Thiếu gia, cậu cũng đừng có đột nhiên dọa người nha.” Đang lên web tìm tin tức, Eugene lấy kính mắt xuống oán trách vài câu lại bị Aslan túm vai hỏi dồn.
“Tiểu An là lúc nào tới khu nhà thờ cổ, lúc nào rời đi?”
Nhìn hai con mắt anh sáng lên, Eugene có chút sợ hãi. “Nếu nói về thời gian… Căn cứ theo ghi chép của máy quay, cậu ấy đi vào lúc :, : thì rời khỏi. Dừng lại ở đó bốn phút. Ý của cậu là…”
“Nếu như chỉ là giết người thì thời gian vừa đủ, nhưng mà nữ sinh kia có lẽ không chỉ bị sát hại một cách đơn giản như vậy.”
Eugene bừng tỉnh đại ngộ. “Đúng, làm cái việc kia chắc chắn không đủ thời gian, hơn nữa trên người cô ấy còn có nhiều vết thương khác. Bốn phút chắc chắn là không đủ.”
Trong phòng thẩm vấn, không khí bên trong như muốn làm đông cả máu. Ngay lúc hai người đang đối mặt nhìn nhau, Lưu Bình An đột nhiên bật cười ha hả.
“Có cái gì buồn cười?” Welles khó hiểu, hỏi.
“Thật xin lỗi. Tôi cũng chỉ dừng lại đó trong chốc lát. Tuy tôi không thể tính chuẩn xác thời gian, nhưng đại khái là có mấy phút đi. Ông cho rằng một thằng đàn ông chỉ cần có mấy phút ngắn ngủi đó mà có thể làm tình với phụ nữ được sao?”
Welles đã sớm ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, liền nói: “Cậu có thể giở trò với máy quay giám sát.”
“Nếu nói tôi có thể, chẳng thà tôi đem đoạn phim quay hình tôi lại gần đó trong máy quay xóa đi cho rồi.”
“Bởi vì làm như vậy quá rõ ràng. Tóm lại, cậu không có cách nào xóa bỏ được nghi ngờ này.”
Lưu Bình An trấn định nói: “Có thể dùng DNA của tôi cùng DNA hung thủ lưu lại để đối chứng.”
“Thật đáng tiếc, chúng tôi không có cách nào làm được.”
“Sao lại không?”
“Bởi vì thi thể bị thiêu hủy rồi. Ngay thời điểm chúng tôi tới hiện trường chụp ảnh lấy chứng cớ, di thể đột nhiên tự thiêu đốt.”
“Cái gì?” Lưu Bình An giật mình đứng lên. “Nguyên nhân gì khiến cho lửa cháy?”
Welles lườm thiếu niên một cái, khinh miệt nói. “Vậy thì phải hỏi cậu rồi.”
Lưu Bình An thở dài, ngồi lại trên ghế. Trong đầu vang lên tiếng ong ong, hiện tại có lẽ cũng chỉ còn một biện pháp chứng minh mình trong sạch.
“Xin hỏi là ông chắc chắn cô bé kia đã bị xâm phạm tình dục rồi?”
Đối phương đưa ra vấn đề, lại làm cho Welles sững sờ, “Đương nhiên. Căn cứ vào ảnh chụp, người bị hại đã bị một người khác tra tấn.”
“Như vậy không có khả năng là tôi làm.” Lưu Bình An dựa người về sau, chậm rãi nói. “Bởi vì thân thể của tôi không thể quan hệ với phụ nữ được. Không tin ông có thể cho bệnh viện trường quân đội kiểm tra để xác thực.”
Không chỉ Welles mở to hai mắt, Edward cũng chấn động.
“Đừng có giật mình vậy chứ. Trong quân đội không phải cũng có nhiều người giống tôi vậy sao? Rõ ràng là trong lòng vẫn có cảm giác với phụ nữ, nhưng bởi vì đã bị “đối đãi” đặc biệt trong thời gian dài nên cơ thể không thể phát sinh chút phản ứng nào với người khác phái được nữa.”
