Thời gian cùng từng đợt mồ hôi của đám tân sinh dưới sự luyện tập nghiêm khắc trôi qua rất nhanh, đợt huấn luyện trụ cột cũng bước vào tuần thứ ba. Tuần này đám tân sinh sẽ phải đối mặt với một đợt huấn luyện càng khó khăn gian khổ hơn, hoàn toàn khác với hai tuần thao luyện đội ngũ và huấn luyện thể năng trước đó. Lần này là nội dung chính của đợt huấn luyện trụ cột, được xưng là “huấn luyện dã thú doanh”.
Mỗi một trường quân giáo đều có “huấn luyện dã thú doanh” riêng dựa vào đặc tính của từng trường. Mà trong số đó, “huấn luyện dã thú doanh” của Aliya nổi tiếng là nghiêm khắc.
Có học viên tốt nghiệp nói: Chỉ cần có thể thông qua “huấn luyện dã thú doanh”, con đường sau này sẽ đặc biệt dễ đi.
Có học viên khác lại nói: Nơi đó quả thực là địa ngục, huấn luyện ba năm học so với nó chỉ bằng một bữa ăn sáng.
Nhưng bất luận là mọi người đánh giá như thế nào, “huấn luyện dã thú doanh” là đợt huấn luyện mà mỗi một vị quan quân tốt nghiệp quân giáo đều phải thông qua. Mọi người mặc đồ ngụy trang, sống trong doanh trướng, ở trong rừng núi hoặc các loại sân huấn luyện đầy chướng ngại tiến hành hành quân dã chiến.
Lấy tiểu đội làm đơn vị phân chia nước, thức ăn, doanh trướng, các loại trang bị hành quân. Đợt hành quân này mỗi học viên đều được phát súng ống đạn dược, tất nhiên không phải là súng đạn thật, bị bắn trúng chỉ bị dính nước sơn đỏ. Về phần phân chia mọi thứ cho mọi người trong đội sẽ do đội trưởng lo liệu.
Nhìn thoáng qua thì chỉ là phân chia đơn giản nhưng thực chất đó lại là yếu tố quan trọng ảnh hưởng tới việc hoàn thành chuyến hành quân. Nếu bố trí không hợp lý, rất có khả năng sẽ có thành viên làm chậm tốc độ hành quân, hoặc có người làm mất trang bị khiến cả đội lâm vào hoàn cảnh xấu.
“Lần này hành quân huấn luyện, chúng ta sẽ tính điểm từng đội. Đội về muộn nhất sẽ bị trừ nửa số điểm hiện có, còn đội sớm nhất sẽ được cộng thêm một nửa. Mỗi một người tụt lại sẽ trừ % số điểm của đội. Căn cứ vào biểu hiện khi hành quân của các đội, các giáo quan sẽ tiến hành cho điểm.”
Edward đứng trên đài duyệt binh, hai tay chắp sau lưng, biểu tình nghiêm khắc, “Tất cả nghe rõ chưa?”
“Dạ rõ, thưa trưởng quan!” Toàn bộ học viên ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếng trả lời âm vang.
Các nhóm nữ sinh được ưu tiên đi trước, hai giờ sau các nhóm nam sinh mới được xuất phát. Căn cứ huấn luyện của bọn họ là cánh rừng phía đông Aliya quân giáo. Bị khí hậu nhiệt đới dọc bờ biển ảnh hưởng, thảm thực vật trong rừng vô cùng phong phú đa dạng, địa hình đặc biệt cùng khí hậu ẩm thấp tạo thành hoàn cảnh huấn luyện ác liệt.
Lầu ký túc xá của nhóm Lưu Bình An gọi tắt là đại đội , do Aslan chỉ huy. Bọn họ đi được một đoạn thì gặp đại đội của Annan. Hai vị “chỉ huy” vốn đã như nước với lửa, trong hai đội còn có không ít người là đối thủ của nhau, cứ nhìn thấy nhau là đỏ con mắt.
Hai đội liên tục cạnh tranh, ganh đua trên đường, ai cũng không nhường ai. Nhóm Lưu Bình An đi giữa đội, không trước cũng không sau, từ Lý Duy đi đầu, Fitzgerald cản phía sau. Lý Duy căn cứ vào thể lực của mọi người để phân chia khối lượng mang vác, Connor mang nhẹ nhất, đi giữa nhóm, đề phòng bị tụt lại phía sau.
