đực tới lôi về nhà thì một tên đã sẵn sàng lên đường thôn tính trái đất, cười ha hả hứng chí không dứt; một tên thì khóc nước mắt nước mũi ròng ròng vì cõi đời bất công chết dẫm này.
—
.
Một hôm Lance muốn Lưu Bình An cùng nhau giả gái để đi ăn món tráng miệng trứ danh ở Đế Quốc. Lý do là vì quán kem đó chỉ toàn con gái, một mình Lance, thân là con trai, đi vào rất mất mặt, nên phải giả gái để tới ăn. Nhưng giả gái một mình rất xấu hổ, nên Lance cần có người đi cùng. Lưu Bình An hỏi sao không nhờ cấp dưới mua đem về thì cái tên quý tộc đầy sĩ diện nào đó bảo không muốn mất mặt mũi.
Thật ra thì giả gái với Lưu Bình An cũng chẳng có gì là to tát hay nhục nhã cả. Chỉ là cậu sợ bị đám ong đực kia trông thấy rồi vô tình tạo ra thêm một cái sở thích quái dị cho họ mà thôi. Đang lúc Lưu Bình An đang lưỡng lự, Lance đưa hình món kem tráng miệng đó qua cho Lưu Bình An xem. Vừa xem xong, Lưu Bình An vội vã đứng lên thay quần áo với tốc độ ánh sáng.
—
.
Hai tên ong chúa hám đồ ngọt cuối cùng cũng tới quán gọi món kem trứ danh đó. Đang ngồi nhâm nhi thưởng thức mỹ vị thì thấy một nhóm người quen thuộc đi vào quán.
Đúng như mọi người nghĩ, đó là nhóm ong đực của cả hai. Nhóm ong đực bên Đế Quốc muốn đi mua kem cho vị nữ vương bệ hạ nhà mình, vì hôm đó họ thấy người nào đó cứ dừng trước cửa quán này nhìn hình ly kem đó bằng một ánh mắt rất nồng cháy. Qua cái miệng quảng cáo của Pearl, nhóm ong đực bên Liên Minh ngay lập tức nhận ra ong chúa nhà mình chắc chắn sẽ rất thích món này nên cũng đi vào mua đem về.
Còn vì sao lại đi nguyên một đám vào mà không cử một người đi thôi? Ngoài chuyện sợ mất mặt ra thì còn lý do gì khác chứ?
—
.
Hai ong chúa vừa thấy nguyên nhóm người này lập tức đổ mồ hôi hột, lo sợ bị phát hiện. Lance thì thầm với Lưu Bình An, “Đừng lo, bộ quần áo này dùng nguyên liệu đặc biệt nên họ không thể nào ngửi được mùi của chúng ta đâu. Hơn nữa, chúng ta còn trang điểm nữa mà. Không thể nào nhận ra đâu.”
Lưu Bình An nhìn người nào đó đang an ủi người khác mà trán lại đổ mồ hôi như mưa, lòng thầm nghĩ: “Tin không nổi”.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Vô tình có một cơn gió thổi tiền trên tay của Randolph tới ngay bàn hai người. Khi Randolph tới gần lượm tờ tiền, vừa ngước mặt lên nhìn, thì thấy một người con gái đang ngồi ăn kem, còn một người đang úp nguyên cái mặt mình vào ly kem. Lòng Randolph thầm nghĩ, “Đúng là kem trứ danh. Cả con gái cũng không chịu nổi, phải úp cả mặt vào kem thế này.” Hơn nữa, không hiểu sao anh thấy cô gái này nhìn quen quen.
Lưu Bình An ngồi kế bên nhìn vị ong chúa quý tộc thường ngày luôn đạo mạo, giờ chỉ vì mặt mũi mà úp nguyên cái mặt vào ly kem bằng tốc độ ánh sáng rồi nằm luôn không ngồi dậy nữa đầy khinh bỉ. Thật sự là chẳng có tiền đồ gì mà. Người ta chỉ tới gần lượm tiền thôi, có cần phải hốt hoảng thế không.
Đúng lúc đó, Aslan lại gần Randolph hỏi: “Sao thế?” Lúc anh nhìn lên bàn thì thấy cả hai người con gái trên bàn đều đang úp mặt vào ly kem. Aslan nghĩ thầm trong lòng “Cách người Đế Quốc ăn kem lạ nhỉ.”
—
.
Hai ong chúa chịu đựng nín thở trong sự ngọt ngào của kem, chờ mãi đám ong đực chết tiệt đó mới đi khỏi. Đám ong đực vừa đi, cả hai người ngay lập tức đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa rửa mặt xong đi ra quầy tính tiền thì mắt hai người ngoài ý muốn chạm ánh mắt của người nào đó.
Nhóm ong đực lúc nãy vào chỉ đặt hàng, bây giờ quay lại lấy hàng thì đột nhiên nhìn thấy ong chúa của mình mặc đồ nữ đứng trước mặt. Cả đám sau giây đầu ngỡ ngàng tự hỏi “Chuyện gì đây?”, thì giây sau đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Đảm bảo là Lance vì mặt mũi nên không dám vào quán đầy con gái này gọi kem ăn nên kéo Lưu Bình An theo chết chung đây mà. Riêng Randolph và Aslan nhìn bộ đồ của hai ong chúa mình liền đoán được hai cô gái úp mặt vô kem kia là ai, không nhịn được cười ra tiếng.
Tối hôm đó, nhóm ong đực Liên Minh phát hiện ra một sở thích quái dị mới, hành Lưu Bình An chết đi sống lại. Lưu Bình An chỉ biết nghiến răng nghiến lợi ghi sổ cái tên ong chúa cao ngạo kia, chờ ngày báo thù.
Còn bên Đế Quốc, đám ong đực sau khi thề thốt rằng sẽ không hé môi nửa lời nhắc về chuyện này nữa, thì lại có thêm nhiệm vụ sau này hằng ngày phải đi mua một phần kem cho ong chúa của mình. Nhưng nói gì thì nói, hình ảnh Lance mặc đồ nữ sẽ mãi mãi không thể xóa nhòa trong tâm trí của nhóm ong đực được. “Chắc phải tìm thời cơ để Lance mặc một lần nữa mới được, nhưng lần này chỉ có mình mình được xem thôi.” Trong lòng nhóm ong đực lại nhen nhóm một ngọn lửa không tên nào đó.
Dồi, vậy là coi như mình đã trả nợ xong ~~~ Cũng đã thỏa nguyện mình rồi. Đáng ra là lần này định viết ngược một chút, nhưng chẳng biết sao lại viết thành hường phấn khùng khùng thế này =)))) Mọi người thông cảm vậy, dạo này đang thích khùng khùng thế này =)))