Thiếu niên nói chuyện với ngữ khí rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ của cậu đều đánh thật mạnh vào lòng Edward. Nhớ lại những hành động của thiếu niên, lúc ngồi xổm trước mặt mình chuẩn bị khẩu giao hay là lúc nói “giúp nhau an ủi” các loại, cậu tựa hồ cũng tỏ ra một vẻ đương nhiên.
Anh biết rõ trong quân đội mỗi ngày đều xảy ra việc này, nhưng anh không hề nghĩ rằng chính cậu lại phải chịu đựng loại đối đãi tàn tệ như thế. Edward phẫn nộ đến điên người, anh thực muốn giết sạch những gã đã từng làm những chuyện bẩn thỉu cặn bã này với thiếu niên. Đồng thời, nội tâm lại đau đớn tê dại như thể bị trăm ngàn mũi kim tra tấn.
Mang tư cách là ong đực, vậy nhưng anh lại không có cách nào bảo vệ “nữ hòang điện hạ” quan trọng nhất của mình. Anh siết chặt nắm tay, hối hận tiếc nuối ngập tràn, lẽ nào còn để cho Welles giam thiếu niên lại ở đây.
Bất ngờ đạp bung cửa sắt của phòng thẩm vấn, Edward không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Welles, kéo thiếu niên đứng dậy.
“Hỏi xong rồi. Chúng ta về.”
“Hả..?” Lưu Bình An không hiểu tại sao huấn luyện viên này đột nhiên xông tới, còn ngang ngạnh muốn đưa cậu đi. Cậu vẫn còn đang bị thẩm vấn mà.
“Edward, cậu không thể dẫn cậu ta đi.”
“Vì sao?” Edward liếc đồng nghiệp của mình. “Ông vô cùng rõ ràng cậu ấy trong sạch, sao phải đi khó xử một đứa bé chứ?”
“Phải kiểm tra thân thể mới có thể chắc chắn cậu ta trong sạch, nhưng cũng sẽ không thể loại trừ khả năng cậu ta là đồng lõa.”
“Ông!” Edward nghiến răng nghiến lợi. Anh sớm đã biết khối băng sơn này rất khó đối phó, nhưng lại không ngờ lại có thể ác liệt như vậy.
Nhưng vào lúc này, máy truyền tin của Welles vang lên. Ông kết nối máy thông tin, nói vài câu, sau đó mang theo một tia không cam lòng nói với Lưu Bình An: “Cậu có thể đi.”
“A?” Lưu Bình An cùng Edward đều không muốn tìm hiểu vì sao ông ta thả mình đi.
Đi ra khỏi Bộ cảnh vệ, Lưu Bình An hít một hơi thật sâu. Cho dù có hơi lạnh một chút, nhưng so với bên trong phòng thẩm vấn vẫn thoải mái hơn nhiều. Không phải cậu chưa từng gặp phải tình huống như thế này bao giờ mà hoàn toàn ngược lại, tình huống mà cậu gặp phải thậm chí còn tệ hơn thế này rất nhiều lần.
“Cảm thấy khỏe không?” Edward đưa cho cậu một lon nước nóng, được mua từ máy bán hàng tự động bên ngoài Bộ cảnh vệ.
“Cảm ơn. Là ca cao à? Tôi muốn uống cà phê nóng.”
“Đó không phải là thứ mà nhóc con có thể uống.”
“Tôi cũng không phải là nhóc con.” Vừa nói xong, cậu trực tiếp bị Edward chém cho một phát.
“Đồ ngốc! Nhóc con phải có bộ dạng của nhóc con. Đôi khi cũng phải để cho người khác bảo vệ nữa chứ.”
Bị Edward đập một cái vào trán, Lưu Bình An cảm thấy trong tâm dâng lên một loại cảm giác ấm áp. Bị người vỗ trán như vậy là chuyện khi nào nhỉ? Tựa hồ đã là chuyện lâu thật lâu trước kia rồi. Chủ nhân của bàn tay ôn hòa ấy, đã mất.
Thấy thiếu niên đột nhiên cúi đầu trầm mặc, Edward cho rằng cậu vì bị thẩm vấn nên thấy khó chịu liền kéo cậu ngồi xuống băng ghế dài trên đường.
“Làm sao vậy? Còn thấy không thoải mái? Kỳ thật Welles luôn có cái bộ dạng đáng chết thế đó, cố chấp như hòn đá vậy. Ông ấy cũng biết rõ cậu là người trong sạch, nhưng hiệu trưởng lại bắt ông ấy trong vòng ngày phải bắt được hung thủ làm cho ông ấy rất lo lắng. Hơn nữa, ông ta đối với chuyện này cũng rất tự trách…”
Nghe thấy Edward giải thích, Lưu Bình An lắc đầu, “Không có gì. Tôi không có để trong lòng. Trước kia cũng có bị thẩm vấn rồi mà.”
Phát hiện đối phương lộ vẻ mặt lo lắng, người được gọi là “Huấn luyện viên ma quỷ” lại có thể lộ ra cái vẻ mặt này, làm cho Lưu Bình An giật mình.
“Lúc ấy quả thực đau muốn chết, nhưng giờ thì không sao rồi.”
Edward một hồi lâu mới hiểu được ý của cậu. Trong lòng lại nhói buốt từng cơn, anh đột nhiên siết lấy cánh tay của thiếu niên, “Bọn chúng dám dùng hình với cậu?”
“Không khác lắm.” Kỳ thật cũng không chỉ có dùng hình, còn làm loại chuyện ác liệt khác. Trong quân đội thẩm vấn đều là như thế mà, nhưng việc này Lưu Bình An sẽ không nói với Edward, mà tin rằng Edward cũng sẽ tự hiểu được.
Edward nhìn thiếu niên trong chốc lát, chậm rãi buông tay, thở dài.
“Cậu nên yêu quý bản thân nhiều hơn nữa. Có rất nhiều người lo lắng cho cậu đấy. Ví dụ như bà mẹ già khoa học gia kia của cậu.”
Một hồi lâu, Lưu Bình An mới hiểu được Edward đang ám chỉ Smith. Bà mẹ già? Đúng là rất giống… Lưu Bình An nhịn không được cười rộ lên.
Dáng tươi cười của thiếu niên như đóa hoa trắng bung nở giữa màn đêm đen đặc, có loại cảm giác mông lung nhu hòa, khiến cho Edward cảm thấy nội tâm như được cái gì đó mềm mại mơn trớn, tâm tình bực bội rốt cục cũng bình tĩnh lại.
Phát hiện ánh mắt đối phương cũng không nháy một cái mà cứ chăm chú nhìn mình, Lưu Bình An nghiêng đầu hỏi: “Ông nói có rất nhiều người lo lắng cho tôi. Huấn Luyện Viên cũng nằm trong đó sao?”
Vốn chỉ là một lời trêu chọc, nhưng Edward lại nghiêm túc trả lời, “Đương nhiên.”
Lúc này đến phiên Lưu Bình An có chút ngượng ngùng, nói:”Thật muốn mấy người gọi ông là “Huấn Luyện Viên ma quỷ” nghe được những lời này. Không thể tưởng tượng được Huấn Luyện Viên là một người rất dịu dàng nha.”
“Chỉ dịu dàng với người đặc biệt mà thôi.” Kỳ thật chỉ là đối với mỗi mình cậu mà thôi. Edward trong lòng thầm nghĩ.
Lưu Bình An đối với ý nghĩa đằng sau những lời này căn bản không để ý, bởi vì cậu thấy mấy người bạn cùng phòng từ đằng xa chạy đến.
“Tiểu An!” Connor chạy tới đầu tiên bổ nhào vào Lưu Bình An, “Cậu không sao chớ?”
“Không sao cả. Mấy người sao lại tới đây?” Lưu Bình An hỏi.
“Eugene nói cho chúng tôi biết cậu được thả ra.” Aslan cởi áo khoác mình choàng lên bờ vai Lưu Bình An. “Buối tối lạnh lắm, chúng ta vẫn nên đi về trước đi.”
Không thể tưởng tượng được đối phương lại cẩn thận như vậy, khiến cho Lưu Bình An sửng sốt hồi lâu.
“Tiểu An, bọn họ có bức ép cậu cái gì không? Tôi nhất định phải đánh cái tên đội trưởng Bộ cảnh vệ đó thành đầu heo mới được.” Gerrard đối với cú đấm kia của Welles vẫn rất tức giận bất bình.
“Không có gì. Đúng rồi, về vụ án, cậu có biết thêm gì nữa không?” Lưu Bình An chuyển hướng Eugene.
Eugene nâng kính mắt. “Chắc cậu vẫn chưa biết. Sở dĩ cậu được phóng thích là vì vừa nãy mới xảy ra vụ án mạng thứ hai. Người bị hại vẫn là nữ sinh.”
========
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người có cảm thấy hay không, Edward cùng Tiểu An đùa giỡn rất ấm áp nha? Bọn họ như thế tạo cảm giác cứ như cha con. Nói như vậy… Smith là mẹ roài… Ha ha…
Án mạng tiếp tục tiến triển, bọn Tiểu An sẽ hóa thân thành Conan sao? Mọi người cứ tiếp tục theo dõi nhé.
Giới thiệu nhân vật bên lề
Lưu Bình An ( 劉平安)
tuổi, bề ngoài gầy yếu bình thường, xuất thân dân nghèo.
tuổi lúc bị cưỡng bức trưng binh, cả nhà bị biến chủng con nhện sát hại. Liên tục ở trong quân đội tòng quân, trải qua vô số chiến tranh tàn khốc, nhưng vì có cơm ăn no, đành phải tiếp tục làm binh. Lập được không ít chiến công lại vẫn đang chỉ là một tên lính quèn, cao nhất cũng chỉ là lên tới qua trung úy. Trong một lần bị thương nặng, sau đó bị bộ phận kỹ thuật sinh hóa quân đội nhìn trúng, bị lừa làm chuột bạch của ‘ Phong Hậu kế hoạch ’ , thế nhưng bản thân của cậu cũng không biết chân tướng.
Nghĩ ra cái tên này lúc đang xem “Cấm Cung”, ta rất thích chú Bình An trong đó, cũng rất phù hợp là tên của con nhà nghèo. Cho nên quyết định lấy cái tên này. Nhưng kỳ thật tên trước kia của Tiểu An cũng không phải là Bình An, mà là Lưu ly.
..
Aslan Elvis tuổi, vương tử mỹ công
Phụ thân là thủ lĩnh đảng tự do, ưu nhã mà tuấn mỹ, có được thế lực cường đại hậu thuẫn, trong trường học có rất nhiều tùy tùng.
Tên của anh, Aslan là sư tử, giống Narnia thủ hộ thần cùng tên ah, siêu ưa thích cái con sư tử kia, ưu nhã lại ôn nhu, cùng tương xứng với hình tượng của Aslan .
Elvis nghĩa là ‘bằng hữu cao quý ’. Cậu ta là người có thân phận cao quý nhất trong đám bằng hữu của Tiểu An đấy. Phải nói, kỳ thật cậu ta phẩm đức cũng rất cao quý, chỉ là không đủ thành thục mà thôi.
Chờ mong Aslan về sau trở nên càng ngày càng quen thuộc, có thể vô điều kiện mà bao dung cùng bảo hộ Tiểu An.