Trên người nữ hài mặc đồng phục quân giáo giống như bọn họ, ảnh chỉ chụp đến bả vai, nhưng từ bộ phận này xem ra, tựa hồ nữ hài tử quần áo không chỉnh tề.
“Nàng là…” Lưu Bình An rốt cục nhớ ra, “Nàng là người lần trước bị trặc chân.”
Trong thời gian tiến hành dã thú huấn luyện doanh, bọn họ có gặp hai nữ sinh bên khe suối, trong đó một người bị gãy xương, một nữ sinh khác bị trặc chân. Aslan đã mệnh lệnh tiểu đội bọn họ mang theo nhóm nữ hài tử này. Về sau, các nàng vẫn kiên trì đến lúc hoàn thành toàn bộ đợt huấn luyện.
“Nữ sinh này hình như tên là Thước Leah, cùng ký túc xá với Mai Lệ.”
Để làm rõ ràng chân tướng sự tình, Connor lập tức gọi di động cho tỷ tỷ. Đầu dây kia truyền đến tiếng khóc, Mai Lệ nuốt tiếng nấc tiếp điện thoại.
“Uy……”
“Mai Lệ, chị ổn không?” Connor chấn động, “Sao chị lại khóc nha?”
“Bởi vì…” Mai Lệ ‘Bởi vì’ thật lâu, một chữ cũng không nói được, càng không ngừng khóc. Connor càng không ngừng an ủi nàng, kết quả đối phương từ tiếng nấc biến thành gào khóc.
“Làm sao vậy?” Aslan cùng Lý Duy đi vào, hiển nhiên bị không khí ký túc xá làm cho hoảng sợ, hắn bất quá là đi ra ngoài trong chốc lát mà thôi. Kỳ thật, vừa rồi tin tức nhận được cũng làm tâm tình hắn rất khó chịu.
Aslan nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi xem này.” Lưu Bình An lấy di động của Connor một lần nữa lên mạng, đến trang vừa rồi. Nhưng trang web cư nhiên không mở được.
“Kỳ quái…” Có người đã bỏ trang tin tức này.
“Làm sao vậy?” Aslan cầm di động, lại cái gì cũng không có, cau mày nhìn về phía Lưu Bình An. Người sau giải thích nói: “Vừa rồi chúng ta nhìn thấy một tấm ảnh, là nữ sinh học viện chúng ta.”
Lý Duy sau khi nghe được, đột nhiên giật mình nhìn về phía Aslan, “Chẳng lẽ…”
“Xem ra tin tức vẫn là bị lộ.” Aslan bất đắc dĩ dùng ngón tay vuốt mũi, “Ta biết thế nào cũng như vậy.”
“Đến tột cùng là chuyện gì?” Connor thực khẩn trương, bởi vì tỷ tỷ hắn cùng nữ sinh kia quan hệ thực tốt.
Aslan và Lý Duy gật gật đầu, người sau đóng cửa lại. Aslan mới bắt đầu chậm rãi nói: “Xem ra tiếp tục giấu diếm tựa hồ cũng vô dụng, tin tức truyền ra cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ta liền nói cho các ngươi đi.”
“Vừa rồi ta nhận được tin tức, học viện ta có một nữ sinh bị giết.”
Tin tức này giống như tạc đạn, nổ tung trong ký túc xá. Nhiều người không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Có người cư nhiên trong học viện quân giáo sát hại nữ sinh.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay vừa rồi, thời điểm lễ khai giảng.” Aslan trả lời làm cho mọi người ở đây càng thêm kinh ngạc.
“Giáo phương sau khi phát hiện thi thể đã lập tức hạ lệnh cấm mang tin tức truyền ra ngoài. Nhưng không nghĩ tới tin tức internet truyền quá nhanh. Đại khái ngày mai mọi người đều biết.”
“Nữ sinh kia chẳng lẽ là…” Connor nhớ đến ảnh chụp vừa rồi, nữ sinh kia chính là bạn cùng phòng của Mai Lệ.
“Là học viên mới khóa này. Trong huấn luyện doanh, đã theo cùng đội chúng ta. Không biết các ngươi có ấn tượng hay không, chính là nữ sinh bị trặc chân, nàng tên là Thước Leah Cách Lôi.”
“Nữ sinh kia chết như thế nào?” Vẫn luôn trầm mặc, Lưu Bình An mở miệng hỏi.
“Này……” Aslan trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nhưng càng nhiều là bi phẫn cùng khó chịu. “Thi thể khi được phát hiện, quần áo không chỉnh tề. Nhưng nguyên nhân tử vong cụ thể phải đợi báo cáo kiểm tra tử thi có mới biết được.”
“Ta muốn đi xem Mai Lệ!” Connor xoay người đi ra cửa. Lưu Bình An cũng theo sau, “Ta với ngươi cùng đi đi.”