Lúc mới bắt đầu, vì đều là quốc lộ hoặc bình lộ nên tốc độ hai đội đều rất nhanh, mọi người gần như phải chạy chậm mới theo kịp. Nhưng sau đó tiến sâu vào rừng, vì địa hình phức tạp và đường đi gập ghềnh nên hai đội không thể không giảm tốc độ.
Chỉ huy hai đội lấy bản đồ và la bàn bắt đầu nghiên cứu hướng đi. Trong rừng nhiệt đới Aliya vốn không có đường đi, người bình thường đi vào rừng rất dễ lạc đường. Bọn họ cần tới doanh địa thứ nhất cách đây km, trước khi trời tối còn tiếng đồng hồ, bởi vì địa hình phức tạp, dã ngoại cũng có rất nhiều nguy hiểm, cho nên bọn họ phải tới nơi trước khi trời tối, nhưng phải chắc chắn đội mình không về cuối cùng.
Chuyện này đối với quân đội được huấn luyện chính quy không đáng gì, nhưng đối với đám tân sinh mà nói thì chẳng khác gì khảo nghiệm ác liệt.
Lúc này, ở trong phòng giám thị của quân giáo có rất nhiều ánh mắt đang quan sát nhất cử nhất động của các nhóm. Trong rừng có rất nhiều thiết bị giám sát di động theo dõi từng đội, còn các giáo quan đều tập trung trong phòng giám thị, xuyên qua màn hình quan sát biểu hiện của từng học sinh mà cho điểm.
“Hai đội này lại bắt đầu rồi. Không biết trận đấu lần này có thể khiến mọi người nhiệt huyết sôi trào hơn lần trước không đây?” Huấn luyện viên người da đen Al mỗi lần nhắc tới trận đấu lần trước là hai mắt lại sáng lên.
“Đâu phải đấu tập quân sự, chỉ là huấn luyện thôi, an toàn vẫn là quan trọng nhất.” Huấn luyện viên Cách Liên phụ trách bộ y học luôn chú ý tới sức khỏe và sự an toàn của đám học sinh lên tiếng.
“”Dã thú huấn luyện doanh” vốn đầy rẫy các loại khiêu chiến ác liệt, chính vì độ cạnh tranh cao và tiết tấu dồn dập, không phải sao? Như vậy mới có thể bồi dưỡng nghị lực phi thường cùng sức chịu đựng lẫn ý chí bền chỉ cho tân sinh, bọn chúng không phải đóa hoa trong nhà kính.” Gisele nhún vai nói, đối với lời nói của Cách Liên vẫn giữ thái độ khinh thường như trước.
“Thật hy vọng lại có kỳ tích xuất hiện.” Lily cư nhiên chuẩn bị đồ ăn vặt và loa cổ vũ, nhưng thực tế dù cô kêu thế nào thì đám học sinh cũng không nghe được.
Edward ngồi ở ghế trên, nhớ tới cuối tuần trước, sau khi bị ‘thao’ xong, rốt cục nghe được vấn đề của Smith.
“Chỉ vì một câu nói của đám nhền nhện mà hoảng hốt như vậy, đúng là không giống cậu nha.”
Đối với tiếng hừ lạnh của người đồng liêu, Edward thở dài, nghĩ rằng người này thật sự là càng ngày càng giống bà mẹ hay lo lắng.
“Đứa trẻ đó mạnh mẽ hơn cậu nghĩ.”
Kết quả đối phương chỉ lạnh lùng trả lời: “Đừng quên sứ mạng của anh. Nhớ kỹ, anh là nhờ ai mới khôi phục được trạng thái tốt nhất.”
Hắn đương nhiên nhớ rõ, bởi vì “nữ hoàng điện hạ” tôn quý, thân thể bị thương nặng đến mức không còn khả năng hồi phục của hắn mới có thể xuất hiện lại trên chiến trường.
Edward nhìn chằm chằm màn hình giám sát Lưu Bình An, nhếch khóe miệng.
“Lần huấn luyện này thật sự khiến người ta mong chờ.”
Trong rừng Aliya, trong lúc hai đội đang bàn bạc về đường đi, đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu.