Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay đánh nhanh trên bàn phím, khiến cho không khí trong phòng càng tăng thêm áp lực. Một tràng chuông di động phá vỡ loại không khí khiến người ta hít thở không thông này.
“Là tôi.” Aslan nghe điện thoại, giọng của đối phương rất rất lớn, cơ hồ là chỉ rống không thôi khiến cho toàn bộ người ở đây đều có thể nghe được.
“Quá đáng hận! Đám chó Đế Quốc kia!” Smith ở đầu kia điện thoại nổi điên không thể dừng, “Vậy mà không thừa nhận đã bắt Tiểu An! Tôi muốn giết hết bọn chúng….”
Lúc này giọng của anh ta lại nhỏ đi, chắc là đã rời xa micro rồi, chuyển lại là giọng Edward.
“Chúng tôi đã kháng nghị với hạm trưởng. Nhưng đối phương nói chúng ta không có chứng cớ, không thể tùy ý điều tra phòng của đám người Đế Quốc đó được. Chúng ta cũng không thể vượt qua chương trình bảo vệ của Pearl Alberto Friedman để xâm nhập hệ giống giám sát lấy chứng cứ được.”
“… Smith, đừng đánh nữa, bình tĩnh chút đi…” Bên kia truyền tới một trận ầm ỹ, sau đó chỉ còn lại tiếng tút dài cứng ngắc.
RẦM một tiếng, tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn chăm chú phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Gerrard đấm một phát vào vách tường, tấm ngăn bằng kim loại lại lõm vào một chút. Anh VỤT đứng lên, mở mạnh cửa phòng.
“Gerrard, cậu muốn đi đâu?” Aslan bắt chéo tay tựa vào vách tường ở đằng sau Eugene, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Gerrard đang muốn đi ra ngoài cửa.
“Tôi không chờ được nữa!” Anh quay đầu nhìn Aslan, dáng cười đôn hậu ngày thường đã không còn nữa, toàn thân tràn ngập khí thế khắc nghiệt.
“Ha… Chó ngốc cuối cùng cũng biến thân thành sói rồi.” Thái Bạch trong cặp song sinh không biết thời điểm mà ồn ào, kết quả bị Kỷ Vũ đánh đầu mạnh một cái.
“Aslan, Tiểu An bây giờ chắc chắc đang gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta lại phải chờ ở đây, tôi không làm được!” Gerrard đẩy mạnh cửa ra, vừa nhấc chân, giọng Aslan trong trẻo lại vang lên sau lưng.
“Cậu định đi đâu tìm cậu ấy?” Ngữ điệu vững vàng biểu hiện người nói chuyện vẫn luôn trấn tĩnh từ đầu tới cuối.
“Tìm ở khắp nơi, cũng còn hơn ở chỗ này không làm cái gì.” Gerrard xoay người đi, trong con ngươi luôn tràn ngập chân thành của anh lại bị những tình cảm của anh chiếm giữ, có lo nghĩ, lo lắng, phẫn nộ, hối tiếc.
“Gerrard, bây giờ không phải lúc xúc động.”
Lời của Aslan như đã châm lên lửa giận trong Gerrard, anh tiến lên nắm chặt cổ áo của Aslan, “Cậu sao có thể tỉnh táo như vậy? Chẳng lẽ cậu không lo lắng cho Tiểu An sao?”
Thân hình cao lớn vốn luôn tạo một lực áp bách cho người ta, Gerrard toàn thân tràn đầy khí khắc nghiệt càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Dù có là chó ngốc thì cũng có ngày lộ ra răng nanh.
Nhưng Aslan không có một chút nao núng, con ngươi màu xanh biếc như một cái đầm thật sâu, khiến cho người ta không đoán được anh đang nghĩ gì. Anh nắm chặt tay Gerrard, đẩy bàn tay đang nắm chặt cổ áo của mình ra.
“Không nên trúng chiêu kích tướng của kẻ địch, xúc động tự hành động chỉ tự làm rối chính mình thôi.”
Một câu khiến Gerrard như tỉnh khỏi mộng. “Nhưng… Tiểu An…”
“Tôi tin là Tiểu An tạm thời không sao. Nếu đối phương để lại khiêu khích rõ ràng như vậy cho chúng ta, vậy, bọn họ sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta.”
Giọng Aslan chưa dứt, Eugene đã kêu lên: “Cmn, đối phương gửi tới video truyền tin.”
“Mở ra nhanh đi.” Aslan nói, bước nhanh tới sau lưng Eugene. Người kia chuyển video từ trong máy tính qua máy chiếu lập thể, rồi chiếu lên không trung của căn phòng.
“Các vị trường quân đội Liên Minh, chào buổi tối.” Bóng người trong suốt xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, thanh niên mặc một áo dài màu xanh nhạt, khóe miệng luôn giương lên, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, nếu người nào không biết anh ta, nhất định sẽ cho rằng anh ta là một công tử nho nhã, có tính cách ôn hòa, khiêm tốn.
Nhưng Eugene đã sớm nhìn thấu bản chất của anh ta rồi.
“Cho xin đi, đừng có giả cái bộ dạng giả mù sa mưa này nữa. Ông đây hôm nay không có thời gian nói lòng vòng với cậu.” Eugene làm một thế vô cùng hạ lưu, “Có lời thì nói, có rắm thì thả đi.”
Đối với sự vô lễ của Eugene, trong mắt thanh niên hiện lên một tia không vui, nhanh đến nỗi người khác thấy không rõ, đã biến mất trong con ngươi trong suốt đó.
“Vậy, tôi nói ngắn gọn thôi, vì chuyện kế tiếp sẽ rất thú vị.” Anh ta búng tay một cái, trên màn hình chuyển thành một người.
“Tiểu An!” Gerrard thốt lên, gần như muốn tiến lên. Thế nhưng người trong video kia hoàn toàn không nhìn bọn họ.
Hình ảnh lại chuyển về một lần nữa, Pearl tiếp tục nói: “Hai vị điện hạ của chúng tôi rất hứng thú với “công chúa” của các người cho nên mới mời cậu ấy tới làm khách.”
“Đê tiện!” Gerrard nghiến răng nghiến lợi, vung nắm đấm muốn đánh anh ta, đáng tiếc anh chỉ đánh trúng một ảo ảnh.
Pearl khoanh hai tay, mang theo dáng tươi cười trào phúng nhìn Aslan, “Ngài Elvis, xin ngài giữ chó của ngài cho tốt, đừng để nó tự cắn người.”
Lời nói của anh ta chọc giận tất cả mọi người ở đây. Jack cũng không nhịn được nữa, chửi ầm lên, “Miệng của chó Đế Quốc đúng là không phun ra được thứ gì tốt.”
Aslan lại không xúc động như những người ở đây, đối mặt với khiêu khích của Pearl, mặt không đổi sắc, tỏ ra một khí thế trầm ổn, khiến trong lòng Pearl cũng phải âm thầm bội phục.
“Nói đi, cậu muốn thế nào mới thả Tiểu An?”
“Không. Chúng tôi sẽ không thả cậu ấy, nhưng mà…” Khơi lên được tức giận của mọi người, Pearl rất hài lòng, tiếp tục nói: “Các người có thể tới cứu cậu ấy.”
Anh ta mở hai tay ra, dùng một giọng ôn hòa và rõ ràng nói: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi đi. Dùng sân khấu của sảnh triển lãm tầng ba, trình diễn một màn hoàng tử cứu công chúa. Công chuá sẽ ở một nơi trong sảnh triển lãm, còn chúng tôi sẽ bố trí tốt quân ở các nơi. Trong vòng hai giờ, các người phải cứu được công chúa.”
“Rất thú vị.” Eugene đứng lên từ máy tính.
“Như trò chơi OPG vậy. Chúng ta nhất định phải tham gia!” Cặp song sinh đồng thời reo lên, Jack và Vân Thư cũng nói: “Vậy cho tôi thêm một xuất nữa.”
” “Công chúa” phải do hoàng tử cứu rồi nhỉ. Còn tôi phải đi bắt cái tên em trai vô dụng kia về dạy dỗ lại mới được.” Meri thủ thế nắm tay lại ra dáng chiến sĩ phục sinh của Aliya. La Cơ chỉ cười nhàn nhạt, biểu thị mình cũng muốn tham gia.
“Nếu chúng tôi thua thì sao?” Aslan cũng không có một cái đầu nóng như những người khác, anh vẫn bảo trì suy nghĩ thanh tỉnh, với tư cách là một chỉ huy, chuyện cần cân nhắc anh đều phải cân nhắc hết.
“Không hổ là nhị công tử của gia tộc Elvis, đã bị cậu nhìn thấu rồi.” Pearl lộ ra nụ cười giảo hoạt. “Đúng vậy. Đây cũng là ván bài của tôi và công chúa của mấy người. Nếu các người thua, công chúa của các người đồng ý ngủ chung với hai vị điện hạ một đêm.”
Nghe thế, mọi người ngược lại hít mạnh một hơi. Jack và Gerrard mở miệng mắng liên tiếp, còn những người khác tức thì lo lắng nhìn về phía Aslan.
“Vậy…” Aslan nhìn thẳng vào Pearl, lộ ra một nụ cười tự tin, “Chúng tôi tiếp nhận khiêu chiến.”
“Tốt. Rất tốt!” Pearl vỗ tay một cái, “Bắt đầu từ bây giờ tới hai giờ sau, chúng tôi xin cung kính tiếp đón.”
Vốn cho rằng anh ta sẽ cúp máy luôn như vậy, đối phương lại gian xảo nháy mắt mấy cái, “Bổ sung thêm một điều, vũ khí đều là kiếm thật súng thật nhé, hơn nữa, nếu mấy vị làm hư đồ vật ở sảnh sẽ phải bồi thường hết đấy.”
Trước khi mọi người kịp mắng to, hình ảnh biến mất.
Trong một căn phòng trắng toát, chỉ có một cái bàn và vài cái ghế dựa, trên tường lại treo đầy dụng cụ kỳ quái. Và tác dụng của mấy thứ dụng cụ này chắc chắn không phải là làm cho người ta vui sướng.
Pearl quay người lại, ngồi vào bên cạnh bàn dài, lấy ra một bộ bài.
“Trong hai giờ phải ngồi chờ không thì chả có gì thú vị. Không bằng chúng ta chơi bài đi.”
Lưu Bình An khoanh tay tựa hồ không có hứng thú. Connor ngồi bên cạnh, cúi đầu chơi ngón tay của mình, một bộ dáng không bạo lực thì không nghe lời.
“Ai da da, mấy cậu không muốn chơi sao?” Pearl sờ cằm, suy nghĩ một chút nói: “Không bằng như vậy đi. Nếu mấy cậu thắng thì thả các cậu đi, thế nào?”
“Nếu thua thì sao?”
“Không được tốt lắm đâu.” Pearl giang hai tay, biểu thị mình thật sự có thành ý.
“Chúng tôi không bị lừa đâu.”
“Được. Chúng tôi chơi.”
Giọng Connor và Lưu Bình An lồng vào nhau, người trước kinh ngạc nhìn Lưu Bình An, “Tiểu An, cậu điên hả? Lời nói của con hồ ly này tuyệt đối không thể tin.”
“Binh tới tướng đỡ, nước tới dùng đất cản. Chúng ta có hai người, không cần phải sợ hắn.” Thiếu niên cong miệng thành một nụ cười không rõ ý, trong con ngươi màu ngọc lưu ly xanh biếc hiện lên một tia ranh mãnh.