Việc này làm cho hắn cảm giác thực bất an, tựa hồ có chuyện gì xấu đang phát sinh. Aslan đi ra, “Ta và các ngươi cùng đi thôi. Nàng cũng từng là đội viên của ta.”
----
Một cỗ áp suất thấp làm cho người ta không thở nổi chiếm cứ phòng hội nghị. Các giáo quan đứng bên cạnh bàn, không dám cử động chút nào. Hiệu trưởng chắp hai tay sau lưng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt các cấp dưới của mình.
“Ai tới giải thích một chút.”
Thanh âm uy nghiêm làm cho mọi người trong lòng run lên. Wales – bộ Cảnh vệ tiến lên một bước, cúi người chào, “Hiệu trưởng, việc này ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Thanh âm chưa dứt, một xấp tư liệu bay đến trên mặt Wales.
“Chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm như thế nào? Một nữ sinh của chúng ta đã chết. Hơn nữa là bị người mưu sát. Ngươi bộ trưởng bộ Cảnh vệ làm ăn cái gì không biết?”
Wales cúi đầu, không nói một lời. Đối với việc này, hắn khó thoát trách nhiệm. Trong học viện phát sinh án mạng, truyền ra bên ngoài có thể tưởng tượng sẽ là tin giựt gân như thế nào. Về sau, hắn muốn một mình đảm đương toàn bộ trách nhiệm cũng là không có khả năng.
“Hiệu trưởng, ta cảm thấy hiện tại hẳn là nên đem trọng tâm đặt trên việc truy tìm hung thủ.”
Edward nói: “Cái chết của nữ sinh kia có hai khả năng. Thứ nhất là cố ý mưu sát, hung thủ lên kế hoạch rồi mới sát hại nàng. Thứ hai là giết người không xác định mục tiêu. Nếu là loại này thì phiền toái, hung thủ có khả năng là tên giết người liên hoàn.”
“Ngươi nói chuyện này có thể tiếp tục xảy ra?” Cát Tái Nhi cả kinh kêu lên.
“Ta chỉ nói nếu.”
“Nhưng vô luận là loại nào, chúng ta cũng không thể để nguy hiểm uy hiếp đến học viên.” Hạ Liên luôn luôn yêu thương học viên nói.
“Chuyện này, chúng ta không thể giao cho cảnh sát.”
Hiệu trưởng đồng ý cách nói của Edward, “Cảnh sát không thể nhúng tay vào quân giáo, vì chúng ta thuộc quân bộ quản lý. Ta sẽ hướng quân bộ báo cáo chuyện này.”
Hắn quay đầu nghiêm khắc nói với Wales: “Chuyện này ngươi toàn quyền phụ trách, trong vòng ngày phải truy ra hung thủ. Nếu ba ngày sau vẫn không thể tìm ra, ngươi tự nhận lỗi nộp đơn từ chức đi.”
Hội nghị làm cho người ta hít thở không thông kết thúc, Wales lập tức triển khai điều tra. Edward cảm thấy lo lắng, cũng theo hắn đi vào Bộ Cảnh vệ. Đã có cảnh vệ viên đang phát lại hình ảnh từ máy giám sát gắn ở bốn phía vườn trường.
“Địa điểm nữ sinh tử vong là phòng học Số . Nơi đó rất ít được sử dụng, bốn phía rất ít người đến, hơn nữa hôm nay cũng không có tiết học. Hung thủ đối với tình huống trong học viện rất quen thuộc, khẳng định là người trong trường.” Edward phân tích nói. Hắn đồng thời đang lo lắng một vấn đề khác.
Thời điểm tiến hành dã thú huấn luyện doanh, nhền nhện cố ý công kích nữ sinh. Hơn nữa gian tế vẫn chưa tìm được. Hắn lo lắng chuyện lần này…
“Phát lại chỗ này.” Tiếng Wales đánh gãy suy nghĩ của Edward. Cảnh vệ viên đang phát lại hình ảnh từ máy giám sát phụ cận phòng học.
Có một thiếu niên chạy như bay đến dãy phòng học cũ.
“Học viên này là…” Edward chấn động, bởi vì trong thời gian đó, thiếu niên tuyệt đối không có khả năng đi đến chỗ này. “Hắn hẳn là đang tham gia lễ khai giảng đi.”
“Được.” Wales gật gật đầu, xoay người bước ra phòng cảnh vệ.
Edward vội vàng đuổi theo, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Đi bắt nghi phạm.”
Trong lòng Edward cảm giác không tốt chút nào bắt đầu khuếch tán. Hắn trong lòng hò hét, tuyệt đối không có khả năng…
Tác giả có lời muốn nói: Xem ra mọi người nhắc ta nhiều a, khó trách ta luôn đánh hắt xì ! !
Cám ơn mọi người ủng hộ nga!